Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 40: Chương 40: Thật ra rất để tâm




“Thời gian đầu mang thai có một số đồ ăn không thể ăn, ví dụ như baba, lô hội, cua, mướp đắng... Những thực phẩm này có thể gây co bóp tử cung hoặc bị sinh non, nhất định phải chú ý. Còn nữa, có mấy loại thuốc bổ và cả nhân sâm, đông trùng hạ thảo nếu bác sĩ chưa đồng ý thì đừng có lạm dụng...”

Hôm nay là chủ nhật, Nguyễn Chi Vũ và Trần Tử Huyên bị ông cụ Nguyễn cưỡng chế đến lớp học dành cho những người sắp làm cha mẹ, khi nghe nói không được ăn cua, sắc mặt của hai người đều có chút phức tạp.

“Nhớ kỹ cho tôi!” Nguyễn Chi Vũ trầm giọng nói một câu với người phụ nữ đứng bên cạnh.

Trần Tử Huyên biết rõ lần trước là do mình quá thèm ăn, nhưng mà: “Hôm đó chính anh bóc cua cho tôi ăn mà.” Cô phản bác lại, vì vậy cho nên Nguyễn Chi Vũ cũng sai.

Lại còn dám cãi anh, khuôn mặt của Nguyễn Chi Vũ lập tức đen kịt lại.

“Ba tháng đầu mang thai phải liên tục bổ sung vitamin B11. Nếu cần bổ sung thêm các vitamin khác, có thể uống vitamin tổng hợp hoặc sữa bột cho phụ nữ mang theo theo lời khuyên của bác sĩ, nhưng không được dùng hai thứ này cùng lúc để tránh lượng vitamin quá nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến em bé...”

Cô giáo đứng trên bục tiếp tục giảng bài cho các cặp cha mẹ trẻ bên dưới, Trần Tử Huyên ngồi thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh, cô còn mở cả ghi âm trong điện thoại di động ra, vừa nghe vừa ghi chép.

Nguyễn Chi Vũ ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, nhớ lúc trước đã giáo huấn cô một trận là không quan tâm đến đứa con trong bụng, đáy mắt ánh hiện lên suy nghĩ sâu xa.

Mà trên bục cô giáo vẫn chậm rãi nói: “Trong thời gian mang thai người mẹ phải tắm nước ấm, nhiệt độ thấp hơn 40 độ, tốt nhất nên tắm bằng vòi sen. Bình thường không được xách vật nặng, không được đột ngột ngồi dậy khỏi giường khi vừa ngủ dậy...”

Khuôn mặt của Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, không thể hiện cảm xúc gì nhưng anh đã chú ý và ghi tạc những thứ này trong lòng rồi.

Đột nhiên một người phụ nữ có mặt ở đây khóc rống lên: “Tôi không muốn sinh đứa bé này nữa...”

Trần Tử Huyên và những người khác lập tức quay đầu nhìn về phía người phụ nữ kia, tất cả mọi ánh mắt hóng chuyện đều sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào người chồng bên cạnh người phụ nữ đó.

“Nguyễn Chi Vũ, anh nói xem có phải tên đàn ông xấu xa kia ra ngoài lăng nhăng rồi không?” Trần Tử Huyên tò mò, hạ giọng nói.

Nguyễn Chi Vũ không để ý đến cô, chỉ thấy người phụ nữ kia khóc đến nỗi mặt mày tái xanh, đôi môi trắng bệch, dáng vẻ vô cùng suy yếu, trông thân thể có vẻ không được khỏe. Lát sau, người phụ nữ kia đã xoay người định nôn.

“Lili, rốt cuộc em làm sao vậy?” Anh chồng bên cạnh an ủi cô ta với vẻ mặt đau khổ.

“Anh mau cút đi!” Người phụ nữ có thai kia tính tình nóng nảy, lát sau lại khóc lớn, chửi ầm lên.

“Tôi mang thai được 9 tuần rồi, ăn cái gì cũng nôn hết ra, mỗi ngày đều phải ngậm lát gừng. Giờ ngửi thấy mùi tôi đã thấy buồn nôn rồi, nôn đến nỗi dạ dày tôi đau thắt, ợ chua liên tục...”

Người xung quanh nghe cô ta nói vậy, cô giáo và những người khác đều lên tiếng khuyên bảo: “Nôn nghén là chuyện bình thường.”

