Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 7: Chương 7: Hôn Nhân Tẻ Nhạt




Lúc Bội San được trở về phòng ngủ đã gần 22 giờ đêm.

Bước vào căn phòng lạnh lẽo, bóng tối bao trùm lấy tất cả, cô với tay bật công tắc đèn, chút ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ hắt vào chiếc giường ngủ trống trơn.

Toàn thân cô lúc này đều là từng cơn đau mỏi phủ đầy khắp nơi trên từng đường gân thớ thịt. Cơ thể uể oải ngồi tạm xuống chiếc ghế bên bàn làm việc nghỉ ngơi trong giây lát.

Đôi mắt biếc man mác một nỗi buồn khó tả nhìn bộ quần áo trên người mình mà khuôn miệng khô khan khẽ cười chua xót.

Bắt đầu một ngày mới từ lúc 5 giờ sáng, cho đến tận bây giờ đã 22 giờ khuya mà quần áo vẫn chưa được thay ra, mồ hôi, bụi bẩn ngoài đường đã khiến thân thể cô vô cùng khó chịu, chiếc bụng trống rỗng đang cồn cào sôi sục vì cả một ngày dài ngoài bữa sáng thì chỉ có nước lạnh và cà phê lót dạ.

Ánh mắt thê lương lại hướng về chiếc giường ngủ rộng thênh thang nhưng lại chẳng có chút hơi ấm của một đôi vợ chồng mới cưới.

Bảy năm trôi qua, chính cô cũng biết tình cảm giữa cả hai đã dần mờ nhạt, nhưng cô vẫn cố chấp tin vào hôn nhân rồi sẽ thay đổi được tất cả, bảo bảo sẽ là thứ gắn kết tình cảm giữa anh và cô nhưng có lẽ cô đã sai.

Đêm tân hôn tẻ nhạt, ngày đầu bước vào nhà chồng nhận lấy biết bao tủi nhục, đắng cay.

Đêm thứ hai lại tiếp tục chịu đựng sự rẻ lạnh, cô đơn, đây đâu phải cuộc sống hôn nhân tràn đầy niềm vui và hạnh phúc như cô đã từng tưởng tượng.

*Ting*

Tiếng chuông tin nhắn vang lên trong gian phòng tĩnh lặng, Bội San vốn chẳng để tâm tới vì cho rằng là tin rác, cô rời khỏi chiếc ghế trong bàn làm việc tiến về tủ quần áo lấy đồ chuẩn bị đi tắm.

*Ting ting.*

Lúc này lại nghe điện thoại truyền đến liên tục thêm hai tin nhắn mới nên cô mới quyết định mở ra xem.

Khuôn mặt khả ái đang trong trạng thái trầm ổn bỗng chốc trở nên biến sắc khi xem xong đoạn tin nhắn vừa được gửi tới.

[Tối nay cho em mượn chồng chị một hôm nhé!]

Đính kèm với dòng tin nhắn là hai bức ảnh trần trụi của một cô gái và người nằm bên cạnh ả ta không ai khác lại chính là chồng của cô.

Bàn tay cầm điện thoại bất giác run lên bần bật, vật thể trong tay như không trọng lực mà rơi hẳn xuống đất, cả tấm thân mảnh mai cũng như vừa bị rút cạn sinh lực, Bội San vô thức ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Mới hôm qua cả hai vừa nắm tay dắt nhau vào lễ đường, vậy mà hôm nay cô đã phải chứng kiến cái cảnh chồng mình ngủ cùng với người phụ nữ khác.

Vậy người vợ như cô là cái gì trong mắt của anh đây, một người vợ hờ, một cô giúp việc hay chỉ là một người phụ nữ rắc rối khiến anh phải có trách nhiệm chỉ vì đã lỡ lầm tạo ra một sinh linh bé nhỏ.

Cô đã sai rồi sao? Sai khi níu kéo những thứ đã quá xa vời, sai khi yêu thương một người đến quên luôn cả bản thân mình, vì anh ấy vì gia đình anh mà nhẫn nhịn tất cả chỉ đổi lấy bình yên, nhưng còn anh thì sao? Vô tâm, lạnh nhạt còn đội cho cô một cái nón xanh to tướng trên đầu.1

Nước mắt từ lâu đã giàn giụa trên khuôn mặt thanh tú, bờ vai gầy cứ run lên từng cơn theo tiếng nấc hòa vào bầu không khí ảm đạm trong căn phòng vẫn còn lưu lại những hình ảnh trang trí đêm tân hôn.

Cô khóc như một đứa trẻ, nước mắt cứ hết giọt này lại đến giọt khác tuôn rơi đến mức chẳng thể nào kiềm nén.

