Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 270: Chương 270: Ngoại truyện Sở Dao 5




Khi cô tỉnh lại, phát hiện cả người mình trần truồng nằm trên mặt đất ở một nhà máy bị bỏ hoang, giữa hai chân còn loang lổ vết máu, hạ thân đau đớn không thôi! Một giây kia, cô thực chấn động! Rõ ràng cô, bị người ta cưỡng hiếp!

Đêm đầu tiên quý giá của cô, vốn định sẽ cho Lục Hàng cô yêu nhất, nhưng lại không nghĩ đến, cô bị người ta cưỡng hiếp, thậm chí ngay cả đối phương là người nào, cô cũng không biết!

Thân thể của cô cứng ở tại chỗ, trong đầu trống rỗng, ngẩn người ngây ngốc tại chỗ nhìn vô định về phía trước!

Sao cô lại bị người ta cưỡng hiếp "A!" Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, ngoài điên cuồng hét lớn ra, cô không biết nên làm cái gì nữa.

Cô mặc quần áo tử tế, từ bên trong nhà máy bỏ hoang đi ra, hồn bay phách lạc trở về nhà trọ.

Lúc đi vào phòng, Lục Hàng lại ở đây, cô rất bất ngờ, vào giờ này mỗi ngày, Lục Hàng đã đi làm rồi mới đúng.

Lục Hàng kéo cô vào phòng ngủ, đóng cửa phòng thần bí hề hề nói với cô, "Sở Dao, đợi một chút rồi ra."

Cô che giấu đau đớn trong lòng, miễn cưỡng cười một tiếng với Lục Hàng, "Được."

Lúc sau, Lục Hàng đẩy cửa phòng ra, trong tay bưng bánh ngọt nóng hổi, hát, "Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật của em. . . ." Đi vào phòng của cô.

Thì ra, hôm nay là sinh nhật cô.

Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, đẩy Lục Hàng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Lục Hàng thình lình bị cô đẩy ra, bánh ngọt trong tay đánh rớt xuống đất nát bét.

Hắn sững sờ một hồi lâu, mới lấy lại tinh thần.

Sau khi cô lao ra khỏi phòng ngủ, liền chạy tới ban công, mở cửa sổ ra, cô muốn chết, cô không muốn sống, đã bị người ta cưỡng hiếp, có tư cách gì mà sống nữa đây?

Cô mới leo lên cửa sổ, eo của cô, liền bị Lục Hàng ôm thật chặt!

"Sở Dao, em làm gì đấy?" Vẻ mặt Lục Hàng không hiểu lại lo lắng nhìn cô.

Cô khổ sở cười một tiếng, cho tới bây giờ Lục Hàng mới quan tâm cô. . . cô thật sự không có phúc khí nha!

"Còn có thể làm gì? Chết chứ sao. Buông tay." Mặt cô lạnh lẽo nhìn Lục Hàng.

Mà Lục Hàng lại gắt gao mà ôm bờ eo của cô, "Tại sao? Đang tốt lành tại sao lại muốn chết?"

Lỗ mũi của cô đau xót suýt nữa rơi xuống nước mắt, nhưng mà cô thật luyến tiếc người đàn ông này, cô đã không còn là xử nữ nữa rồi, đã không xứng với Lục Hàng nữa rồi, không có Lục Hàng, cô tình nguyện chết đi.

"Buông tay." cô lạnh giọng ra lệnh Lục Hàng, nguyên nhân gì, cô nghĩ sau khi cô chết Lục Hàng sẽ biết được từ phía cảnh sát.

Lục Hàng vẫn gắt gao ôm cô như cũ, "Tôi sẽ không để cho em chết. Sở Dao."

"Sẽ không?" cô hừ lạnh cười một tiếng, trên mặt đều là vẻ quyết tâm, trầm giọng nói, "Anh có thể trông cô trong tầm tay lúc nhất thời, lại trông không nổi cô cả đời. . . ."

Sắc mặt của Lục hàng lập tức lạnh xuống, tựa như không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, bỗng dưng, vẻ mặt anh tức giận nhìn cô, lạnh giọng chất vấn cô, "Tại sao? Dù sao muốn chết cũng phải có lý do chứ?"

"Tôi bị người ta cưỡng bức, lý do này đủ chứ?" Cô cũng hét lớn với Lục Hàng.

Lục Hàng nhất thời ngây ngẩn cả người.

Lòng của cô, nhất thời rớt xuống đáy.

Cô như điên giãy thoát khỏi Lục Hàng, "Buông tay, buông tôi ra, tôi muốn chết, anh để cho tôi chết, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa? Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa đâu!"

"Sở Dao, đừng như vậy, tỉnh táo một chút." Lục Hàng gắt gao ôm eo của cô, bên trong ánh mắt nhìn cô đều là lo lắng.

Lục Hàng càng không để cho cô chết, trong lòng của cô càng khó chịu, vẻ mặt cô tuyệt vọng nhìn Lục Hàng, "Buông tay đi, thân thể này của tôi, còn có tư cách gì mà sống nữa. Để tôi chết đi, xong hết mọi chuyện, dù sao cũng không có ai quan tâm tôi, yêu tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.