Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 224: Chương 224: Sắc tâm không thay đổi, tà tâm cũng không chết.




Editor : May

Sắc mặt Tĩnh Tri càng trắng bệch, cô lập tức ngã ngồi ở trên ghế, trong mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy lo lắng, trên chóp mũi vểnh cao cũng rịn ra mồ hôi. Cô mím chặt môi, trong lòng lại là một mảnh hỗn loạn, chẳng lẽ thật muốn cô đi tìm Mạnh Thiệu Đình sao?

Lúc trước cô bất chấp rời đi như vậy, hiện tại lại không đạt được mong muốn. Nếu anh thấy cô, nhất định sẽ cười nhạo châm chọc cô. Cái đó còn không quan trọng, quan trọng hơn là, cô thật không muốn dây dưa với anh. Hơn nữa cô vẫn lo lắng, nếu Mạnh Thiệu Đình biết cô không ở cùng một chỗ với Thiệu Hiên, có thể lại có ý đồ với cô không?

"Bác sĩ Lâm, bà giúp tôi gọi điện thoại cho Mạnh tiên sinh, nói bệnh viện cần dùng đến giấy khai sinh này, để anh ấy đưa cho bà, bà lại đưa cho tôi, tôi đi sao chép một bản rồi mang đi có được không?"

Dưới cơn lo lắng, bỗng nhiên Tĩnh Tri lại có một chủ ý, cô có thể nhờ bác sĩ Lâm ra mặt giúp một tay. Chỉ cần bác sĩ Lâm lấy được giấy khai sinh, cô cũng không cần chạm mặt với Mạnh Thiệu Đình, cũng khỏi cần xấu hổ.

"Vậy... Được rồi, vậy tôi thử xem." Bác sĩ Lâm nhìn cô thật sự có nổi khổ khó nói ở trong lòng, cũng sảng khoái đáp ứng.

Lúc này Tĩnh Tri mới nhẹ nhàng thở ra, thiên ân vạn tạ nói cám ơn một phen. Hai người hẹn ngày mai liên lạc điện thoại, Tĩnh Tri lưu lại số điện thoại di động, lúc này mới rời khỏi bệnh viện, tùy tiện tìm một khách sạn.

Tới khách sạn, lập tức gọi điện thoại cho bảo mẫu, nghe được giọng bi ba bi bô ở bên kia của bánh bao nhỏ, Tĩnh Tri dần dần cảm thấy an lòng. Trong lòng cô, bảo bối của cô mới là quan trọng nhất, còn cái khác, nếu như quả thật muốn cô đi đối mặt, không thể không đi đối mặt, cô cũng chỉ có thể kiên trì đi gặp.

Vì con của mình chịu một chút ủy khuất, tính là chuyện đáng ngại gì chứ?

Một đêm trằn trọc, lúc nắng sớm bình minh, cô lại không thấy buồn ngủ, rửa mặt chải đầu một chút, ngồi ở trước kính, cô tinh tế quan sát mặt mình.

Rèm cửa sổ khách sạn là màu xanh lá, mà hôm nay trời nắng, sáng sớm lại có ánh mặt trời. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ, trông rất đẹp mắt. Mà cô nhìn mình trong gương, có chút thất thần trong khoảng thời gian ngắn.

So với sáu năm trước, lúc vừa lấy chồng, trên mặt cô có chút tang thương, mà ở chỗ khóe mắt hình như có tơ máu nhàn nhạt. Nhưng cũng may, đôi mắt cô vẫn trong suốt như nước, đặc biệt lộ ra ngượng ngùng và mùi hương thiếu nữ. Trời cao vẫn thiên vị cô, da thịt của cô vẫn trắng nõn như ngọc như năm đó, vóc người của cô cũng không vì sinh bánh bao nhỏ mà biến dạng, vẫn tinh tế mà lại gầy nhỏ, chỉ là bởi vì mang thai sinh con mà càng có lồi có lõm một chút.

Ngón tay thon dài xanh nhạt khẽ vuốt xuống theo đuôi lông mày của mình, xúc cảm da thịt vẫn dồn chắc và bóng loáng như năm đó. Cô đánh giá chính mình, nhưng dần dần cảm thấy mắt đục đỏ ngầu, làm cách nào cũng không nghĩ đến, làm cách nào cũng không nghĩ ra, sao cô lại đi tới mức độ này.

Trước hai mươi hai tuổi, cô ở Tĩnh Viên. Khi đó chỉ là sâu sắc mà lại buồn chán, dáng dấp như là con ve mùa hè kêu trên ngọn cây, dáng dấp giống như là ánh trăng kéo dài dưới cửa sổ, khi đó tuổi của mình vẫn còn trẻ, tinh thần lại phấn chấn bồng bột, chưa từng nghĩ tới trải qua sáu năm, bên cạnh cô chỉ có một đứa nhỏ không có cha.