Người phụ nữ có thai kia vừa khóc vừa tỏ vẻ đau khổ: “Từ lúc mang thai tôi đã gầy mất tròn mười cân, bọn đàn ông các anh chỉ biết vui sướng chờ mong tôi sinh con. Còn tôi thì sao, ngày nào tôi cũng thấy khó chịu, bị hành hạ. Tôi thậm chí còn nôn cả ra máu rồi, còn nói do tôi yếu ớt...”

Trần Tử Huyên nghe cô ta kể khổ, nghĩ đến cảnh mình cũng mang thai được 9 tuần.

Nguyễn Chi Vũ vô thức xoa đầu cô, Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, sắc mặt anh lộ ra vẻ nghiêm trọng, anh ngẫm nghĩ rồi nhìn cô một cái.

Anh trần giọng nói: “May mà cô chịu khổ được.” Quả thực Trần Tử Huyên cũng không phải loại con gái yếu ớt.

Chịu khổ gì cơ? Trần Tử Huyên lộ ra vẻ phiền muộn.

“Tôi muốn uống rượu, tôi muốn uống thật say, tôi không muốn mang thai nữa, tôi không muốn sinh con...” Cô ta khóc lớn, cuối cùng được mấy người đỡ ra ngoài.

Nguyễn Chi Vũ nhìn bộ dáng thống khổ của người phụ nữ kia, lại liếc mắt nhìn sang cô gái đang vui vẻ ngồi cạnh mình, tay phải đặt lên eo của cô, lòng bàn tay áp sát vào cái bụng bằng phẳng của cô: “Trần Tử Huyên, chúng ta sinh một đứa này là đủ rồi.”

Anh gần như ôm cô vào trong lòng, Trần Tử Huyên dựa vào lồng ngực của anh, giọng nói của anh trầm ấm, dịu dàng như đang trấn an cô. Trong chốc lát Trần Tử Huyên cảm thấy không quen, đôi má cô lập tức đỏ ửng.

“Chuyện đó, anh còn muốn sinh mấy đứa chứ, đương nhiên chỉ sinh một đứa thôi.”

Cái thai này cũng chỉ là ngoài ý muốn, cho dù có đứa bé tiếp theo, có lẽ cũng là đứa trẻ của anh và Lưu Oánh Oánh.

Sau đó giáo viên cũng nói với họ một số phản ứng ốm nghén và một số triệu chứng khi mang thai như là bị chuột rút, bệnh phù nề....

Khi giáo viên cho bọn họ nhìn một số hình ảnh lúc sinh con, Trần Tử Huyên mở to mắt nhìn đứa bé mình đầy máu chui ra từ cái bụng to đùng kia, thực sự rất đáng sợ.

Để sinh con, cô phải hy sinh cái bụng mình đấy!

Nhưng phản ứng của người đàn ông ở bên cạnh cô còn dữ dội hơn, Nguyễn Chi Vũ trừng mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp cảnh sinh con, quay đầu nhìn sang Trần Tử Huyên một lúc lâu...

Thậm chí Trần Tử Huyên còn tự hỏi liệu anh có bị chấn kinh quá độ không.

Nghe nói đàn ông bước vào phòng sinh đều hoa mắt chóng mặt, không biết Nguyễn Chi Vũ có bị ngất luôn không.

“Thật ra ngoại trừ giai đoạn đầu và cuối của thai kỳ, chuyện chăn gối trong giai đoạn giữa cũng rất có lợi cho thể xác và tinh thần...” Kết thúc bài giảng, giáo viên cười nói trêu chọc xong các bậc cha mẹ tới nghe giảng.

Buổi học hôm nay của bọn họ kết thúc rồi, Trần Tử Huyên lén lén lút lút kéo Nguyễn Chi Vũ vào góc khuất nói: “Nguyễn Chi Vũ, tôi bảo anh cái này...”

Nguyễn Chi Vũ thấy gò má cô ửng hồng, không biết có phải vì mang thai không, anh cảm thấy da cô càng ngày càng nhạy cảm, nhìn đôi môi đỏ tươi của cô, máu nóng dồn lên khiến cơ thể anh khô nóng.

Cô mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Qua ba tháng đầu, tập thể dục rất có ích cho thể xác lẫn tinh thần, Trần Tử Huyên, chúng ta cũng thử xem...”

“Thử cái gì cơ?”

Trần Tử Huyên nghe anh nói vậy, nhất thời thẹn quá hoá giận, cô phát hiện đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

“Tôi muốn nói là, vừa nãy mấy người phụ nữ kia đều nhìn anh như sói đói.”

Nguyễn Chi Vũ nghe cô nói như vậy, miễn cưỡng “à” một tiếng, không quá để ý, dù sao anh cũng quen rồi.

