Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 166: Chương 166: Không muốn đứa bé này 2




Trong lúc hoảng hốt, Tĩnh Tri dường như cảm thấy mình như là một tiểu tức phụ đáng thương trong xã hội cũ bị thổ hào thân sĩ vô đức cướp đi!

"Tôi không tin." Tĩnh Tri từng câu từng chữ mở miệng, ánh mắt như sóng nước mang theo vô tận lực lượng: "Mạnh Thiệu Đình, xem như tôi cầu xin anh, hãy để cho tôi giữ lại đứa bé này."

"Cô vì đứa nhỏ của Thiệu Hiên cầu xin tôi?" Hắn tựa có chút không dám tin, muốn từ trong miệng cô nghe một câu chịu thua, so với lên trời còn khó hơn, thế nhưng bây giờ, cô nói cô cầu xin hắn.

"Là, tôi cầu xin anh, tôi đã mất đi một đứa nhỏ, không muốn lại mất đi một đứa nữa, anh vô pháp thông cảm cho một người mẹ không đảm bảo đứa nhỏ kia một phần thống khổ, Mạnh Thiệu ĐÌnh, cầu xin anh thành toàn cho tôi một lần đi."

Nước mắt cô dần dần bừng lên, cái đêm đông năm năm trước, lạnh đến nỗi không thể hít thở, máu của cô chảy trên mặt tuyết tảng lớn đỏ tươi, như là hoa mai nở rộ.

Máu thịt của chính mình một chút một chút từ trong cơ thể trượt ra, chết, biến thành một vũng máu, Tĩnh Tri mỗi khi trong đêm khuya gặp ác mộng mơ tới một màn kia, lại im lặng kêu khóc, thân thể co rút cắn chăn, toàn thân mồ hôi lạnh khó chịu như là ngâm mình trong nước biển.

"Anh có biết hay không mùa đông kia có bao nhiêu lạnh?" Tĩnh Tri chậm rãi mở miệng, con ngươi của cô mơ hồ đầy nước, mở mịt như là hoa cách đám mây.

"Mạnh Thiệu Đình, thống khổ như vậy, tôi không muốn lại chịu đựng lần thứ hai, kiếp này đều không muốn, nếu như anh cảm thấy anh xin lỗi tôi, anh cảm thấy tôi thua thiệt, lần này hãy thành toàn, xem như đối với tôi bồi thường có được không?"

Cô cầm lấy tay hắn, khẩn cầu.

Mạnh Thiệu Đình lại nhìn cô, nước mắt cô làm cho hắn rung động, bàn tay cô run lên làm cho hắn yêu thương, thế nhưng hắn vẫn là lắc đầu: "Tĩnh Tri, cô có thể nhịn được khi Thiệu Hiên cùng người phụ nữ khác sinh con sao?"

Tĩnh Tri sửng sốt, chợt lắc đầu: "Điều này không giống với, không giống, anh không yêu tôi, anh căn bản không yêu tôi !"

"Cô làm sao biết được? Tôi đối với cô tốt như vậy, thậm chí cũng không muốn kết hôn để cùng cô, cô nghĩ muốn cái gì, muốn làm cái gì, tôi đều thỏa mãn cô, tôi chỉ muốn cùng cô, chỉ muốn người chung giường là cô, cô nói như vậy có phải là yêu hay không?"

Hắn cười, khóe môi cong lên xinh đẹp kinh người.

Tĩnh Tri dùng sức lắc đầu, nước mắt sôi nổi mà rơi: "KHông, không phải..."

Mạnh Thiệu Đình buông tay cô ra, ngón trỏ nhẹ nhàng xoẹt qua trên mặt cô, gạt đi những giọt nước mắt: "Trông cô dọa, tôi nói đùa đấy, cô còn tưởng thật?"

Hắn vừa nói xong, Tĩnh Tri thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Thiệu ĐÌnh trái tim ở chỗ sâu lại như chậm rãi nứt ra, hắn đứng lên, xót thương nhìn cô: "Tĩnh Tri, cô kì thực vẫn ngốc giống như trước, tôi làm sao sẽ đáp ứng yêu cầu sai lầm như vậy đây? CÔ cầu xin tôi, vô dụng..."

"Không..." Tĩnh Tri thoáng cái bổ nhào tới ôm chân hắn, cô gắt gao nắm lấy hắn: "Không được động đến con của tôi, tôi nguyện ý, tôi nguyện ý ở lại bên cạnh anh..."

