Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 261: Chương 261: Ngoại truyện Mạc Tử Phàm cùng Lạc Ngưng Nhi (2)




Hắn mặc tây trang sa hoa màu đen, mặt mày rõ ràng, mũi kiên định, dung mạo phi thường đoan chính, liếc mắt một cái, là một người đàn ông cực kì anh tuấn, chỉ là động tác của hắn, cùng bề ngoài phi thường của hắn không hợp, cái người đàn ông này một bàn tay đút vào túi, một bàn tay bưng rượu đỏ, khóe miệng biên cạnh treo một bên cười nhạt như có như không, hắn nhẹ nhàng mà nhấm nháp rượu đỏ, sau đó,mặt vẫn mỉm cười như cũ nhìn cô cùng mọi người, ý cười kia khiến người khác nhìn một cái liền cảm thấy da đầu run lên.

Cái người đàn ông này vừa thấy liền biết là thiếu gia nhà giàu, chắc là người đàn ông hoa tâm cùng nguy hiểm, cũng là lọai người cô ghét nhất. Cho nên cô chỉ là nhàn nhạt nhìn người đàn ông một cái, liền thu hồi tầm mắt, cô cũng không biết người đàn ông này gíup cô là vì cái gì.

Hai người cảnh sát chỉ là nhàn nhạt nhìn người đàn ông một cái, liền lôi kéo cánh tay của cô. Âm thanh lạnh lùng nói,"Đi."

Cánh tay của cô cánh bị cảnh sát kéo, cổ tay cô bị còng cạ một cái,làm cô đau suýt nữa rơi nước mắt.

"Chờ một chút." Người đàn ông mở miệng gọi lại bọn cô.

Cảnh sát quay đầu khinh thường nhìn người đàn ông một cái, sau đó lại túm cánh tay cô rời đi.

Cô đương nhiên là bị kéo đi theo, nếu không thì tội cô lại càng thêm nặng thì làm sao, chống lại lệnh bắt, cái này tội danh này cô sẽ không đảm đương nổi đâu, cho nên cô chỉ có thể là đi phía sau cảnh sát rời đi thôi a.

" Tôi nói đứng lại!" Lời nói người đàn ông băng lãnh lại một lần nữa truyền vào trong lỗ tai của bọn cô, bây giờ tất cả bọn cô đều nghe giọng nói hỗn loạn nồng đậm rét lạnh của người đàn ông, làm cô lạnh cả xương sống, hai chân của cô không thể khống chế đứng lại.

Hai người cảnh sát cũng đứng lại, ba người đồng thời xoay người nhìn người đàn ông kia.

Trên mặt người đàn ông tựa hồ bị một tầng hàn băng bao phủ lại, hắn ngửa đầu đem ly rượu một ngụm uống hết, sau đó đem ly rượu ném trên mặt đất, "Bốp."một tiếng, ly rượu phát ra một tiếng thanh thúy, khiến cho mọi người đều nhìn về phía bên ba người cô.

Người đàn ông không thềm quan tâm ánh mắt của người khác, một bàn tay đút vào túi từng bước một đi về phía cô, bởi vì cặp mắt của hắn trợn lên lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh sát bên cạnh cô, cảnh sát bị hắn nhìn chăm chú như vậy da đầu run lên, thậm chí không dám nhìn thẳng hai mắt của hắn.

Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, bỗng nhiên giơ tay lên khoát lên trên vai của cô, cô chỉ cảm thấy được bả vai trầm xuống, một mùi rượu nồng nặc cùng mùi nam tính hỗn loạn độc nhất truyền vào trong lỗ mũi của cô.

F***, lão nương chưa từng bị đàn ông ôm qua như vậy nhá, cô nghĩ muốn cũng không nghĩ muốn liền muốn đẩy người đàn ông này ra, nhưng môi người đàn ông lại dán bên tai cô, nhẹ giọng nói, "Không muốn ngồi tù, thì đừng lộn xộn, nếu không tôi sẽ không đảm bảo ở trước công chúng mình sẽ làm gì em đâu nha."( F***: chị này đang chửi bậy á)

Cô nhất thời phẫn nộ không thôi, chiếm tiện nghi của cô, còn uy hiếp cô? Một cái công tử cà lơ phất phơ có thể trợ giúp cô? Có qủy mới tin ngươi á!

Để coi chị đây sẽ cho mi biết tay?

Cô giơ chân lên hung hăng đạp lên chân người đàn ông một cái, sau đó liền muốn đẩy người đàn ông ra.

Chân người đàn ông bị đau, phát ra một tiếng kêu rên tới, hắn càng dùng thêm lực ôm cô, cô muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng lực đạo cũng không đủ.

Cô vừa mới muốn mở miệng nhục mạ hắn, lúc này, người đàn ông lại dẫn đầu mở miệng, "Người phụ nữ này là bạn gái tôi, tới nơi này,cũng không thể nào coi là xông vào nhà người khác, cô ấy cùng Lục Hàng tiên sinh đây lại là bạn bè, giữa bọn họ bất quá chỉ là vui đùa mà thôi, cho nên cô ấy không có tự xông vào nhà người khác cũng không có ấu đả bất kì kẻ nào, lập tức thả cô ấy, nếu không tôi sẽ kiện cảnh sát các người lạm dụng tư quyền."Bốn chữ cuối cùng kia cơ hồ nhấn thật mạnh, bày tỏ hắn hiện tại cực kỳ phẫn nộ, nói xong, hắn quay đầu nhìn Sở Dao,"Có phải hay không, Sở tiểu thư?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.