Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 229: Chương 229: Không tránh khỏi phải gặp nhau (3)




Hãy cho phép trong tình yêu có ‘phụ lòng’, ‘phụ lòng’ tình cảm của nhiều năm trước, cũng xin hãy tha thứ cho sự ‘quên đi’ theo năm tháng, ‘quên đi’ một gương mặt không thể nhớ được, thế nhưng, trên thế gian này vẫn còn thứ gọi là ‘trùng phùng’ nhưng lại quên mất đã từng bắt đầu như thế nào, thế thì hãy cùng ôn lại một lần nữa, có lẽ sẽ có một cái kết khác….

*******

Bổng nhiên,

‘Chát!” một tiếng.

Tước cảm thấy một bên mặt mình nóng ran, anh rời khỏi môi cô, mở to mắt nhìn cô đầy vẻ kinh ngạc!

Vivian nhìn anh nhíu mày nói: “Tiên sinh, quá đáng rồi đó!”

Anh nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, có vẻ như cô đã thay đổi, con thỏ nhút nhát của năm năm trước đã không còn nữa, nhưng anh không ngờ cô lại dám ra tay tán anh!

“Đáng chết! Thẩm Tường Vi, em biết em đang làm gì không hả?”

Anh cuối cùng cũng nổi giận rồi, như năm năm trước vậy, khi anh đứng trước mặt cô chính là hung dữ như thế!

“Hả, tiên sinh, xem ra ngài nhận nhằm người rồi! Tôi là Vivian mà!” Ngón tay thon dài của Vivian khẽ vuốt lọn tóc màu tím trên vai, nháy mắt nói.

Tước lại lần nữa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, cô nói anh nhận nhằm người… không thể nào!

“Đừng giả khờ với tôi!” Tay anh ôm chặt lấy cô, đôi mắt chim ưng không chịu dời khỏi khuôn mặt cô, chỉ sợ sẽ bỏ sót một lỗ hổng nào đó từ vẻ mặt cô vậy! Thế nhưng, anh buồn bã phát hiện, cô không hề có ánh mắt kinh sợ khi gặp anh như lúc trước, quả thật là không còn nữa, thay vào đó là vẻ tươi mát và thản nhiên…

“Tiên sinh, tôi chỉ là phục vụ ở đây mà thôi, nghĩa vụ của tôi là giới thiệu rượu ngon cho khách hàng biết, nếu không phải vì thấy ngài là người tàn tật thì tôi đã kêu bảo vệ từ lâu rồi…”

“Đáng chết, tôi không phải người tàn tật!”

Anh ảo não nói, ánh mắt còn mang vẻ bi thương, anh cảm thấy thật hoảng loọa, chân của anh… lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên anh ‘ngồi’ trước mặt cô với dáng vẻ chật vật như thế!

Bỗng nhiên, cô nở một cười xinh đẹp, nhân lúc anh hoảng loạn liền dùng sức đẩy anh ra rồi đứng thẳng người, đưa tay vuốt lại những lọn tóc tím bị rối, sau đó cúi người xuống nhìn anh mỉm cười nói: “Vị tiên sinh khuyết tật này, chúc anh chơi vui vẻ.”

Nói xong cô liền xoay người rời khỏi.

“Đáng chết! Thẩm Tường Vi…”

Tước hoảng loạn xoay chiếc xe lắn muốn chạy theo cô, nhất thời quá gấp gáp muốn đứng lên kéo cô lại, nhưng chân lại không có tí nào…

Ầm!

Anh ngã thật mạnh xuống đất!

Tiếng ngã đó khiến bước chân của cô khẽ dừng.

Lu này, Mỹ Nhi vừa đi nhà vệ sinh về thì thấy Tước bị ngã trên thảm liền hét lên.

“Á! Tước…” Mỹ Nhi nhanh chóng chạy qua.

Vivian lập tức đi ngang qua Mỹ Nhi rời khỏi, lúc hai người đi ngang nhau, Mỹ Nhi người thấy mùi hương nhàn nhạt khiến cô không tự chủ xoay người nhìn người con gái tóc tím ấy, thật đẹp, nhưng lúc đó, Vivian đã ra khỏi cửa phòng.

Trong phòng vẫn còn mùi thơm nhàn nhạt của rượu, Mỹ Nhi nhanh chóng chạy qua muốn đỡ Tước dậy.

“Cút!”

Anh thô lỗ đẩy tay cô ra, trán đầy mồ hôi lạnh, anh hận chính mình vô lực trước mặt cô!

Mỹ Nhi bị tiếng rống của anh làm cho hết hồn, cô gái lúc nảy đi ra không thèm quay đầu lại nhìn, đối với việc anh bị ngã cũng không hỏi thăm, họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “Xin lỗi, Tước… để em giúp anh nhé?”

Mỹ Nhi nói nhỏ nhẹ, đôi mắt nhòe đi, như sắp chảy nước mắt vậy.

Tước ngẩng đầu nhìn cô một cái, khuôn mặt nhu thuận hiền thục này trong ba năm qua đã từng giúp anh tưởng nhớ lại không biết bao nhiêu lần! Thế nhưng, anh đã từng kiếm tình hình ảnh đó thông qua cô, nhưng lại phát hiện hình như cô vẫn thiếu đi một chút gì đó, cho dù cô trông rất giống rất giống Tường Vi, nhưng cô vẫn không phải đóa hoa Tường Vi mà anh muốn có đó!

“Đi ra!”

Anh khẽ rống lên, tay nắm chặt thành nắm đắm, cắn chặt răng, trái tim ngừng đập được gần năm năm đó đang dần hoạt động trở lại, cô ấy quay về rồi, cô ấy vẫn còn sống và quay về rồi!

Mỹ Nhi bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông lanh như băng lúc này trở nên nóng nảy khiến anh có lại thất tình lục nhục vậy, không còn là người đàn ông mang dáng vẻ thiếu sức sống nữa, là do cô gái tóc tím đó sao?

Tước lếch đến bên chiếc xe lăn một cách khó khăn, nhưng lại phát hiện cho dù mình có cố gắng cỡ nào cũng không thế leo lên được chiếc xe lăn đó, trên trán chảy đầy mồ hồi lạnh khiến anh không thể không cắn răng nói: “Đi kêu a Hải qua đây!”

“Ừm, em đi ngay.” Mỹ Nhi chùi nước mắt, sau đó lập tức chạy ra ngoài.

Anh chau mày lại, anh thật ghét cảm giác không thể làm được gì cả của mình! Thế nhưng, tim anh vẫn đập liên hồi, năm đó bất kể vớt biển hết bao nhiêu ngày, kiếm tìm biết bao nhiêu đêm, cho đến cuối cùng phải xác nhận là đã mất, nay người đó lại trở về rồi, vẫn còn song mà trở về rồi, anh phải tra xét thật kỹ xem rốt cuộc đã xảy ra sơ sót gì!

Nhìn đôi chân không có sức lực của mình, anh nắm chặt nắm tay, lần này anh nên làm thế nào đây….…

*******

Lúc Vivian bước ra khỏi phòng VIP, bóng lưng cô có chút cảm giác như rất yếu ớt! Khóe mắt có một lớp nước mỏng, nhưng đã bị cô ép trở về.

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, đi xuyên qua hai ngỏ hẻm để đến một góc khuất đầy mùi ẩm mốc. Nhờ vào ánh sáng yếu ớt của đèn đường, cô nhìn người phụ nữ đang tựa lưng vào tường để hút thuốc, cô khẽ thở dài, vẫn dịu dàng như nhiều năm về trước, Kêu: “Cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.