"Ha ha, chủ động đưa tới cửa, tôi ghét nhất."

Tĩnh Trì ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên buông lỏng hắn ra, cô lăng lăng ngồi đó, thần trí một chút tỉnh táo lại, cô làm chuyện điên rồ đầu tiên, cô cầu một ma quỷ buông tha cô, điều này có thể sao?

"Nếu như đứa nhỏ chết, tôi cũng chết, tôi thà rằng buông tha những cừu hận kia, tôi thà rằng những người tôi hận trường mệnh trăm tuổi, tôi thà rằng Thiệu Hiên oán tôi, tôi cũng muốn cùng con của tôi chết, Mạnh Thiệu Đình, nếu như anh muốn động đến con của tôi, hãy động thủ đi, tôi cũng không sống."

Cô liền cười, cười rất đẹp.

Mạnh Thiệu Đình nhìn cô, hắn biết cô nói thật, bỗng nhiên trong lúc đó, hắn không dám mạo hiểm như vậy.

"Anh có thể nhìn tôi nhất thời, không thể nhìn tôi được cả đời, người nếu như muốn chết, chẳng lẽ còn không có cách nào sao?" Cô bình yên ngồi ở chỗ kia, bàn tay dán lên bụng, ánh mắt yên lặng mà hiền lành: "Bảo bối, không phải sợ, mẹ vẫn luôn cùng con một chỗ..."

"Thiệu Đình, đem đứa nhỏ lưu lại đi." Cửa phòng bỗng nhiên đẩy ra, một người phụ nữ trẻ mặc áo khoác lông dài màu trắng đứng ở cửa, phía sau là một người đàn ông cao cao, chừng ba mươi tuổi, khí thế bức người, mà cô gái kia, nhỏ bé lại đơn bạc, nhưng lại cực kì xinh đẹp, đáy mắt cô như hàm chứa giọt nước mắt, nhẹ nhàng mở miệng nói một câu như vậy.

"Thanh Thu, không được nói bậy." Thẩm Bắc THành khẽ quát một tiếng, nhưng tiếng mắng cũng không quá nặng.

Triển Thanh Thu cũng không để ý tới, chỉ là từng bước một đi tới, cô nhìn Mạnh Thiệu Đình, chân thành cầu xin:"Thiệu Đình, hãy để cô ấy giữ lại đứa nhỏ, nếu anh muốn lấy đi đứa nhỏ của cô ấy, thực sự đối với cô ấy quá tàn nhẫn, cô ấy đã khổ như vậy, anh vì sao không đối với cô ấy khá hơn một chút?"

Đối với cô ấy khá hơn một chút? Mạnh Thiệu Đình dưới đáy lòng cười, hắn đối với cô còn muốn tốt thế nào?

"Thanh Thu, cô phải biết thân phận của đứa nhỏ này." Mạnh Thiệu Đình quay mặt đi, rõ ràng không muốn nghe cô khuyên can.

Bọn họ đều nói cô đáng thương, có ai nhìn thấy hắn đáng thương?

"Thanh Thu, đây là chuyện của người khác, cô không nên xen vào." Thẩm Bắc Thành có chút nổi giận, hắn tiến lên một bước kéo cô, Thanh Thu lại một phen hất tay hắn ra, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Thẩm Bắc Thành, tôi là vì chính tâm của tôi."

"Tâm của cô?" Thẩm Bắc Thành nhìn thấy đáy mắt lãnh đạm của cô, ngược lại cười, hắn duỗi tay đè bả vai của cô, bắt cô quay mặt nhìn thẳng hắn.

"Cô không phải là ở đây biến đổi biện pháp đại ý oán tôi, oán Lạc Tương vô ý hại em không có đứa nhỏ sao!" Thẩm Bắc Thành giận quá hóa cười.

Thân thể Thanh Thu hơi lay động một cái, thống khổ cười, đáy mắt cô mang theo ánh sáng như ngọc, tiếu ý lại xinh đẹp động lòng người: "Đúng vậy, đại ý là anh, Lạc Tương của anh chỉ là cử chỉ vô ý, vì thế tôi hiền lành an ủi các người, không có việc gì không có việc gì, đứa nhỏ không có còn có thể có nữa, các người không nên để ở trong lòng a."

