Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 332: Chương 332: Chương 184: Vì cô làm bài trắc nghiệm tâm lý 2




Rất kỳ quái, cô cả chính bản thân cô cũng không thể tự làm mình an tâm, vậy mà khi nhìn thấy Cung Âu, cô lại cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

“Thời tiểu thư, cô thả lỏng một chút, chúng ta chỉ tâm sự bình thường thôi.”

Một bác sĩ tâm lý đi tới, quỳ một chân trước mặt Thời Tiểu Niệm, nửa ngồi nói chuyện với cô.

Cũng không đến mức là ngồi chồm hỗm, Cung Âu đi sang đá người ta một cái: “Quỳ cái gì, cầu hôn hả?”

Đệch.

Dám quỳ trước mặt người phụ nữ của hắn.

Bác sĩ tâm lý bị hắn đá ngã xuống đất, ôm một bên vai bị đau, khóc không ra nước mắt: “Cung tiên sinh, như vậy có thể làm Thời tiểu thư giảm đi sự đề phòng với tôi.”

Đây là tâm lý học thông thường.

Người ta ở nơi thấp, cô ở nơi cao, cô cũng sẽ không đề phòng người ta như thế.

“Ngồi lên trên cho tôi!”

Cung Âu lạnh giọng ra lệnh.

“Vâng.” bác sĩ tâm lý ủy ủy khuất khuất ngồi trên chiếu, thật thà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Thời tiểu thư, tâm tình của cô hình như tốt hơn rất nhiều.”

Tốt hơn lần đầu gặp mặt, hai mắt Thời Tiểu Niệm trống rỗng, cả người căng thẳng như muốn trốn đi vậy, hôm nay Thời Tiểu Niệm đã khá hơn rất nhiều.

“...”

Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn.

“Kỳ thực rất nhiều người đều có chướng ngại tâm lý, việc đố cũng không đáng sợ, nhưng quan trọng là cứ từ từ điều trị, cô sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.” Bác sĩ tâm lý ngồi dưới đất không ngừng khen ngợi cô: “Thời tiểu thư, tôi làm cho cô một bài trắc nghiệm có được không?”

Cô còn chưa lên tiếng, Cung Âu ở bên kia không vui nói: “Cô ấy còn không mở miệng, làm trắc nghiệm cái quỷ gì!”

“Không sao cả, Thời tiểu thư không muốn nói chuyện cũng có thể không nói, nháy mắt thôi cũng được, không muốn nháy mắt cũng có thể không nháy, chỉ cần cô chú ý nghe là được.”

Bác sĩ tâm lý mỉm cười nói.

“Bắt đầu.”

Cung Âu kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Thời Tiểu Niệm, ngón tay thon dài nắm lấy tay của cô.

“...”

Thời Tiểu Niệm im lặng ngồi ở đó, tại sao họ lại đột ngột muốn cô làm trắc nghiệm?

Trắc nghiệm có thể chứng minh cái gì?

Bác sĩ tâm lý cầm lấy một xấp giấy tờ, sau đó nhìn ra phía sau, hài người bác sĩ tâm lý kia đã chuẩn bị camera hướng về phía Thời Tiểu Niệm.

“Thời tiểu thư, cô xem, bầu trời hôm nay rất đẹp, không biết tại sao, có một chú chim nhỏ từ trong rừng rậm bay ra, cô đoán xem đó là con chim gì? Chim khách? Ưng?”

Bác sĩ tâm lý vừa hỏi vừa quan sát vẻ mặt Thời Tiểu Niệm.

“...”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, môi giật giật, cũng không mở miệng.

Không biết vì sao, cô luôn cảm giác mình môi rất nặng, giống như bị cái gì đè lên vậy, không nói được câu gì.

Bác sĩ tâm lý cũng không ép cô, kế tục đưa ra một câu hỏi khác, hoàn xuất ra một xấp giấy, hỏi cô muốn vẽ màu gì lên đó...

Thời Tiểu Niệm không hề cử động, cũng không có nhúch nhích ngón tay, chỉ ngồi ở chỗ đó.

Tay cô bị Cung Âu nắm chặt, mười ngón đan nhau, ngón tay hắn rất ấm.

“Được rồi, chúng ta đi qua một con sông, hiện tại, chúng ta muốn đi qua một thửa ruộng hoang, trên thửa ruộng đó có rất nhiều con vật chạy tới chạy lui, cô đoán xem loài nào chạy nhanh nhất? Sóc? Chuột? Chó săn? Hay thỏ trắng?”

Bác sĩ tâm lý như dẫn cô đi qua rất nhiều nơi, đi qua nơi có núi cao, sông rộng... Lại không ngừng nói chuyện với cô.

Thời Tiểu Niệm đều không đáp lại.

Cô không biết cô không hợp tác như thế bọn họ có thể có được đáp án gì.

“Oa, chờ một chút, có thật nhiều người xuất hiện, có thể là người của bộ lạc đang đối đầu với cô, có thể là người cùng tộc với cô!” Bác sĩ tâm lý khoa trương kêu lên.

“...”

Nhiều người quá.

Thời Tiểu Niệm nhịn không được dùng sức bóp chặt tay Cung Âu, làm tay hắn trắng bệch ra..

Cung Âu nhìn cô chăm chú, thấy gương mặt cô hơi tái nhợt.

“Làm sao đây? Làm sao bây giờ?” Bác sĩ tâm lý quan sát nét mặt của cô khẩn trương nói: “A, có người tới cứu cô rồi. Nhưng lại nhìn không rõ, là ai vậy? Bạch mã hoàng tử? Siêu nhân? Sai mất rồi, hình như không phải bọn họ, là cảnh sát? Là Phong quản gia? Là... Cung Âu?”

“...”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, không nói gì, im lặng lắng nghe.

Cung Âu nghe vậy đá bác sĩ tâm lý một cái, vẻ mặt không vui: “Trắc nghiệm thì trắc nghiệm, nói tên của ta làm gì?”

Tên của hắn cũng có thể làm đề tâm lý trắc nghiệm sao?

“Cung tiên sinh...” Bác sĩ tâm lý lần thứ hai từ dưới đất bò dậy, khóc không ra nước mắt: “Xin đừng làm gián đoạn tôi.”

Cứ đá hắn như vậy, làm sao hắn làm trắc nghiệm đây.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, nhìn bác sĩ tâm lý làm bộ dáng đáng thương, có chút buồn cười, cô gắng nhẫn nhịn, không cười ra.

“Vậy tiếp tục đi!”

Cung Âu nhíu mi, cho hắn tiếp tục.

Bác sĩ tâm lý hỏi ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, tựa như đang diễn một vai trong hành trình trên.

Thời Tiểu Niệm hoàn toàn được kết nối với đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.