Trần Tử Huyên có chút kích động, chủ động dựa sát vào người anh, mỉm cười xảo quyệt như một con hồ ly gian xảo: “Nguyễn Chi Vũ, vừa nãy ở trong toilet, mấy cô đó vây quanh tôi nói là chồng cô đẹp trai quá đi mất, còn có người hỏi tôi là tôi và anh có phải minh tinh không...”

Vẻ mặt cô vô cùng kiêu ngạo, đắc ý cười: “Nguyễn Chi Vũ, sau này con của chúng ta lớn lên nhất định sẽ rất đẹp. Chắc chắn là di truyền từ tôi rồi, có người mẹ xinh đẹp như vậy, muốn xấu cũng khó...”

Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, cười khẽ một tiếng, đưa tay lên bóp mũi cô: “Đắc ý lắm sao?”

“Hai người trông thật đẹp đôi, đứa bé thừa hưởng nhan sắc của ai cũng sẽ xinh đẹp hết.” Lúc này phía bên phải truyền đến một giọng nói xa lạ, là của giáo viên giảng dạy ban nãy.

Trần Tử Huyên quay đầu nhìn lại, bên phải chỗ họ đứng có một cửa kính, mấy lời bọn họ vừa mới nói đã bị đám người đứng bên ngoài nghe thấy hết rồi.

Mất mặt quá!

Khuôn mặt cô đỏ bừng, lập tức vùi đầu vào lồng ngực của Nguyễn Chi Vũ: “Sao anh không nói với tôi có người đứng ngoài cửa kính vậy...” Cô hờn dỗi than trách.

Nguyễn Chi Vũ không giải thích, mắt thấy bộ dạng xấu hổ của cô liền bị cô chọc cười, anh cưng chiều vuốt mái tóc dài của cô, nụ cười càng trở nên tươi hơn.

Trần Tử Huyên cũng cảm nhận được lồng ngực anh run lên, mấy người phụ nữ đứng bên ngoài cửa kính lập tức nhìn chằm chằm họ, người đàn ông này cười rộ lên thực sự... quá quyến rũ.

Tôi bị mất mặt nên anh vui đến vậy sao, Trần Tử Huyên buồn bã, nhưng… Cô len lén ngẩng đầu lên nhìn anh, hình như Nguyễn Chi Vũ thật sự rất vui, lần đầu tiên cô thấy anh cười đơn thuần đến vậy.

Trần Tử Huyên nhìn thấy anh bây giờ không giống dáng vẻ lạnh lùng như băng thường ngày của Nguyễn Chi Vũ, cô nhìn đến nỗi thất thần, anh thực sự rất đẹp trai...

“Đang nhìn gì thế?” Nguyễn Chi Vũ thấy cô ngẩn người, anh ôm lấy bả vai cô, thấp giọng hỏi một câu: “Đói không?”

“Không đói.” Cô cúi đầu xuống, giọng nói có chút không được tự nhiên.

Nhất là khi bị anh choàng tay qua vai, cô thấy không thoải mái lắm, nhưng đột nhiên... Đột nhiên cô lại cảm thấy dựa dẫm vào người đàn ông này rất an toàn.

Nguyễn Chi Vũ là cháu trai nhà họ Nguyễn, đẹp trai, khí chất lạnh lùng, tuy không dễ gần nhưng không thể phủ nhận khí chất lạnh lùng của anh lại mang đến cảm giác an toàn cho người khác, dường như ở cạnh anh thì cô không cần lo lắng chuyện gì cả.

Ngược lại tâm tình của Nguyễn Chi Vũ không tệ: “Trần Tử Huyên, không phải lúc trước cô nói dạ dày cô rất lớn sao?”

Anh chú ý tới gò má ửng đỏ của cô, cười nhẹ một tiếng, hóa ra cô gái này cũng biết rụt rè.

“Giữa trưa muốn ăn gì?”

Hai người ngồi vào trong xe, hôm nay cũng không có tài xế đi theo, Nguyễn Chi Vũ tự mình lái xe, anh vừa ngồi vào xe vừa hỏi.

Không biết lúc này tâm trạng thế nào, trong chốc lát Trần Tử Huyên có cảm giác bọn họ giống như những cặp vợ chồng bình thường.

Nếu như, nếu như anh và cô giống như vợ chồng bình thường... thì làm gì có chuyện anh cưới cô vì cô mang thai ngoài ý muốn.

“Tôi không kén ăn.” Cô đáp qua loa.

