Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 207: Chương 207: Được, tôi buông tay, tôi thành toàn hai người.




Editor: May

"Sao anh còn chưa đi?" Tĩnh Tri vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình vẫn đang đứng ở ngoài cửa. Cô nhíu mày, sắc mặt liền ảm đạm xuống, cô lạnh nhạt liếc anh một cái, quay mặt trực tiếp đi xuống lầu.

Thái độ của cô khiến vui sướng mời vừa dâng lên của anh lập tức biến mất vô tung vô ảnh, Mạnh Thiệu Đình cố nén không hài lòng trong lòng, đi tới trước mặt cô, giữ cô lại: "Sắc mặt em không tốt lắm, không nên xuống lầu, tôi nói Bình Bình lấy cháo cho em." ba xa anh chi thuong em

Tĩnh Tri đẩy tay anh ra, cũng không xuống lầu nữa, mà là xoay người đi tới phòng ngủ; "Nhị thiếu, anh đi đi."

"Tĩnh Tri, tôi biết em giận tôi..."

Tĩnh Tri bỗng nhiên quay mặt lại, cô vẫn mang theo nụ cười nhìn anh, nhưng nụ cười này lại lạnh đến xương: "Ai nói tôi tức giận với anh?"

"Tĩnh Tri... tôi, tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa..."

"Đừng nói nữa." Tĩnh Tri mở miệng cắt ngang, cô xoay người không hề nhìn anh, nhưng khó dập tắt lửa giận trong lòng, "Mạnh Thiệu Đình, anh có biết hay không, bộ dạng này của anh làm cho tôi cảm thấy anh thực sự rất ngu xuẩn, rất ngây thơ, rất buồn cười."

Hai tay Tĩnh Tri nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới nhô lên, cô không muốn chọc giận anh, không muốn lại phát sinh chuyện gì nữa. Nhưng hôm nay phát sinh chuyện đó, khiến cô thật sự khó có thể nuốt xuống cục tức này. Nếu cô quả thật gánh chịu hư danh đó, thật sự là tình nhân của anh, bị chửi mắng cũng không sao. Nhưng cô không phải, cô hoàn toàn không muốn ở bên cạnh anh, là anh cứng rắn giam cầm cô ở trong này, cô cũng không làm gì, dựa vào cái gì cô lại bị người ta chỉ vào mũi mắng?

Anh nói cô giận anh, thực sự là buồn cười! Mạnh Thiệu Đình chơi trò non nớt như vậy, thật làm cho người xấu hổ. Anh cho là anh tìm mấy người phụ nữ thân mật một chút, Phó Tĩnh Tri cô liền luống cuống, sẽ dịu dàng nối lại tình xưa với anh sao? Anh cho rằng kích thích cô như vậy? Cô sẽ ngoan ngoãn dễ bảo làm người phụ nữ của anh, sau đó lấy lòng anh sao?

Tĩnh Tri nghĩ tới đây, bất giác cười lạnh: "Tôi nói rõ cho anh biết, tôi sẽ không tức giận, bởi vì tôi hoàn toàn không quan tâm. Anh muốn tìm phụ nữ nào, muốn làm gì cũng được, muốn

tìm bao nhiêu cũng tùy ý anh, chỉ cần đừng để những người đó đến quấy rầy thanh nhàn của tôi. Dù sao, tôi chưa bao giờ nghĩ tới làm tình nhân của anh, tội gì cứ giữ lấy tôi không buông? Nói thật, phụ nữ của anh nhiều hơn nữa thì có quan hệ gì với tôi. Không cần dùng thủ đoạn vụng về như vậy, tôi hoàn toàn sẽ không để ý, cũng sẽ không bởi vì anh có niềm vui mới mà thấp thỏm lo âu hồi tâm chuyển ý đâu."

Cô nói xong, nhưng một lúc lâu sau cũng chưa từng nghe được giọng nói của anh. Tĩnh Tri đứng đưa lưng về phía anh, trong hành lang vắng vẻ im lặng, cô cũng không mở miệng. Lại chờ một lúc, cô liền nhấc chân đi tới phòng ngủ, mà bây giờ giọng nói của Mạnh Thiệu Đình mới chậm rãi vang lên.

