Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 232: Chương 232: Nguy hiểm




"Nói nhảm, lão đại của chúng tôi! Xiếc xe đạp đúng là đệ nhất"

Sắc mặt A Hải trắng bệch "Trời a...Tôi thật lo lắng..."

"Hô hô, tất nhiên, người què a, có thể thay đổi một chiếc xe chạy thì vô cùng may mắn, vậy mà bắt chước chạy tới đây đua xe! Muốn cướp đoạt chị dâu chúng tôi! Đoán chừng nhìn chị dâu xinh đẹp"

"Ách! Cướp đoạt chị dâu của các người" A Hải không thể tin hỏi lại

"Đúng, ở bên kia, người con gái tóc màu tím" Người nọ chỉ chỉ bóng lưng Vi Vi

Trong lòng Vi Vi căng thẳng, sau thì ung dung thản nhiên. Ngay sau đó không nghe thấy A Hải cùng người nọ nói chuyện, cô có chút chần chờ, không xong...

"Tiểu thư"

Cô đang muốn đi, A Hải lại chạy lên

Không đợi khuôn mặt cô né tránh, A Hải mạnh mẽ hít một ngụm khí: "Là cô"

Gương mặt của cô thật tuyệt sắc, hắn lại không quên, năm đó vì người phụ nữa này, khiến cho tiên sinh gượng dậy không nổi, nguyên nhân tiên sinh bất chấp nguy hiểm đua xe...A Hải bỗng nhiên hiểu rõ

A Hải hoài nghi, tinh tế đáng giá khuôn mặt Vi Vi, trừ bỏ màu tóc, trừ bỏ mắt, những thức khác cũng không thay đổi, vẫn là Thẩm Tường Vi tuyệt sắc, hắn hẳn không nhận sai!

"Thẩm Tường Vi tiểu thư, thật là người sao? Tôi thật sự cao hứng! Rất cao hứng" A Hải mở miệng nói, cố gắng không chảy nước mắt, năm năm, hắn rốt cục lại thấy khuôn mặt đã lâu "Thật cao hứng..."

"Tiên sinh, chỉ sợ người nhận sai người rôi, tôi thật sự không biết anh" Mắt Vi Vi lóe lên, con ngươi bốc lên sương mù, miễn cưỡng cười.

"Không! Cô chính là Thẩm Tường Vi! Tôi không có nhận sai!" Nước mắt A Hải rơi xuống, kích động nắm lấy cánh tay Vi Vi, cảm thấy mình luống cuống, lập tức buông tay ra "Khó trách đêm nay vô luận như thế nào tiên sinh nhất quyết phải đến chỗ này! Thẩm Tường Vi tiểu thư, người cũng biết, tiên sinh tìm người đằng đẳng hai năm! Đi tới những nơi người lui tới, thâm chí chạy tới Paris, qua Tokyo, chuyển sang Singapore, chỉ cần mỗi nơi người đi qua, hắn cũng không bỏ qua...Hai năm kia, hắn thật sự mệt mỏi, nhìn lại khoảng thời gian kia mọi người đều tưởng cô đã chết, chỉ có hắn không tin..."

Nói tới đây, âm thanh A Hải nghẹn ngào.

Lòng Vi Vi cảm thấy bế tắc, nhưng cô nhanh chóng che giấu đi "Thực xin lỗ, tiên sinh, anh nói gì tôi thật sự nghe không hiểu, thật có lỗi.."Xoay người, cô muốn rời khỏi đây.

"Thẩm Tường Vi tiểu thư! Tiên sinh vì cô đua xe, chẳng lẽ cô không cảm động sao" A Hải nhanh chóng đuổi theo, sốt ruột nói.

Khóe miệng Vi Vi theo quán tính tươi cười, lắc đầu "Thực xin lỗi tiên sinh, tôi thật sự..."

"Về sau chân tiên sinh bị thương" A Hải cắt ngang lời Vi Vi sắp nói tiếp theo. Ngay sau đó nói ra "Bời vì ba năm trước đây, tiên sinh chạy đi khắp nơi nhưng không tìm thấy cô, vì thế hắn chạy tới đường đua, cũng bởi vì lần đó, hắn bị tai nạn xe cộ, trong khi va chạm thì bị thương ở chân! Cũng là lần đó, hắn trở nên lạnh lùng, thậm chí chưa nghe qua hắn nói quá mấy câu! Thẩm Tường Vi tiểu thư, đêm nay hắn vì cô, lại cô đua xe, rôi thật sự lo lắng..."