“Trần Tử Huyên, cô còn không biết xấu hổ mà bảo là mình không kén ăn.” Nguyễn Chi Vũ lái xe, ánh mắt liếc sang người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ, cảm thấy cô đang không vui.

“Ngoại trừ những đồ không được ăn khi đang mang thai, hôm nay cô có thể ăn thỏa thích, tôi sẽ không nói cho ông nội biết, về đến nhà tôi sẽ bảo cô đã ăn thức ăn dinh dưỡng rồi.”

Nguyễn Chi Vũ vòng tay lái, đi về phía khách sạn nổi danh của thành phố A.

Trần Tử Huyên nhìn bảng chỉ đường trong xe, đó là khách sạn cô thích nhất, cô quay đầu ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ, có chút suy nghĩ sâu xa, vì cái gì mà anh lại đối tốt với tôi như vậy.

“Trần Tử Huyên, đừng có dùng ánh mắt như nhìn miếng thịt đó nhìn tôi.” Nguyễn Chi Vũ tức giận liếc cô.

Vẻ mặt Trần Tử Huyên quýnh lên, lúng túng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Trong chốc lát trong xe yên tĩnh lại, hai người đều không nói gì thêm, xe vững vàng chạy trên đường.

Nguyễn Chi Vũ xưa nay không thích nói chuyện phiếm, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, phát hiện cô có chút trầm mặc, bình thường cô rất hoạt bát mà, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì?

Anh không phải Lê Hướng Bắc, anh rất ít khi nói chuyện với phụ nữ chứ nói gì đến hiểu phụ nữ nghĩ gì.

“Muốn đi thăm dì nhỏ của cô không?” Nguyễn Chi Vũ đột nhiên trầm giọng hỏi một câu.

Trần Tử Huyên nghe được lời anh nói, thoáng cái tinh thần liền bắt đầu kích động: “Nguyễn Chi Vũ, anh thật sự đồng ý để tôi đi thăm dì nhỏ hả?”

Khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh nhạt, nhìn qua vẻ mặt kích động của cô, anh biết rõ người cô nhớ nhất, thương nhất, lo lắng nhất chính là vị dì nhỏ có thân thể không khỏe mạnh kia của cô.

Anh nhàn nhạt bổ sung nói qua: “Gần đây đã tìm được ba trái tim thích hợp rồi, bệnh tim của dì nhỏ của cô có cơ hội trị khỏi.” Cho nên cô không cần phải lo lắng.

Trần Tử Huyên biểu lộ ngơ ngác một chút, lập tức kích động cầm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Thật, thật sao? Bệnh của dì nhỏ tôi thật sự có thể trị khỏi?”

Nguyễn Chi Vũ khẽ ừm, ánh mắt liếc qua chú ý đến hốc mắt có chút đỏ ửng ướt át của cô.

Cô thật sự rất cảm kích anh, rất cảm kích nhà họ Nguyễn.

Dì nhỏ cùng cô sống nương tựa lẫn nhau, bác sĩ nói không tìm thấy trái tim thích hợp, dì nhỏ của cô sẽ không sống được quá ba năm này, cô thật sự rất lo lắng, rất sợ hãi nếu mất đi người thân.

Trần Tử Huyên hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn anh đầy hứa hẹn: “Nguyễn Chi Vũ, tôi cam đoan với anh, tôi sẽ không dám ăn đồ bậy bạ nữa, tôi sẽ vô cùng chú ý tới sức khỏe thai nhi, nhất định sẽ không để cho đứa bé xảy ra điều gì ngoài ý muốn...”

Cô biết rõ giá trị duy nhất của cô ở nhà họ Nguyễn chính là sinh được một người thừa kế khỏe mạnh. Cô không phải loại người quá coi trọng mặt mũi, rõ ràng bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi từ chối, cô bị lợi dụng cũng không sao, chỉ cần người thân của cô có thể mạnh khỏe, bảo cô làm gì cô cũng nguyện ý.

Nhưng cũng vì vậy mà tất cả những điều này giống như một cuộc giao dịch...

Giữa anh và cô, từ khi họ vừa mới bắt đầu mối quan hệ này, tất cả đã chỉ là một cuộc giao dịch.

Chẳng qua cô chỉ là công cụ sinh con...

Nhưng khi Nguyễn Chi Vũ nghe được lời cô nói, mặt anh biến sắc.

Anh im lặng, nhìn đôi mắt của cô hiện lên vẻ hèn mọn, muốn mở miệng nói gì đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.