Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 190: Chương 190: Cô chạy không thoát đâu






“Cô chạy không thoát đâu” Hứa Liêu đi tới trực tiếp đè tay cô lại, ngược lại nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, cố ý hạ thấp giọng nói có vẻ phá lệ bỉ ổi: “Tối nay mọi người đều tham gia hoạt động tiệc hội, sau khi kết thúc cuộc thi bơi lội, còn có hoạt động nóng bỏng hơn, cho dù cô có chạy đi, cũng không có ai tới cứu cô đâu. Không bằng theo tôi, tôi còn có thể dịu dàng với cô một chút”

“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu dùng sức hất tay anh ta ra, thân thể lui về phía sau vài bước. Chuyện gì xảy ra với cô, tại sao tay chân hoàn toàn không có sức?

Thẩm Cửu nhìn ngón tay run rẩy của mình, hai má trắng nõn càng ngày càng đỏ.

Nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng từ bụng dưới bốc lên, loại cảm giác này… Rất quen thuộc.

Giống như cảm giác lần trước cô bị Lục Chiêu mang đi nhốt trong phòng!

Thẩm Cửu dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, cô bóp mạnh đùi mình, làm cho bản thân tỉnh táo một chút.

Kết quả nhìn thấy Hứa Liêu đi về phía cô, một tay cởi nút áo sơ mi trên người anh ta, đôi mắt kia mang theo ánh sáng dâm ô, trong căn phòng tối tăm như tản ra ánh sáng của dã thú.

Không được…

Cô không thể thất thân ở đây.

Nếu cô thật sự bị Hứa Liêu làm bẩn, vậy sau này ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn cô sẽ càng chán ghét, anh sẽ cảm thấy cô càng dơ bẩn!

Không được!

Tuyệt đối không được!

Trước khi Hứa Liêu đến gần, Thẩm Cửu dùng toàn bộ sức lực đẩy Hứa Liêu ra.

“Nếu anh dám chạm vào một sợi tóc của tôi, tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh”

Hứa Liêu vốn cho rằng cô không còn sức lực, ai ngờ bị cô đẩy mạnh như vậy, cả người ngã nhào trên sàn nhà.

“Ơ? Chẳng lẽ thuốc còn chưa có hiệu lực? Cô vẫn còn lực mạnh như vậy?” Thẩm Cửu: “… Là anh bỏ thuốc tôi?”

“Cửu à, đừng trách anh Liêu ~ chủ yếu là do con người cô quá quật cường, không thể làm gì khác hơn là sử dụng một chút thủ đoạn bất thường này”

“Hèn hạ!” Thẩm Cửu cắn môi dưới, dùng ý thức còn sót lại nói với Hứa Liêu: “Chẳng lẽ anh không biết tôi và Dạ Âu Thần là một đôi sao?”

“Cô nói cái gì? cậu Dạ sao?”

“Anh thật sự cho rằng tôi bị giáng chức, chính là vì anh ta không cần tôi sao?” Thẩm Cửu dựa vào tường, dùng sức thở hổn hển trừng mắt nhìn đối phương nói: “Nếu anh ta thật sự không cần tôi, làm sao có thể chỉ là giáng chức mà không phải trực tiếp đuổi tôi?”

Hứa Liêu bị cô nói làm sửng sốt, nửa ngày không phản ứng lại.

“Cô có ý gì?”Chẳng lẽ ý của cô là…. Cô và cậu Dạ thật sự ở bên nhau?”

“Đúng vậy!”

Vì tự cứu mình, Thẩm Cửu cũng bất chấp tất cả, cô cắn môi dưới của mình: “Chẳng qua anh ấy giận tôi, dùng chuyện này để làm khó tôi mà thôi, nếu anh ấy thật sự không muốn nhìn thấy tôi, sẽ không giữ tôi lại. Để tôi giáng chức, là vì có một ngày có thể đưa tôi trở về bên cạnh anh ấy!”



Nếu như chạm vào, vậy sau này anh ta còn có thể tiếp tục làm việc ở Dạ thị sao?

“Hôm nay anh đưa tôi ra khỏi đây, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không tố giác anh, sau này chúng ta chỉ là cấp trên cấp dưới đơn thuần, nhưng nếu anh chạm vào tôi… Tôi thề, cho dù tôi chết, tôi cũng muốn kéo anh xuống khỏi vị trí đó. Quản lý Hứa, loại chuyện mất nhiều hơn được này, anh sẽ không làm chứ?”

Hứa Liêu lập tức trở nên trầm mặc, rũ mi mắt như đang suy nghĩ.



Hứa Liêu, anh không nên bị cô ta lừa, cô ta đã bị điều đến bộ phận chúng tôi bao lâu rồi, nếu thật sự có người nhớ tới cô ta, cô ta còn có thể bị đưa đến chỗ anh sao?