Nghe những lời A Hải nói, khiến đầu vai cô run lên một cái, không hề lên tiếng, ánh mắt không tự giác hướng về đường đua kia, mơ hồ, bắt đầu có chút lo lắng. Kỹ thuật đua xe của Tưởng Diệp, cô tuyệt đối không hoài nghi, nhưng mà, cô không nghĩ tới, chân hắn bị thương bởi vì đua xe...

"Thẩm Tường Vi tiểu thư, mấy năm nay...Người sống tốt sao?" A Hải nhịn không được, vẫn mở miệng hỏi, hắn không biết vì sao Thẩm Tường Vi không chịu thừa nhận thân phận của mình, nhưng nếu không phải là cô, tiên sinh làm sao có thể nguyện ý vì cô mà nguy hiểm tánh mạng, lại đua xe?

Vi Vi nhíu mày lại, con ngươi sắc đóng lại, hít thở sâu một hơi, lập tức quay đầu "Thực xin lỗi, tôi thật sự không phải là Thẩm Tường Vi tiểu thư mà anh nói, thật có lỗi"

Lễ phép gật đầu, Vi Vi quay đầu bước đi rời khỏi nơi A Hải đứng!

Tâm lại không dừng được bắt đầu khởi động, bắp đùi cô như có nhiệt, trong đầu vang lên những lời nói của A Hải, cô thật lâu không thể bình tĩnh! Hóa ra, về sau hắn tới những nơi cô đã tới bất luận là ở đâu, vì sao? Là vì tìm cô sao? Hay vẫn là...Hắn không có thói quen nhìn cô đi, như hắn nuôi sủng vật, bỏ đi cũng sẽ phái người tìm trở về, đúng là sủng vật thủy chung vẫn là sủng vật.

Cô trầm thấp thở dài, nhìn đường đua, không hiểu tại sau lại bắt đầu lo lắng.

Bầu trời đêm tháng 7, đã bắt đầu trong veo, lạnh lùng trở lại, màn đêm chầm chậm buông xuống, mang theo một chút cảm giác mất mát, tinh quang có chút biến mất, sắc trời bắt đầu mông lung.

Đường chạy rộng lớn, hai người ngồi trong xe thể thao nhanh chóng phóng đi.

Trong xe thể thao màu đỏ là vẻ mặt tự tin của Tưởng Diệp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, tuổi trẻ điên cuồng tinh thần phấn chấn, bất luận cái gì cũng không thèm ngó tới! Xe của hắn vững vàng chạy trên đường đua, khóe miệng chưa đựng nụ cười thỉnh thoảng nhìn trong kính chiếu hậu ngắm chiếc xe thể thao màu bạc.

Hắc Diêm Tước chỉ chậm một chút, trong xe hắn, gương mặt lạnh lùng, mồ hôi hiện lên cùng với vẻ mặt trắng bệch.

Nắm chặt tay lái, không chút lơi lỏng, dường như dùng hết lực, thần kinh buộc chặt không dám thả lỏng, khẩn trương nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao màu đỏ kia!

Hắn không phát hiện toàn thân mình đều ướt đẫm, ba năm không có đụng vào xe đua, kỹ thuật rõ ràng kém đi rất nhiều, quan trọng nhất, lần này hắn không thể dựa vào chân!

Hai chiếc xe thở phì phò bay qua một đoạn lộ trình, hoàn thành đường đua ! Không ai lơ là.

"Nha.." Tưởng Diệp khiêu khích dựa vào trong cửa xe vươn ra một bàn tay, hướng hắn quơ quơ, kiêu ngạo kêu lên

Hắc Diêm Tước nghiêm mặt, không nói một lời, nhưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng

Trong đầu hiện lên một màn kia, [tôi sẽ không nghe lời anh nữa! Tôi sẽ không nghe lời anh nữa] năm đó, cô tuyệt vọng nói, lỗ tai hắn vẫn vang vọng lời nói kia.

Lần này, bất kể như thế nào, hắn quyết không buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.