Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 199: Chương 199: Hôn lễ, lần lượt thay đổi thời gian (1)




Editor: May

Khi anh giao ra bức tranh cô khỏa thân do anh tự tay vẽ kia, linh hồn của anh đã không sạch sẽ, cũng không xứng với cô nữa.

Cả đời này, anh nợ cô, vì thế anh đã sớm quyết định chủ ý, muốn trả nợ cho cô cả đời.

Anh chưa bao giờ từng yêu đương, tại sao đã kết hôn được chứ?

Cần, chỉ là an tâm của cô.

Anh biết, anh chỉ có nói như vậy, cô mới có thể an tâm. Cho tới bây giờ cô đều thiện lương như vậy, mặc kệ cô làm cái gì, mặc kệ trong mắt người đời cô thế nào, ở trong lòng anh, cô vĩnh viễn đều là thiện lương như thế.

**********************************************************************

"Tôi biết, tôi lập tức chạy trở về!"

Mạnh Thiệu Đình cúp điện thoại, biểu tình trên mặt càng trở nên khó coi, anh nhìn thẳng phía trước, bóng đêm sắp phủ xuống.

"Tự tôi lái xe trở về thành phố A, anh ở lại tìm Phó Tĩnh Tri, dàn xếp ổn thỏa cho cô ấy, tôi trở về liền phái người tới đón hai người!"

Anh bỗng nhiên mở miệng, muốn tài xế ngừng xe ở ven đường, phân phó một câu.

Anh là đàn ông, nếu bỏ một phụ nữ yếu điếu như cô lại, thực sự xảy ra chuyện gì, lương tâm của anh cũng không bình an được.Hơn nữa anh cũng biết, trên người cô không có tiền, không có di động, trấn nhỏ lại lớn như thế, cô không thể dừng chân, hiện tại trời cũng không tối, chắc hẳn cũng rất dễ tìm được cô.

Cha bệnh nặng, đây là chuyện anh không lường trước được. Vốn trong lòng vẫn không tin, sao tới ngày hôn lễ kia, ông ấy liền bệnh nặng? Nhất định là cố kéo chân anh, không muốn để anh chạy trốn, vì thế anh lại gọi điện thoại cho An Thành, lấy được tin tức lại là cha thật sự bị bệnh, buổi chiều đã đưa đi cấp cứu.

Anh không cách nào làm chính mình thờ ơ, vốn cũng không có thâm cừu đại hận gì không hóa giải được với cha mẹ. Trước đây mâu thuẫn khắc khẩu, chỉ là bởi vì Phó Tĩnh Tri, mà bây giờ anh và Phó Tĩnh Tri đã náo loạn, vậy thì tất cả đều sẽ không có ý nghĩa.

Tính tình anh mềm yếu, vào lúc cha mẹ sinh bệnh mà không gặp được, kia quả thực chính là không bằng cầm thú, vì thế mặc dù anh không thể thực sự bỏ lại cô, nhưng cũng không cách nào tiếp tục trì hoãn thời gian.

Tài xế xuống xe, Mạnh Thiệu Đình ngồi ở chỗ tài xế. Anh nắm tay lái, trên mặt tuấn dật nghiêm túc dần dần hiện lên thần sắc kiên định.

Rất xin lỗi, anh thật không muốn chơi trò buồn chán này với cô, thật sự là không thú vị.

***********

Hôn lễ không thể nghi ngờ là buổi tiệc long trọng nhất trong mấy năm qua ở thành phố A.

Thẩm Mạn Quân ngồi ở trong phòng nghỉ của cô dâu, đỏ ửng trên mặt thật lâu không lui. Cô nhìn chính mình trong gương, không thể không cảm giác hôm nay mình thoạt nhìn xinh đẹp hơn thường ngày.

Chẳng trách người khác nói phụ nữ trên đời xinh đẹp nhất là lúc làm cô dâu, hóa ra xinh đẹp không phải là nhan sắc, mà là một loại hạnh phúc toát ra từ trong xương, làm cho cả người cô đều giống như được mạ lên một tầng ánh sáng ngọc rực rỡ, vô cùng chói mắt.

Đây là giấc mộng tồn tại ở trong lòng cô bao nhiêu năm, rốt cuộc sắp thành hiện thực.

Thiệu Đình ở dưới lầu, rất nhanh sẽ đi lên mang cô xuống, nghi thức sẽ bắt đầu ngay.