Một tình yêu gắn bó với nhau suốt bảy năm, vượt qua biết bao sống gió, khó khăn mới được tiến vào một cuộc hôn nhân được mọi người công nhận.

Vậy mà chỉ trong một ngày cô đã phải nếm đủ mùi vị cay, đắng, đau, khổ trong cái cuộc sống được gọi là hôn nhân, là một gia đình của riêng mình.

Bội San như người đang từ từ rơi xuống vực thẳm sâu không đáy, chơi vơi, lạc lỏng, vết thương nơi trái tim nhỏ bé giờ đây đã càng sâu, càng rộng, nó không ngừng nhỏ máu và đau nhói.

Cái cảm giác trao đi tất cả yêu thương để rồi nhận lại là một sự giả dối, cuộc hôn nhân này nếu ngay từ đầu cô không nên miễn cưỡng diễn ra thì có lẽ hôm nay cô đã không phải đau khổ thế này.

................

Đêm dài lặng lẽ trôi qua, mang theo một nỗi sầu thê lương của người phụ nữ trẻ tuổi, từng cơn gió bấc lạnh giá ngoài trời cứ ung dung xuyên qua khẽ lá và luồng qua chiếc rèm cửa màu trắng tinh khôi.

Cái rét giữa mùa đông thật sự lạnh đến thấu xương nhưng có lẽ lúc này lại chẳng lạnh bằng cõi lòng của người phụ nữ đang ngồi co ro một góc trên giường ngủ lạnh lẽo.

Suốt đêm qua không biết đã bao nhiêu lần cô gái ấy khóc ướt đẫm gối, bọng mắt sưng húp đến mức đau nhức nhưng nỗi buồn lại chẳng nguôi ngoai.

“Bội San, cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn nằm mãi trên giường thế hả, mặt trời không biết đã lên tận mấy sào rồi mà còn chưa ló mặt ra khỏi cửa phòng, đúng là lười biếng.” . Đọc truyện tại _ T RÙMtruуệЛ.V И _

Giọng nói chanh chua của Trần Thục Oanh lại vang vọng ngoài cửa phòng càng làm tâm trạng của cô thêm nặng nề khó chịu.

Bội San giương đôi mắt đỏ hoe nhìn về cánh cửa phòng ngủ, trong lòng tự hỏi bản thân mình rằng:“ Cô có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không, có nên tiếp tục ở lại căn nhà chỉ toàn đau khổ này nữa hay không? Nếu ly hôn, con gái của cô sẽ thế nào đây?”

“Mẹ ơi, mẹ dậy chưa, bảo bảo muốn gặp mẹ.”

Thanh âm hồn nhiên của Bội Sam truyền tới bất giác khơi dậy tia âm áp trong cõi lòng lạnh giá, Bội San vội lau đi nước mắt trên mặt mình, thay đổi trạng thái tươi tỉnh hơn rồi mới ra mở cửa cho bé con.

*Cạch.*

Cửa phòng vừa mở ra đứa nhỏ đáng yêu đã sà vào lòng mẹ mình ngay lập tức.

“Mẹ ơi, đã sắp tới giờ bảo bảo phải đến trường rồi...”

Cô bé nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt hiền hòa của người mẹ trẻ, đôi mày nhỏ chợt nhíu lại khi trông thấy đôi mắt đỏ hoe của Bội San.

“Mẹ ơi, sao mắt mẹ đỏ vậy? Mẹ không khỏe hả, hay bảo bảo nghỉ học một hôm ở nhà với mẹ nhé?”

Bội San liền cúi xuống né tránh ánh mắt lo âu của cô con gái nhỏ rồi dịu dàng lên tiếng.

“Đâu có, tại bụi bay vào mắt mẹ thôi, giờ bảo bảo về phòng lấy ba lô rồi chờ mẹ thay đồ một chút nha, mẹ đưa con ra ngoài ăn sáng.”

“Dạ, ơ mà ba đâu mẹ?”

Bội San nhìn về phía giường ngủ nơi ánh mắt của bảo bảo cũng đang hướng về đó, trong lòng cô chợt cảm thấy xót xa, cố gắng mỉm cười rồi tìm một lí do hợp lý để giải thích cho cô bé.

“Ba đi công tác nên tối qua không có về.”

“Dạ. Vậy bảo bảo ra ngoài đợi mẹ nhé!”

“Ừm, con đi đi.”

Trước khi ra ngoài, cô nhóc còn thơm lên má Bội San một cái rồi mới tinh nghịch chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô con gái ngây thơ khiến cõi lòng Bội San cảm thấy yên bình biết bao.

Ít ra bên cạnh cô vẫn còn có một bảo vật vô giá, giúp cô tìm thấy động lực trong cuộc sống này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.