"Nếu như tôi nói, tôi không có phát sinh bất kỳ quan hệ thân mật gì với những người phụ nữ kia, thậm chí cũng không có nắm tay, em có tin hay không? Nếu như tôi nói, tôi hoàn toàn không biết tại sao cô ta lại biết em, sao lại chạy tới nơi này náo loạn, em sẽ tin chứ?"

Giọng nói của Mạnh Thiệu Đình dần dần đề cao, anh tiến nhanh tới một bước, hai tay đè lại hai vai của cô từ phía sau. Anh cúi thấp đầu, hô hấp dần dần có chút gấp, mà giọng nói lại là mang theo u ám mơ hồ: "Bởi vì tôi đã từng vô ý phạm phải sai lầm, tạo thành kết quả không thể vãn hồi, vì thế em hận tôi, oán tôi, những thứ này tôi đều biết, tôi đều không để ý. Thế nhưng Phó Tĩnh Tri, em cũng không thể đứng ở góc độ của tôi suy nghĩ cho tôi một chút sao? Lúc trước anh cả đào hôn, tôi bị buộc cưới em, mà khi đó tôi hoàn toàn không nhận ra em, không biết em là ai lại phải cưới em làm vợ, trong lòng tôi vô cùng oán hận, càng chán ghét lãnh đạm với em. Vì thế sau khi cưới, tôi chưa bao giờ cho em chút sắc mặt tốt, kể cả đến khi chúng ta ly hôn. Tôi không sợ nói thật với em, khi đó trong lòng tôi ngoại trừ một chút áy náy, cũng không có cái gì khác."

Anh cảm giác được vai Tĩnh Tri dưới lòng bàn tay dần dần cứng ngắc, anh vốn chưa bao giờ nghĩ tới nói chuyện này với cô, thế nhưng lúc này anh không biết mình làm sao, anh muốn nói tất cả đè nén trong lòng của anh với cô.

"Lúc tôi đi công tác ở nước Mỹ, mẹ gọi điện thoại nói cho tôi biết một số chuyện. Bà ấy nói em và anh cả, lão tam..."

Giọng nói Mạnh Thiệu Đình đột nhiên nhỏ lại, cảm giác được thân thể Tĩnh Tri run lẩy bẩy, anh không khỏi ôm lấy cô chặt hơn: "Bà ấy nói em cấu kết với anh cả và lão tam, còn nói em không rõ ràng với họa sĩ An Gia Hòa kia, thậm chí còn nói hắn vẽ tranh lõa thể của em. Trong cơn giận dữ, tôi lại nghe thấy tin tức nhà họ Phó phá sản, liền chuẩn bị thừa dịp này kết thúc hôn nhân của tôi với em. Mà khi đó tôi gặp Thẩm Mạn Quân quen biết từ nhỏ, vì muốn em chết tâm, từ đó đáp ứng ly hôn với tôi, nên tôi để Mạn Quân cùng nhau về nước với tôi, làm một tuồng kịch kia cho em xem. Sau đó nữa, tôi nghe được từ chỗ mẹ, em đã từng chạy tới nhà náo loạn một trận, còn nói mang con của tôi trở về nhà họ Mạnh. Mẹ tôi tự nhiên không chịu, đã nói

chỉ cần em bỏ đứa nhỏ liền cho em năm trăm vạn. Em nghe xong lời này, quả nhiên không chút do dự phá bỏ đứa nhỏ, đổi lấy năm trăm vạn..."

"Nói bậy! Bà ta nói bậy..." Nước mắt Tĩnh Tri lăn xuống không dứt, sắc mặt cô tái nhợt một mảnh, cô chưa bao giờ biết, bà Thái giống như người tốt kia lại vô sỉ tới trình độ như vậy!

"Khi đó tôi đi tìm em, thấy thật sự không còn đứa nhỏ, nên đã tin lời mẹ tôi. Tôi không muốn đợi ở trong nước nữa, liền đi nước Mỹ, mà Mạn Quân cũng đi theo, tôi và cô ta thuận lý thành chương đính hôn, sống ở nước Mỹ. Không ai nhắc tới em với tôi, tôi cũng tận lực không muốn biết tin tức của các người. Tĩnh Tri... tôi không biết sau khi chúng ta ly hôn, cha của em liền mất, tôi cũng không biết đứa nhỏ không còn vào đêm đó. Tôi bị người ta lừa, vẫn luôn chẳng hay biết gì, nếu nói là tôi có lỗi, chính là lỗi chẳng phân biệt được thị phi. Mà em phải biết rằng, từ đầu chí cuối, tôi chưa từng nghĩ tới làm những chuyện kia với em. Mặc dù khi đó tôi hận em dây dưa không rõ với anh cả, lão tam, thế nhưng tôi cũng chỉ là muốn ly hôn với em ngay thôi, cũng chưa từng có ý định gì khác."

