Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 272: Chương 272: Ngoại truyện Sở Dao 7




Vẻ mặt Lục Hàng nhìn cô khó hiểu.

Cô khẽ mỉm cười với anh ấy, "Đồng Vũ Vi yêu anh nhiều năm như vậy, đột nhiên anh nói chia tay cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đau lòng khổ sở, hay là, cứ để như vậy, từ từ ít liên lạc với cô ấy, đợi sau này tình cảm của cô ấy đối với anh phai nhạt, rồi nói chia tay với cô ấy, như vậy, cô ấy cũng sẽ không đau lòng nhiều." Thật ra thì, ý nghĩ trong lòng cô, bây giờ khiến Đồng Vũ Vi yêu Lục Hàng sâu sắc, đến lúc đó, sẽ để cho Lục Hàng một cước đá bay Đồng Vũ Vi, cô muốn tận mắt thấy dáng vẻ đau lòng khổ sở của Đồng Vũ Vi!

Lục Hàng hơi suy nghĩ một chút, sau đó cưng chìu chạm chạm cái mũi nhỏ của cô một cái, "Em suy nghĩ rất chu đáo, liền nghe em."

Từ ngày đó về sau, cô và Lục Hàng ngày ngày ở chung một chỗ, mỗi một ngày chúng cô cũng ở trong cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Vài năm sau, cha gọi điện thoại cho cô, muốn cô về công ty giúp một tay.

Cô hớn hở đồng ý, đúng lúc giới thiệu Lục Hàng cho cha mẹ.

Sau khi cha mẹ nhìn thấy Lục Hàng thì rất vui vẻ, rất ưa thích Lục Hàng, cha sắp xếp cho Lục Hàng một chức vị.

Buổi tối, kích tình qua đi, cô rúc vào trước ngực Lục Hàng, "Đến lúc nói chia tay Đồng Vũ Vi rồi."

Lục Hàng khẽ hôn lên trán cô, "Anh biết rồi."

Sau đó, anh ấy liền gọi điện thoại cho Đồng Vũ Vi, hẹn gặp tại một nhà hàng.

Đồng Vũ Vi bị Lục Hàng bỏ rơi, làm sao mà có thể không có cô đây? cô ngước đầu nhìn kĩ, "Em cũng muốn đi, em sợ các người tình cũ phục nhiên (~ tình cũ không rủ cũng tới), phải giám thị hai người mới được."

Lục Hàng nhịn không được cười lên một tiếng, "Được."

Ngày hôm sau, cô cố ý thay quần áo rất chậm, rất chậm, khiến Đồng Vũ Vi chờ Lục Hàng lâu một chút. Chỉ cần cô ta ở đó chờ Lục Hàng liền đại biểu tình yêu sâu sắc trong lòng cô ta với Lục Hàng. Cũng liền đại biểu mộtt khi cô ta bị Lục Hàng bỏ rơi, trong lòng nhất định sẽ vô cùng đau lòng và khổ sở.

Quả nhiên, Đồng Vũ Vi ở đó chờ thật lâu thật lâu, trong nội tâm của cô vô cùng vui vẻ, Đồng Vũ Vi, hôm nay chính là ngày đau lòng khổ sở của cô!

Cô và Lục Hàng trước sau bước vào phòng ăn, cô ở bên cạnh vị trí Lục Hàng ngồi xuống, dư quang khóe mắt nhìn chằm chằm Đồng Vũ Vi, tất cả biểu tình Đồng Vũ Vi đau lòng cùng khổ sở đều được cô nhìn vào trong mắt, tâm tình sảng khoái trong lòng cô thì miễn bàn, cô hưng phấn đến mức muốn hét lớn lanh lảnh!

Sau khi Lục Hàng rời nhà hàng, cô liền đứng dậy rời đi, đi ra khỏi phòng ăn, cô đuổi mấy bước theo Lục Hàng, rất tự nhiên kéo cánh tay anh ấy, "Chúng ta đi đâu ăn bữa ăn tối?" Tâm tình của cô cực kỳ tốt, muốn ăn một bữa.

Lục Hàng cười một tiếng với cô, "Tùy ý em."

Về đến trong nhà, cô hưng phấn vọt vào phòng của mẹ, lại thấy mẹ hốt hoảng nâng cánh tay lên, lau mất nước mắt bên khóe mắt.

Cô không khỏi ngẩn ra, đi mấy bước tới trước người mẹ, "Mẹ, chuyện gì xảy ra? Tại sao lại khóc?"

Mẹ hít mũi một cái, "Cha con, . . . . . . . ." Lời nói chỉ nói đến một nửa mẹ liền không nhịn được lại đau lòng khóc thút thít nữa.

"Cha con làm sao?" Lòng cô đau đớn không khỏi nhìn mẹ mở miệng hỏi.

"Cha con cho đến bây giờ cất giữ tấm hình của Đồng Kỳ, trong lòng của ông ấy còn yêu ả tiện nhân kia!" trong hai tròng mắt mẹ toàn là thương đau.

Cô tức giận không thôi, bỗng đứng lên, đôi tay gắt gao nắm chặt quả đấm, Đồng Kỳ! cô nhất định sẽ không bỏ qua cho bà!

Cô nói cho mẹ Lục Hàng vốn là bạn trai của đồng Vũ Vi, lại bị cô cướp được.

Cô muốn lợi dụng Lục Hàng them một lần để tới đả kích Đồng Kỳ!

Cô cùng mẹ nghiên cứu một đối sách, để mẹ gọi điên thoại cho Đồng Kỳ, nói cho bà ta biết, cha bị bệnh, muốn gặp bà ta một lần cuối. Chỉ cần Đồng Kỳ tới, cô sẽ khiến cho bà ta cút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.