Một thanh âm từ bên ngoài vang lên, là của Thôi Mẫn Lệ, cô ta được cử đến để quan sát nơi này.

Tình huống bên trong cô ta đều nghe được rõ ràng.

Sợ Hứa Liêu mắc mưu Thẩm Cửu, vội vàng lên tiếng.

Hứa Liêu sửng sốt một chút, “Đúng vậy, nếu như cậu Dạ thật sự nhớ cô, làm sao lại không nhìn cô lấy một cái, cô lại muốn gạt tôi!”

“Tôi không lừa anh!” Thẩm Cửu lớn tiếng trách mắng: “Dù sao tôi cũng ở đây, anh tự nghĩ cho rõ ràng đi! Là muốn sự nghiệp của anh, hay là muốn tôi?”

“Hứa Liêu, căn bản không cần lựa chọn, anh cả hai thứ đều có thể có được. Đừng quên chị Tư Dung của chúng ta, chúng ta giúp chị ấy, vị trí sẽ không khó giữ”

“Tư Dung là ai?” Thẩm Cửu cười lạnh: “Chẳng lẽ quyền lực của cô ta lớn qua Dạ Âu Thần sao?”

Hứa Liêu rối rắm.

Thẩm Cửu lại không đợi được, bởi vì cô cảm thấy hơi nóng từ bụng đang cuồn cuộn không ngừng công kích cô, nếu còn kéo dài nữa, chỉ sợ cô không khống chế được ý thức của mình.

Đáng chết!

Thẩm Cửu vươn tay cắn nát hai đầu ngón tay, làm cho mình tỉnh táo thêm một chút.

Cô chậm rãi đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Dựa vào địa vị của Quản lý Hứa, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có… Đừng vì tôi mà ngã nhào, lại đây mở cửa”

“Hứa Liêu, đừng nghe lời cô ta! Đây chính là cơ hội duy nhất để anh thực hiện ước muốn trong lòng, nếu bỏ qua lần này, lần sau anh muốn tìm cơ hội sẽ không có nữa! Hứa Liêu!”

Hứa Liêu nghe cô ta nói như vậy, cũng phản ứng lại.

Đúng vậy, người phụ nữ trước mắt này anh mơ tưởng lâu như vậy, thật vất vả đợi đến bữa tiệc kỷ niệm lần này có cơ hội ra tay, nếu để cô chạy như vậy….

“Huống hồ, tối hôm nay anh ngủ với cô ta, vậy cô ta chính là chiếc giày rách, cho dù trước kia

cô ta có chút gì đó với cậu Dạ, cậu Dạ cũng sẽ không muốn một chiếc giày rách nữa. Cho nên anh căn bản không cần sợ cô ta”

Thẩm Cửu biến sắc, bước nhanh tới bên cửa muốn kéo cửa ra, Hứa Liêu cũng phản ứng lại, nhào tới ôm lấy cô, cười dâm đãng.

“Nói không sai, đến lúc đó nếu cô dám nói bậy, tôi nói là cô câu dẫn tôi, cậu Dạ cũng sẽ không làm gì tôi”

“A, buông tôi ra!” Thẩm Cửu đưa tay dùng sức đẩy về phía sau, Hứa Liêu kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp chế trụ bả vai của cô, kéo chiếc áo choàng mỏng trên người cô xuống, lộ ra một mảng lớn trước ngực trắng như tuyết.

Nhất thời, Hứa Liêu bị một màn này làm cho không mở mắt ra được.

“Cửu…” Hứa Liêu không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, giống như ma quỷ: “Chỉ cần cô nghe tôi! Tôi cam đoan, cô muốn cái gì tôi cho cô cái đó!”

Cửa không mở được, Thẩm Cửu chỉ có thể chạy vào bên trong, vòng qua bên kia bàn: “Anh đừng tới đây”

Thôi Mãn Lệ ngoài cửa nghe thấy tiếng động trong phòng, đắc ý nhếch môi.

Mà hoạt động bên ngoài tiến hành rất chỉ khí thế.

Tiểu Nhan bơi nửa ngày lại phát hiện trên bờ không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Cửu, vì vậy lòng cô ấy cảm thấy không yên, ngây người một chút quán quân đã bị Hàn Mai Linh đoạt đi.

“Không phải nói cô sẽ thắng tôi sao? Tại sao đột nhiên chậm nhiều như vậy? Có phải năng lực căn bản không đủ?”

Nghe vậy, Tiểu Nhan quét mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Cô bớt ở đó đắc ý đi, bạn của cô không thấy cô cũng không phát hiện ra sao?”

Hàn Mai Linh dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy Thẩm Cửu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.