Tối hôm qua lúc cô nhìn thấy Thiệu Đình, còn cho là mình đang nằm mơ, bởi vì cô đã sớm mơ hồ biết được, Thiệu Đình và Phó Tĩnh Tri cùng bỏ đi, không biết đi nơi nào. Mặc dù thời gian hôn lễ chưa tới, nhưng trong lòng cô đã rối loạn.

Anh có thể vứt bỏ cô lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí Thẩm Mạn Quân bi quan chuẩn bị xong anh sẽ cho cô leo cây lần nữa.

Nhưng không ngờ tối hôm qua anh đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn ôn nhu nói chuyện hồi lâu với cô, còn nói ra một chút ý kiến với lễ phục và trang sức của cô, Mạn Quân quả thực hài lòng đến sắp nổi điên, anh thực sự muốn kết hôn với cô, mà cô cũng thực sự muốn gả cho anh!

Cả đêm hôm qua, cô hoàn toàn không ngủ được. Đến bình minh liền không thể chờ đợi rời giường, thậm chí còn giống như nổi điên chạy tới nhà họ Mạnh. Lúc nhìn thấy anh ở nhà họ Mạnh, lòng của cô mới xem như là rơi xuống mặt đất, mà càng làm cho cô kinh hỉ chính là, anh không rời giường, thậm chí còn kéo cô đến trên giường của mình...

Mạn Quân nhẹ nhàng bưng kín mặt, khóe môi không khỏi cong lên một chút. Từ khi anh mang Phó Tĩnh Tri đến bên cạnh tới nay, anh hoàn toàn chưa từng chạm qua cô một lần, ngay cả anh mà cô cũng ít khi nhìn thấy, càng không cần nói đến một vài hành động thân mật, quả thực là hi vọng xa vời!

Khi anh ôm lấy cô, Mạn Quân chỉ cảm giác tất cả ủy khuất của mình đều tan thành mây khói, toàn bộ oán hận với anh, oán trách tích tụ dằn xuống đáy lòng, lại biến mất vô tung vô ảnh, cô gần như là lập tức hoàn toàn tha thứ cho anh.

Chỉ cần anh đồng ý muốn cô, chịu cưới cô, cô sẽ hoàn toàn không oán trách anh một chút xíu nào. Chỉ cần anh chịu chia cho cô chút quan tâm là được, cô có thể thật lòng thật dạ cho anh toàn bộ của mình!

Lúc đó, Mạn Quân nói mấy câu đó với anh, anh ôm cô, không ngừng lăn qua lộn lại, hôn cô, gọi cô từng tiếng Mạn Quân...

Anh muốn cô, thậm chí không hề cấm kỵ buông thả ở trong thân thể cô. Một phút kia, cô ôm anh, gần như hạnh phúc đến muốn ngất .

Cô may mắn như vậy, cô kiên định cố chấp chờ anh, vẫn luôn chờ đợi. Nếu cô buông tha, vậy thì anh làm sao có thể quay đầu lại nhìn cô? Cô lại làm sao có thể đạt được mong muốn của mình?

Hai gò má của Mạn Quân nóng lên, một màn trong phòng ngủ của anh lúc sáng quanh quẩn trong đầu cô một lần lại một lần, đốt cháy cả người cô đến đứng ngồi không yên .

Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa 'cốc cốc', cắt ngang mơ màng của Mạn Quân. Cô bỗng ngẩng đầu, rặng mây đỏ bay lên má, một đôi mắt lấp lánh nhìn cửa. Tim của cô đập rất nhanh, là anh tới, là anh tới đón cô. Hôn lễ của bọn họ đã bắt đầu, chỉ cần một lát nữa thôi, cô sẽ là cô dâu của anh, cô có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh, thành của riêng anh!

Mạn Quân nâng làn váy, chậm rãi đứng lên, tóc dài như mây của cô cao vút, gương mặt phác họa tinh xảo mà lại quyến rũ. Cô chân thành đi tới cửa, tim đập như nổi trống, lúc tay đặt trên tay vịn, cô gần như cắn nát môi của mình...

Kéo cửa ra liền thấy được Mạnh Thiệu Đình dựa nghiêng trên vách tường, thậm chí trong miệng anh còn lưu manh ngậm một điếu thuốc, thế nhưng một tay khác lại cầm một bó hoa đứng ở ngoài cửa, trên mặt anh cũng không có quá nhiều biểu tình, thậm chí đuôi mắt còn không có chút thần sắc. Anh nhìn thấy cửa mở, tiện tay dập tắt điếu thuốc trên vách tường bên cạnh, sau đó ném vào trong thùng rác ở một bên, rồi mới liếc nhìn cô một cái, đưa bó hoa cho cô, sau đó đưa tay ra với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.