"Triển Thanh Thu, nói như vậy là có ý gì? Lạc Tương không phải là đã xin lỗi cô sao, không phải vẫn bị cô đánh cho một bạt tai sao?"

Thẩm Bắc Thành nghĩ không ra sự tình đã qua lâu như vậy, Thanh Thu còn canh cánh ở trong lòng, lại oán cô ở trước mặt người khác không để cho hắn chút mặt mũi, ngữ điệu không khỏi cao tám phần, trên mặt thần tình âm trầm khó lường.

"Là, xin lỗi, đã đánh một bạt tai, anh liền cho là tôi nên rộng lượng tha thứ cho cô ta, nói cách khác, ở trong lòng anh, con của anh không có phân lượng gì nên một cái bạt tai đối với Lạc Tương là ủy khuất nặng nề sao?" Triển Thanh Thu cúi đầu cười lạnh, cô xoay người nhìn Tĩnh Tri sắc mặt đang trắng bệch ngồi đó, tựa như nhìn thấy chính mình ngày đó mất đi đứa nhỏ, nước mắt đột nhiên lăn xuống, cô nhìn Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng mở miệng: "Các người vốn là như vậy nhẹ nhàng khéo khéo liền xử tử hình một sinh mệnh, có từng nghĩ tới, như vậy đối với một người sắp làm mẹ có bao nhiêu tàn nhẫn? Thiệu Đình, anh không có biện pháp tiếp nhận thân phận của đứa nhỏ này, vì thế anh có thể dễ dàng nói không muốn nó."

Thanh THu lau một chút nước mắt,lại nói thêm: "Thế nhưng đối với vị Phó tiểu thư này mà nói, đứa nhỏ là cốt nhục của cô ấy, là miếng thịt trên người cô ấy, anh làm thế cô ấy làm thế nào tiếp thu được sự thật tàn khốc này?"

Bóng lưng lạnh lùng nghiêm nghị của Mạnh Thiệu Đình hơi run lên, nhưng vẫn là trầm mặc như cũ.

"Nếu như anh thực sự đối với cô ấy có vài phần thích cùng thương tiếc, không phải đem quan hệ của anh cùng cô ấy bức đến nỗi không có đường để đi."

Câu nói sau của Thanh Thu làm cho tâm tư Mạnh Thiệu ĐÌnh thoáng cái xúc động, không thể phủ nhận Thanh Thu nói có đạo lý, nếu như lần này hắn không quan tâm, làm cho cô phẫu thuật bỏ đứa nhỏ, vậy quan hệ giữa hắn và cô, nhất định sẽ bay theo hướng chuyển biến xấu, sợ rằng sau này hắn có đối với cô tốt đến đâu, đem tâm móc ra cho cô nhìn, cô cũng coi chẳng đáng một đồng.

Tâm tư Mạnh Thiệu ĐÌnh chuyển cực nhanh, hắn dần dần sinh ra một ý niệm hung ác, bất quá là một đứa nhỏ thôi, cô muốn sinh, để cô sinh, lại nói, bác sĩ nói thân thể của cô yếu, đứa nhỏ này không đảm bảo giữ được là hai việc khác nhau.

Cô cùng Thiệu Hiên trên giường hắn đều nhịn, cũng không quan tâm cô lại cho hắn thêm tầng ngăn này.

Thế nhưng, nếu như đứa nhỏ này không có phúc khí được sinh ra, như vậy tất cả cũng thôi, nếu như đứa nhỏ thực sự an toàn sinh hạ, hắn sẽ đem đứa nhỏ này đưa đến cho Thiệu Hiên, cả đời không được về nước gặp mặt cô, mà cô, cũng cần cả đời an tâm ở lại bên cạnh hắn, nếu không muốn cùng Thiệu Hiên quay về, đây là điều kiện duy nhất, nếu như cô đáp ứng, hắn để lại cho đứa nhỏ một con đường sống, nếu như cô không đáp ứng...

Mạnh Thiệu Đình gắt gao siết chặt tay, quang ảnh trên mặt hắn thay đổi, đáy mắt lóe lên bất định, hồi lâu sau mới chậm rãi rơi định ở một điểm, nếu như cô không đáp ứng, như vậy cũng không nên trách lòng dạ hắn độc ác, hắn đã thoái nhượng nhiều lắm.

"Để cho ta suy nghĩ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.