Cô nhìn mình trong gương, khí sắc không tốt lắm, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon nên chỗ hốc mắt có hơi xanh. Cô đánh chút phấn, chỉ hơi tốt hơn một chút. Cô thở dài, từ trước đến nay cô không thích trang điểm, nhưng lần này ngay cả mình cũng có chút nhìn không được. Xem ra phụ nữ lớn tuổi, đúng là đến bản thân cũng không thể tự gạt mình rồi.

Bên này vừa mới sửa soạn cho mình gần xong, điện thoại liền vang lên. Tĩnh Tri cuống quít chạy đến bên giường, cầm lấy điện thoại bên gối, vừa nhìn là số của bác sĩ Lâm, cô hoảng hốt nhận máy; "Alo, bác sĩ Lâm sao? Tôi là Tĩnh Tri."

"A, được, bây giờ tôi đi qua ngay. Ừ... khoảng nửa giờ là có thể tới."

Tĩnh Tri nói xong, cúp điện thoại, cầm túi liền vội vàng ra cửa. Cô đón xe đi qua, nửa giờ là đủ rồi.

Tới bệnh viện, thang máy vừa tới, có một y tá nhỏ ló đầu ra. Nhìn thấy cô xuất hiện, ánh mắt sáng lên, vẫy tay kêu lên: "Phó Tĩnh Tri tiểu thư sao? Bây giờ bác sĩ Lâm có một cuộc phẩu thuật nhỏ, muốn cô chờ bà ấy ở phòng nghỉ bên cạnh."

Tĩnh Tri đi tới, mỉm cười gật đầu đáp: "Được, làm phiền mọi người."

"Đừng khách khí, tôi mang cô đi qua đó." Tuổi y tá rất nhỏ, nhìn cô liên tục. Tĩnh Tri bị cô bé nhìn đến ngượng ngùng, đành phải tìm đề tài nói: "Hôm nay bác sĩ Lâm bận nhiều việc sao?"

"Cũng không bận lắm, chỉ là đột nhiên có một sản phụ đến, bác sĩ Lâm liền đi. Không quá hai mươi phút sẽ trở lại, cô uống tách trà đợi một lát."

Y tá nhỏ đưa cô đến trước cửa đóng chặt thì đứng lại, nói: "Chính là chỗ này, Phó tiểu thư cô tự nhiên, tôi còn phải đi thăm phòng bệnh, không nói chuyện với cô nữa."

"Cảm ơn, cô đi nhanh đi." Tĩnh Tri lễ phép nói cảm ơn, thấy y tá nhỏ rời đi, liền xoay người lại, cúi thấp đầu đẩy cửa ra.

Tĩnh Tri đi hai bước mới ngẩng đầu lên, vừa ngẩng lên, bước chân của cô liền dừng lại, cả người cũng sững sờ tại chỗ. Trong phòng còn có một người, chính xác mà nói, là một người đàn ông mà cô rất quen thuộc, đang đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía cô.

Mặc dù ánh nắng mùa đông ấm áp, nhưng cũng không quá nóng, cả người anh dung nhập ở giữa ánh nắng, chiếu vào đáy mắt cô chính là phác họa hình dáng cao to và tuấn dật.

Một năm, kì thực chớp mắt liền trôi qua. Bởi vì có bánh bao nhỏ làm bạn, cô cũng không cảm thấy khó khăn, cũng không có thời gian thương xuân thu buồn. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhớ tới quá khứ, thỉnh thoảng nhớ tới anh, nhưng cô vẫn không cho anh tồn tại ở trong đầu mình hơn ba giây.

Lúc này gặp lại, cô chỉ cảm giác mình đứng ở nơi đó, tiến lùi đều không được, trong tai liền nổ vang, mà tim đập lại dần dần bình ổn lại.

Cô nhớ lúc rời đi từng nói, cô không hề hận anh, cũng sẽ thử tha thứ cho anh, như vậy hôm nay gặp lại, vì sao không thể như là đối mặt bạn bè cũ, nói với anh một tiếng xin chào?

Cô muốn mở miệng, há miệng mấy lần, nhưng ngay cả một chữ cũng nói không nên lời. Cô đứng bất động, anh cũng không động, thời gian giống như dừng lại, yên lặng trôi qua.

Mạnh Thiệu Đình nhìn cảnh tượng vào đông ở ngoài cửa sổ, cành cây rơi hết lá, bày ra các loại tư thế tịch liêu. Nhánh cây vươn về phía bầu trời, thỉnh thoảng sẽ có chim bay qua dừng ở nơi này hót vang. Ánh mặt trời mặc dù ấm áp, lại mang theo ý vị cô độc, anh đứng ở nơi đó, bỗng nhiên không dám xoay người sang chỗ khác vào lúc này.

Ngày hôm qua lúc nhận được điện thoại của bác sĩ Lâm, anh có hơi giật mình, ngược lại cũng hiểu được, cô về nước, cũng không có ở cùng với Thiệu Hiên.

Kỳ thực nếu muốn biết chuyện của cô cũng không khó chút nào, nhiều lần An Thành đều muốn nói với anh nhưng lại thôi, là chính anh không muốn biết mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.