"Em tan nhà nát cửa, gặp phải nhiều chuyện như vậy, em hận tôi, tôi không hề oán hận một câu. Nếu lúc trước tôi biết được hết thảy, nhất định sẽ không để cho những chuyện kia phát sinh. Thế nhưng Tĩnh Tri, người không biết không có tội, em cũng giày vò tôi lâu như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ?"

Tĩnh Tri nghe câu cuối cùng này của anh, dần dần dừng nước mắt lại. Cô đẩy anh ra, xoay người nhìn annh: "Được, coi như người không biết không có tội, như vậy tôi hỏi anh, anh có biết tôi và Thiệu Hiên ở cùng một chỗ hay không? Có biết tôi và Thiệu Hiên từng lĩnh giấy hôn thú hay không?"

Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, nhưng vẫn nặng nề gật đầu: "Đúng, tôi đều biết."

"Thế nhưng anh cường bạo tôi ở trong hôn lễ của tôi và Thiệu Hiên, Thiệu Hiên bị anh bức ép đi, con của tôi không thể nhìn thấy cha. Những tội lỗi này, anh nên trả hết nợ như thế nào?"

Cô kích động đến hơi phát run: "Mạnh Thiệu Đình, tôi thực sự là nghĩ không ra! Không quan tâm tôi là người của anh ấy, buộc tôi ở lại bên cạnh anh cũng là anh, anh thực sự cho rằng mình là thượng đế có thể không có gì là không làm được sao? Đúng, anh có thể giam cầm tôi ở trong này, anh có thể thần thông quảng đại đẩy Thiệu Hiên chạy tới nước Mỹ, không thể gặp mặt với tôi. Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh, trái tim của tôi vĩnh viễn đều ở chỗ Thiệu Hiên, anh đừng mơ lấy được!"

Anh nghe những lời này của cô, sắc mặt lập tức trắng bệch, anh nói không ra lời, chỉ nhìn cô chằm chằm. Đáy mắt anh như là lộ một tầng sương lạnh, ánh mắt của anh cũng như là trăng

lạnh tháng mười một, mười hai. Anh nhìn cô, nhìn người phụ nữ khiến anh biến thành người điên.

Từng câu từng chữ của cô nói cho anh biết, tim của cô cho người khác, anh đừng mơ lấy được.

"Phó Tĩnh Tri, tôi cũng muốn hỏi em một câu. Nếu như tôi nói, nếu như tôi thừa nhận với em, tôi không từ thủ đoạn giữ lấy em, đê tiện chia rẽ em và lão tam, chỉ là bởi vì tôi thích em, muốn một lần nữa ở cùng một chỗ với em, em có tin hay không?"

Anh thong thả mở miệng, từng câu từng chữ đều giống như là cố sức suy nghĩ hồi lâu.

"Dựa vào cái gì anh nói thích liền có thể chia rẽ vợ chồng nhà người ta? Mạnh Thiệu Đình, anh làm như vậy có khác gì với ác bá bại hoại đâu? Huống chi, anh có từng hỏi qua tôi có nguyện ý tiếp nhận tình yêu của anh, có nguyện ý ở cùng một chỗ với anh một lần nữa không?"

Anh không nói, chỉ là đáy mắt đen băng lãnh càng phát ra ngưng trọng thâm trầm. Anh nhìn cô, giống như là muốn khắc cô thật sâu vào trong đáy lòng. Anh nhìn cô, rồi khẽ cười, "Được, tôi hiểu rồi."

Nụ cười của anh càng ngày càng sâu, dần dần tràn ngập đến đáy mắt. Anh tiện tay lau máu trên trán, máu tươi trên trán dần dần nhiều hơn, anh cảm thấy hai mắt của mình có chút đau nhói. Thời gian ở cùng một chỗ với cô, giống như lừa mình dối người ở trong mộng, mà bây giờ cũng nên tỉnh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.