Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 510: Chương 510: Sự thật từ quá khứ (2)




Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Anh ta về rồi ư?

Ca giải phẫu thứ hai nhanh vậy mà đã làm xong rồi?

Trong lòng Trì Vị Ương mừng thầm, nhưng đột nhiên nhớ ra mình còn mặc đồ ngủ bên trong, không tự chủ được có chút lo lắng, trong đầu cô bỗng dâng lên ý nghĩ muốn thay bỏ nó ngay lập tức.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không thay.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình trông tự nhiên một chút rồi mở cửa.

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt cô chợt cứng ngắc. Cô nhíu mày.

Người ngoài cửa không phải là Phó Dật Trần, mà là...

Tô Tố Vân.

“Có việc gì?” Thái độ Trì Vị Ương không mấy thân thiện, đã sinh con cho người khác mà còn vọng tưởng muốn đẩy lên đầu Phó Dật Trần, đúng là vô sỉ.

“Thái độ của cô Trì như vậy là sao?” Sắc mặt Tô Tố Vân xấu xí.

“Có chuyện gì thì đứng ở cửa nói luôn đi.” Trì Vị Ương đứng ngoài cửa, hoàn toàn không có ý định để Tô Tố Vân vào nhà: “Phó Dật Trần dặn tôi không được để cho người lạ vào nhà, nếu cho cô vào thì anh ấy sẽ nổi trận lôi đình với tôi mất.”

Tô Tố Vân hít sâu một hơi, nhẫn nhịn nói: “Cái loại con giáp thứ mười ba như cô mà cũng dám ra vẻ ngang nhiên hùng hồn như vậy, lần đầu tiên tôi được chứng kiến đấy.”

Trì Vị Ương cười hừ một tiếng, phản bác không chút khách khí: “Vợ hợp pháp dám sinh con với người đàn ông khác mà còn dám ngang nhiên ôm con về nhà chồng nhận bừa ông nội bà nội, tôi đây cũng lần đầu tiên thấy đấy.”

Tô Tố Vân bị Trì Vị Ương đốp lại một câu, sắc mặt lập tức lúc xanh lúc trắng.

Tô Tố Vân vốn là luật sư, mặc dù đã nghỉ làm một thời gian dài, thế mà giờ phút này vẫn bị cô nói tới không phản bác được. Hơn nữa, mấy lần trước nói chuyện với Trì Vị Ương dù là quan điện thoại hay gặp mặt trực tiếp, cô ta cũng không nhìn ra được miệng mồm cô lại lanh lợi đến vậy, nói năng chẳng chút lưu tình.

“Bất kể có sinh con cho ai thì tôi vẫn là vợ hợp pháp.”

“Luật sư Tô, cô đừng dọa tôi. Mặc dù cô luôn kéo dài không chịu ly hôn, nhưng Dật Trần đã sớm đệ đơn ra tòa. Hai người ở riêng đã hơn hai năm, lại là kết hôn thỏa thuận, cộng thêm Dật Trần vốn chẳng có chút tình cảm nào với cô, đối với một cuộc hôn nhân như vậy, quan tòa sẽ đưa ra phán quyết thế nào, tự cô biết rõ hơn ai hết. Còn nữa, tôi thiếu chút nữa quên mất…” Trì Vị Ương khẽ đặt tay lên bụng mình, mỉm cười: “Trong đây mới là đứa con thật sự của nhà họ Phó, đứa cháu đích tôn của ông nội bà nội. Chỉ riêng điểm này thôi, luật sư Tô, cô đã hoàn toàn bị đánh bại rồi. Cô đến làm phiền Dật Trần và tôi chỉ tự rước nhục về mình thôi, thế nên tôi tin chắc luật sư Tô không phải là dạng người không biết điều như vậy, đúng chứ?”

Hôm nay Tô Tố Vân tới đây vốn là muốn bàn chuyện của Điềm Điềm với Phó Dật Trần.

Điềm Điềm còn bé, từ nhỏ đã không có ba, đối với một đứa trẻ mà nói thì đây đúng là chuyện cực kỳ tàn nhẫn. Điềm Điềm rất thích anh ta, anh ta cũng đồng ý để cô ta dạy Điềm Điềm gọi mình là “ba”, vậy nên cô ta cứ nghĩ mình có thể sống với Phó Dật Trần, cả nhà ba người sẽ mãi như vậy. Cô ta biết, vì những chuyện đã phải trải qua trong quá khứ, Phó Dật Trần sẽ không thể kết hôn nữa.

Nhưng hết lần này tới lần khác…

Trì Vị Ương lại xuất hiện!

Cô mang đến cuộc đời đen tối của anh ta một tia sáng mà anh ta vẫn hằng theo đuổi. Sau vài lần đấu tranh, cuối cùng anh ta vẫn tháo bỏ được toàn bộ xiềng xích, chuyện này làm rối loạn cuộc đời của cô ta và Điềm Điềm, khiến cô ta không biết phải làm sao.

