Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 271: Chương 271: Ngoại truyện Sở Dao 6




Nói xong, cô cúi đầu hung hăng cắn cánh tay Lục Hàng một cái, Lục Hàng đau quá liền buông cô ra. cô lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ.

Cô cho là, cô đã quyết định chết, dù sao cũng là mười mấy tầng lầu, một khi té xuống tan xương nát thịt, ai biết Lục Hàng lại vươn tay níu cánh tay của cô lại.

Cô không nghĩ tới Lục Hàng lại có thể níu cô lại, trong lòng cả kinh, đồng thời càng thêm khổ sở, Lục Hàng càng rất tốt với cô, cô liền càng không bỏ được Lục Hàng, cô âm thầm cắn răng, lạnh giọng ra lệnh, "Buông tay."

"Tôi không buông tay." Lục Hàng cúi đầu nhìn cô, trên mặt đều là thần sắc kiên định, cô thấy được trên gân xanh trán anh ấy nổi lên, có thể thấy được anh ấy đang dùng hết lực kéo cô lên.

"Lục Hàng, anh cần gì phải làm như vậy chứ? Tôi muốn chết lắm rồi. Anh cần gì phải kéo tôi lên?Tôi sống đã không còn ý nghĩa gì rồi." Sắc mặt cô bình tĩnh nhìn lục Hàng, sớm muộn Lục Hàng sẽ kiên trì không được, buông tay cô ra.

"Sở Dao, ai nói không có người yêu em, tôi yêu em, vì tôi em không thể sống sót sao?" Trong hai tròng mắt đầy tia máu Lục Hàng trút ra vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm cô.

Cô không khỏi cả kinh, Lục Hàng yêu cô?

Ngay sau đó tự giễu cười một tiếng, làm sao có thể?" Lục Hàng đừng gạt tôi, không có ý nghĩa."

"Sở Dao, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em mặc chính là một chiếc váy màu trắng, giày cao gót màu đỏ, tóc hơi xoăn, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp, lần thứ hai gặp mặt ở nhà sách, em đang xem sách, lần thứ ba gặp mặt. . . ."

"Đủ rồi." Cô nhẫn nhịn không được cắt đứt Lục Hàng, trong nội tâm của cô kinh hãi, thì ra ở bên trong lòng của Lục Hàng, ở trong mắt vẫn có cô. . . . Hưng phấn lan khắp toàn thân của cô.

Ngoài hưng phấn ra, còn lo lắng, "Lục Hàng, tôi đã không còn là. . . ."

"Sở Dao, Lục Hàng tôi yêu, là chính em." Mặt Lục Hàng thâm tình nhìn cô, trên mặt không có một chút dáng vẻ khi dễ hay xem thường bởi vì cô không còn là xử nữ.

Lỗ mũi của cô đau xót suýt nữa rơi nước mắt , "Kéo tôi lên đi." Cô nhẹ giọng phân phó Lục Hàng.

Cô cùng Lục Hàng đồng thời dùng sức, cô cũng lên được.

Thân thể của cô đè ở trên người của Lục Hàng, hai chúng ta thở hổn hển từng hơi từng hơi.

"Lục Hàng, em yêu anh lâu rồi." cô nhìn cặp mắt thâm tình của Lục Hàng nói.

Lục Hàng dân tư cười một tiếng, một cái tay thủ sẵn sau gáy cô, đưa lưỡi ra, hôn cánh môi của cô, hai mắt cô nhắm lại, lẳng lặng hưởng thụ nụ hôn của Lục Hàng. . . .

Lục Hàng nhẹ nhàng cởi dần quần áo của cô, cô có chút sợ khép chặt hai chân, ai ngờ, Lục Hàng lại ôm cả người cô, đi vào phòng tắm, thận trọng đặt vào bồn tắm trong phòng cô, vì cô lau chùi máu ứ đọng trên người. Động tác của anh ấy rất nhẹ nhàng, ánh mắt ấy thật nóng bỏng, một khắc kia, cô quyết một lòng đối với Lục Hàng, đời này sẽ không yêu người đàn ông nào khác.

Cô vươn tay ôm lấy cổ Lục Hàng, chủ động hôn lên cánh môi của Lục Hàng, Lục Hàng vừa lau chùi thân thể của cô vừa đáp lại nụ hôn của cô, sau cô lại dùng sức kéo Lục Hàng vào trong bồn tắm, hai chúng cô uyên ương nghịch nước.

Kích tình qua đi, Lục Hàng thở hổn hển từng hơi từng hơi, ngược lại cô ở trong lòng anh ấy, ngón tay trước ngực anh, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, "Còn Đồng Vũ Vi làm thế nào bây giờ?"

Cô cho rằng Lục Hàng sẽ có phản ứng rất lớn cơ, dù sao anh ấy yêu Đồng Vũ Vi như thế mà, ai ngờ, Lục Hàng lại nhàn nhạt mở miệng mà nói, "Anh sớm đã không thương Vũ Vi rồi, chỉ là, cô ấy còn yêu anh rất nhiều, anh không đành lòng tổn thương cô ấy." Nói xong, anh khẽ mỉm cười nhẹ đánh cô, "Giờ chúng ta đã ở cùng một chỗ, ngày mai anh liền gọi điện thoại, nói chia tay với cô ấy."

"Không cần." Cô lập tức mở miệng ngăn cản Lục Hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.