Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 4: Chương 4: Sống tiếp cho tốt




Giang Hoàn đã quen đường vào phòng Nhậm Xuyên, thậm chí xưng hô với anh cũng thay đổi: “Xuyên Nhi, cậu làm nghề gì?”

Nhậm Xuyên đang ngồi ghép một cái mô hình máy bay và tàu thuyền, mô hình giá trị lên đến sáu chữ số bị anh ghép lung tung cả lên, vốn dĩ không có dựa vào mẫu, đại pháo trên trời, máy bay lại ở dưới boong tàu, xấu có trình độ, nhưng mà Nhậm Xuyên lại thích ghép bậy, trong nhà có hẳn một tủ mô hình kỳ quái.

Nghe vậy, tay anh run lên, linh kiện nhỏ rớt xuống, giọng Nhậm Xuyên khàn khàn: “Tôi là... shipper.”

Tài sản một trăm triệu vì một câu nói này mà dễ dàng biến mất, bắt đầu từ bây giờ, anh không chỉ bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, lại còn là một shipper giao đồ ăn không còn sống lâu nữa.

Giang Hoàn ôm gối đọc sách, nghe vậy gật gật đầu: “Ừa, cậu làm nghề này cũng cực ha?”

“Cũng không tồi, mùa hè có phí chống nắng, thỉnh thoảng sẽ gặp phải đơn hàng kỳ kỳ quái quái, còn có sinh viên nhờ tỏ tình cho bạn gái hộ.” - Nhậm Xuyên miệng lưỡi lắt léo, bịa ra một đống chuyện: “Nhưng mà tôi cũng thích nhận đơn hàng như vậy nha, thành công đều sẽ có tiền boa, hơn nữa còn được năm sao khen ngợi.”

Nhậm Xuyên nhìn về phía Giang Hoàn, hắn ở dưới ánh mặt trời phảng phất như là nhân vật bước ra từ trong tranh vẽ, đẹp đẽ đến chói mắt: “Cậu thì sao? Trước khi bị bệnh thì làm nghề gì?”

“Nhân viên quèn, làm ở văn phòng bình thường thôi.” - Giang Hoàn lật qua lật lại trang sách, “Không chừng có thể giúp cậu chơi cổ phiếu.”

Nhậm Xuyên buột miệng: “Hiện tại thị trường chứng khoán không ổn, giá cả đang trong giai đoạn biến động mạnh, trên có khoảng kháng cự, dưới có vùng hỗ trợ, dự tính có thể nhảy vào vùng trũng...” (đoạn này mình chém =)))

Giang Hoàn kỳ quái liếc mắt sang một cái: “Không phải cậu là shipper sao, làm sao mà biết được giá thị trường chứng khoán.”

“Ừm...” - Nhậm Xuyên cứng họng, ngay sau đó liền biện hộ, “Đầu giường tôi có quyển Một phút giúp bạn trở thành thần cổ phiếu, nghe đâu xem xong có thể kiếm bộn tiền, nhưng mà tôi chỉ đọc được đến trang thứ mười, mỗi lần nhìn thấy đều ngủ mất.”

Giang Hoàn gật gật đầu: “Là như vậy à.”

Nhậm Xuyên nghiêm túc nhìn hắn, từ góc độ này, mặt Giang Hoàn quả thật là không chê vào đâu được, khiến cho trái tim anh nhảy lên: “Khi nào thì cậu biết mình bị bệnh?”

“Tháng mười năm ngoái, tôi tự dưng biếng ăn, buồn nôn, nôn khan, còn có sốt nhẹ, thế nhưng không chú ý nhiều.” - Giang Hoàn vẫn xem quyển sách trên tay, không giống như là đang nói chính mình, “Sau đó bắt đầu đau ở gan, kết quả kiểm tra ra ung thư gan giai đoạn cuối.”

Nhậm Xuyên nhíu mày: “Cậu... có nguyện vọng gì không?”

“Nguyện vọng?” - Giang Hoàn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, “Tôi muốn ăn thịt bò ở nhà ăn mà không giới hạn ấy.”

“Vậy thôi sao? - Nhậm Xuyên có chút bất ngờ, “Có còn cái gì khác nữa không?”

“Còn có một ký tôm hùm đất.” - Giang Hoàn một mặt đầy mong chờ, “Tôi muốn ăn sốt bơ tỏi và sốt me cay.”

Mong muốn của Giang Hoàn toàn là ăn, Nhậm Xuyên đen mặt, lén lút gửi tin nhắn cho Mạnh Xuân, muốn cậu mang hai ký tôm hùm đất đến bệnh viện.

Anh còn đặc biệt nhắc nhở, phải mặc quần áo shipper giao đồ ăn đến, không được mặc âu phục.

Giang Hoàn nhìn về phía Nhậm Xuyên: “Vậy còn cậu? Biết mình ung thư dạ dày khi nào?”

“Lúc đầu tôi chỉ tưởng là tiêu hóa kém, sau đó cân nặng bắt đầu giảm xuống, lại còn thiếu máu, lúc phát hiện ra giai đoạn cuối là lúc tôi bắt đầu hộc máu rồi.” - Nhậm Xuyên nói dối không chớp mắt, “Đừng thấy tôi ăn nhiều cơm mà không tin, thực tế mỗi ngày tôi đều hộc máu ba lần.”

“Hả?” - Giang Hoàn có chút không thể tin nhìn anh, “Ba lần á?”

Nhậm Xuyên ba hoa: “Lúc bệnh tình nghiêm trọng tôi còn phải ôm chậu mà phun, cho nên bác sĩ bảo tôi ăn nhiều thức ăn bổ máu một chút.”

Giang Hoàn rùng mình một cái, móc điện thoại di động ra, gửi cho trợ lý của mình một tin nhắn, mua cháo gan lợn nhiều chút.

“Mà cũng không có gì.” - Nhậm Xuyên không để ý, “Phun mãi thành quen, còn thấy hơi giống ốm nghén.”

Giang Hoàn ngẩn ngơ, không nghĩ hộc máu thành ra như vậy mà Nhậm Xuyên còn hời hợt, hắn nói: “Vẫn là tranh thủ sống thêm hai ngày đi.”

Hắn đưa cho Nhậm Xuyên một quyển lịch: “Cho cậu cái này.”

Nhậm Xuyên nhìn quyển lịch để bàn, thật tình là từ cấp ba trở đi anh chưa từng dùng lại: “Hả? Đưa tôi cái này làm gì?”

Giang Hoàn cho anh xem quyển lịch của hắn: “Cậu xem, cứ sống thêm được một ngày, thì vẽ lên trên lịch một dấu, như vậy có thể biết rõ mình sống được bao nhiêu ngày, cho bản thân thêm chút hy vọng sống tiếp. Tôi cho cậu quyển lịch này, cậu cũng phải đánh dấu nó mỗi ngày.”

Nội tâm Nhậm Xuyên nháy mắt vang lên bài ca sung sướng, ôi nữ thần thánh khiết mỹ lệ, hào quang xán lạn chiếu tỏa muôn nơi, Giang Hoàn vậy mà chủ động tặng đồ cho mình, lại còn cổ vũ mình sống tiếp cho tốt!

“Được!” - Nhậm Xuyên thuận thế cầm tay hắn, “Tôi theo lời cậu, sẽ sống tiếp cho tốt, tranh thủ chết chậm hai ngày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.