Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 234: Chương 234: Xin phép khí phách [5]




Chương 234: Xin phép khí phách [5]

Editor: May

Lương Thần theo bản năng nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn chín giờ, Cảnh Hảo Hảo còn chưa có về nhà?

Vừa hỏi được thím Lâm biết được tình huống gì, liền cắt đứt điện thoại.

Anh mặc áo khoác vào, cầm chìa khóa xe, trực tiếp xuống lầu, chuẩn bị đi vùng ngoại thành đón người.

Vừa mới đi ra thang máy, Lương Thần liền nghe được tiếng ồn ào lớn trước lễ tân.

“Thực xin lỗi, vị tiểu thư này, cô không thể đi vào.”

“Thật sự xin lỗi, không có lệnh của tổng tài, cô không thể gặp tổng tài.”

“Chuyện gì xảy ra?” Lương Thần mở bước chân, đi lên trước.

“Lương tổng.”

Ba tiểu thư lễ tân nhìn thấy Lương Thần, lập tức cúi đầu cung kính chào hỏi, sau đó có một người chỉ vào cô gái phía trước, nói: “Lương tổng, vị tiểu thư này nói muốn gặp ngài.”

Lương Thần quay đầu, nhìn thấy là Kiều Ôn Noãn, liền nhíu mày: “Sao cô lại ở đây?”

Sắc mặt Kiều Ôn Noãn có chút không xong, ánh mắt cũng có vẻ có chút luống cuống, như là đang sợ hãi cái gì, nhìn thấy Lương Thần, cũng không để ý chung quanh có nhiều người như vậy, liền trực tiếp không khách khí mở miệng, nói: “Lương tổng, tôi có chuyện riêng cần nói với ngài.”

“Chuyện riêng?” Nếu không phải có Cảnh Hảo Hảo, vậy cả đời Lương Thần cũng không có khả năng nhớ kỹ Kiều Ôn Noãn là ai, đáy lòng anh cũng không có cảm tình gì với Kiều Ôn Noãn, nghe nói như thế, lập tức liền câu môi cười nhạo một tiếng, nói: “Kiều tiểu thư, cô cũng thật biết nói giỡn, Lương Thần tôi cũng không nhớ rõ tôi có chuyện riêng gì cần nói với cô?”

Đổi lại những người khác, nghe được ngữ khí này của Lương Thần, đã sớm sợ tới mức lui bước, nhưng Kiều Ôn Noãn ngược lại không có lùi bước chút nào, đứng ở tại chỗ, ánh mắt nhìn Lương Thần, không quan tâm mở miệng nói: “Tôi dám cam đoan chuyện tôi muốn nói, ngài tuyệt đối sẽ cảm thấy rất hứng thú.”

“Chỉ cần là chuyện nói ra từ miệng cô, tôi liền không cảm thấy hứng thú.” Lương Thần không khách khí nhìn lướt qua Kiều Ôn Noãn, liền nói với lễ tân một bên: “Đưa Kiều tiểu thư rời đi.”

Nói xong, anh liền đi về phía cửa lớn công ty.

Kiều Ôn Noãn theo bản năng muốn đuổi theo Lương Thần, lại bị tiểu thư lễ tân ngăn lại: “Tiểu thư, mời cô rời đi.”

Kiều Ôn Noãn nhìn bóng dáng Lương Thần, dưới tình thế cấp bách, trực tiếp mở miệng nói: “Nếu tôi tới tìm anh muốn nói là chuyện của Cảnh Hảo Hảo thì sao? Chẳng lẽ anh cũng không có hứng thú? Hiện tại anh không muốn biết cô ta ở nơi nào? Ở cùng một chỗ với ai sao?”

Mấy câu hỏi của Kiều Ôn Noãn, trong nháy mắt khiến cho Lương Thần dừng bước chân một chút.

Anh đứng đưa lưng về phía Kiều Ôn Noãn trong chốc lát, mới quay đầu, sử dụng một ánh mắt với tiểu thư lễ tân, liền chỉ chỉ căn phòng hội nghị ở tầng một, nói với Kiều Ôn Noãn: “Theo tôi tới đây.”

Sau đó, Lương Thần liền sải bước dẫn đầu vào phòng họp, cũng không quản Kiều Ôn Noãn có theo kịp bước chân của anh không.

Vào phòng họp, Lương Thần cũng không nói Kiều Ôn Noãn ngồi xuống, sắc mặt có chút lạnh lẽo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Hiện tại Cảnh Hảo Hảo ở nơi nào?”

“Quả nhiên anh đang tìm Cảnh Hảo Hảo, tôi chỉ biết......” Kiều Ôn Noãn câu môi cười trào phúng hai tiếng, khóe mắt lập tức liền trở nên có chút ướt át: “Tôi chỉ biết như thế này......”

Lương Thần lại không có tâm tình nghe Kiều Ôn Noãn vô nghĩa, có chút không kiên nhẫn tiếp tục hỏi:“Cô vừa mới nói Cảnh Hảo Hảo ở cùng một chỗ với người khác, ai? Thẩm Lương Niên?”

“Lương tổng cái gì cũng có thể đoán được, cần gì phải hỏi tôi?” Kiều Ôn Noãn có chút vô lực lui ra sau hai bước, tựa vào trên vách tường phòng họp, nước mắt tách tách liền mới rơi xuống, như là gặp phải chuyện gì cực kỳ thương tâm và tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.