Hiện tại, sau khi đã tĩnh tâm lại, cô ta muốn đến nhờ anh ta đến thăm Điềm Điềm nhiều một chút, không nghĩ tới lại gặp phải Trì Vị Ương ở đây, còn bị cô làm nhục như vậy.

Trì Vị Ương không biết trong lòng Tô Tố Vân đã ngổn ngang nhường này, thấy cô ta không nói gì bèn định đóng cửa đi vào.

Nhưng đang lúc muốn đóng, Tô Tố Vân bỗng đặt tay lên trên khung cửa.

“?” Cô hoài nghi nhìn Tô Tố Vân: “Cô Tô?”

“Chẳng phải cô muốn biết chuyện của Dật Trần sao?”

Trì Vị Ương lập tức hiểu cô ta đang nói tới chuyện mấy năm đó. Vốn cô thật sự rất muốn biết, dù sao cũng đã canh cánh nhiều năm như vậy, nhưng không hiểu sao…bây giờ nhìn vẻ mặt Tô Tố Vân, nghe giọng điệu của cô ta, cô đột nhiên không muốn biết nữa.

Thậm chí không dám nghe.

Nếu thật sự phải biết, cô cũng không muốn nghe từ miệng người này!

“Thứ lỗi thưa cô Tô, tôi không có chút hứng thú nào với chuyện trước kia. Hiện tại tôi chỉ quan tâm đến tương lai của tôi.” Cô vừa nói vừa muốn đóng cửa lại.

Nhưng tay của Tô Tố Vân đặt ở đó, cô không cách nào đóng lại được.

Tô Tố Vân nói: “Anh ấy không nói cho cô biết, vào cái đêm anh ấy biến mất khỏi cuộc sống của cô, trên chuyến xe buýt trở về nhà, anh ấy đã gặp phải chuyện gì ư?”

Cánh môi Trì Vị Ương hơi run rẩy, cô nói: “Tôi không muốn biết gì hết.”

“Anh ấy thiếu chút nữa đã giết người!” Tô Tố Vân vẫn cứ tiếp tục, hoàn toàn không để tâm đến ý muốn của cô, cô ta dứt khoát nói: “Anh ấy chém mười nhát dao lên người họ! Cô tưởng tượng được không? Một thiếu niên ôn hòa như anh ấy, phải hận thù đến mức nào mới có thể khiến anh ấy chém nhiều nhát dao vào người khác như vậy? Tội cố ý giết người nặng đến vậy, thế mà anh ấy chỉ phải ngồi tù hơn một năm đã được thả ra, cô không muốn biết nguyên nhân sao?”

Trì Vị Ương triệt để mông lung.

Quả thật như lời Tô Tố Vân nói, anh ta đã động tay giết người, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi! Anh ta học y chẳng vì điều gì khác mà bởi tự bản thân anh ta cho rằng, sinh mạng con người là thứ cực kỳ cao cả và đáng quý, bất kể là tính mạng của người khác hay tính mạng của chính anh ta, như vậy sao anh ta có thể liên tiếp chém người ta mấy chục dao được cơ chứ?

Người này không phải là Dật Trần mà cô quen.

“Không…” Trì Vị Ương lắc đầu liên tục: “Tôi sẽ không mắc lừa của cô đâu! Cô đừng có nói xấu Dật Trần trước mặt tôi, bất kể cô có bôi nhọ anh ấy thế nào, ở trong mắt tôi, anh ấy luôn là Dật Trần tôi quen biết, tôi sẽ không vì chuyện anh ấy từng ngồi tù mà không yêu anh ấy nữa.”

“Mới đó đã không chịu nổi rồi? Nhưng cô phải biết, chuyện càng tàn nhẫn hơn còn ở phía sau!” Tô Tố Vân nhấn mạnh nói: “Buổi tối hôm đó, trên chuyến xe buýt nọ, anh ấy đã bị một người đàn ông…cưỡng gian!”

Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Trì Vị Ương chấn động, trố mắt không dám tin nhìn cô ta.

Là ảo giác của cô sao?

Đúng vậy, nhất định là ảo giác.

Nhất định là mình nghe lầm rồi!

Sao có thể như vậy được!

Tô Tố Vân như không muốn bỏ qua cho cô, hừ cười tiếp tục nói: “Cô hoàn toàn không hề nghe lầm, anh ấy đã bị một người đàn ông cưỡng gian, hơn nữa còn bị cưỡng gian suốt nửa tiếng!”

“Cô gạt tôi! Đồ dối trá! Tôi sẽ không tin lời cô nói đâu.” Trì Vị Ương sợ hãi kêu lên, giống như phải chịu cú sốc cực lớn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, dùng hai tay bịt tai lại.

Cô không muốn nghe.

Không muốn nghe nữa.

Cô không muốn biết sự thật đau lòng như vậy.

“Cô biết tại sao đêm đó anh ấy lại gặp chuyện không? Trì Vị Ương, đêm đó anh ấy vì trở về đón sinh nhật với cô nên mới xảy ra chuyện! Nếu không phải tại cô, anh ấy cũng sẽ không phải chịu sự đau khổ ấy. Cô nói xem, cô còn có tư cách ở bên cạnh anh ấy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.