Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 370: Chương 370: Thật xin lỗi, đã biến yêu em thành tổn thương em (2)




Khi Tường Vi nhẹ nhàng bước vào cửa phòng, vẫn là ánh mắt ấy, vẫn sâu kín chăm chú nhìn, dường như giống hệt lần gặp gỡ đầu tiên, một năm đó, cô cũng gặp anh dưới tình huống như thế!

Cả căn phòng chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ, u ám như nơi ở của một linh hồn!

Anh tựa lưng vào đầu giường lớn, lồng ngực lõa lồ, tấm chăn bằng loại tơ cao cấp tùy ý bao trùm lên phần eo gầy gò trở xuống, cơ thể trần trụi, trên cái cổ màu đồng săn chắc còn đọng nước, những giọt nước trong suốt, tràn đầy gợi cảm.

Ngón tay thon dài đang là kẹp một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng từ tốn hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ trong phòng, mùi vị nicotin thoang thoảng!

Đôi tròng mắt đen hẹp dài phát sáng, trong đôi mắt cất giấu dã tính sâu không lường được, khẽ nheo lại, chăm chú nhìn Tường Vi giống như đang đợi con mồi đứng sừng sững chỗ cánh cửa, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng trần trụi.

Giờ phút này, anh giống hệt một con báo cực kỳ nguy hiểm!

“Tới đây!”

Giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn, lộ ra sự đè nén khác thường, anh hơi cong khóe miệng, kéo lên một đường cong tà ác, nhưng lại mâu thuẫn rất ưu nhã!

Trong nháy mắt hít thở không thông.

“Có lời gì nói ở đây cũng được rồi.” Tường Vi nhẹ giọng thở dài nói, giống như trí nhớ kiếp trước, đã một mực muốn cất giấu đi trong đầu óc, đau đớn ngày hôm qua còn rõ ràng đến thế!

“…” Quệt miệng một cách thiếu tự nhiên, trong mắt anh thoáng qua một tia khó chịu, lửa dục trong cơ thể vốn không thể nào dập tắt được, nhưng anh không thể mở miệng cầu xin người phụ nữ này giúp anh giải quyết, cắn răng, anh lạnh nhạt thốt ra, “Tôi bảo cô tới đây! Đừng ép tôi nhắc lại lần thứ ba!”

Sự lạnh nhạt của anh như một cái đinh, hung hăng đóng vào ngực cô, cái kiểu la hét bá đạo và điên cuồng quen thuộc tới mức nào, mỗi một nhịp hít thở cũng đều đau đớn, số đinh tích trữ trong ngực cô, lâu dần, chỉ có thể để mặc anh gây đau, rút ra ngược lại còn mất mạng.

Có lúc nhẫn nhịn là do tình thế ép buộc mà không phải là sự mềm yếu. Khi cô cất bước chân, đau lòng từng bước từng bước tới chỗ anh, đó không phải là sự mềm yếu, cô biết rằng khi anh điên lên sẽ có hậu quả như thế nào, cô chỉ có thể nhịn đi, mà nhẫn nhịn là do có động cơ! Giống như cô có thể nhịn sự tàn bạo của anh vì nhiều lý do khác.

Lẳng lặng bước tới bên giường anh, cô lạnh nhạt đáp lại, trong giọng nói thoáng qua một chút giễu cợt, “Tôi tới rồi, Hắc tiên sinh tôn kính, xin hỏi ngài có chỉ thị cao cấp nào ạ?”

Chợt, anh vung tay, ôm xiết Tường Vi vào trong ngực, hơi thở dày nặng, đói khát khó chịu nghiêng người giữ ổn định cổ Tường Vi, hít vào thật sâu hương thơm của cô, lửa dục trong cơ thể đang khát vọng tìm đường ra, anh đã nhịn đủ lâu, nhiều thêm một giây nữa, anh sẽ phát điên lên mất!

“Ưhm… Hắc___”

Tường Vi bị anh đột nhiên dùng sức mạnh làm cho sợ, không chịu nổi anh nóng nảy hôn mút, cơ thể anh thật nóng, nóng đến nỗi dường như làm đau cô, trên cái cổ màu đồng cũng bắt đầu ửng hồng từng mảng một, nhưng ___ anh đã làm cô giận!

Anh chưa bao giờ ngừng những hành động cầm thú, từ đầu tới cuối, bất cứ lúc nào, anh đều thích gì là làm, không chút kiêng kỵ xâm phạm cô!

Mạnh mẽ dây dưa trong vòng xiềng xích của anh, Tường Vi giận giữ dãy dọn: “Hắc Diêm Tước! … Tên cầm thú này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.