Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 127: Chương 127: Đồng thời có được




Tình Không nghe xong những lời này, dùng nhiều nghị lực để ép bản thân không khóc ra thành tiếng.

Cô từ nhỏ không cha không mẹ, lại có cuộc sống không lo, Hắc Ngân Thánh rất thương cô, Cầm di cũng đối đãi cô vô cùng tốt, nhưng cô lại không biết chuyện, nguyên lai mẹ vì sinh cô mà chịu cực khổ như vậy.

Người đàn ông kia, cha ruột của cô, ông ta tại sao có thể mất nhân tính như vậy? Ông ta căn bản không phải người!

Tả Sâm thở dài, vẻ mặt sám hối nặng nề nói,“Cha sai, năm đó không có nói một câu yêu em với bà ấy, không nói, cũng không đại biểu cha không thương bà ấy…..”

Cho đến khi trước lúc Mộ Linh mất, ông mới hối tiếc không hiểu, ông muốn tìm bà trở về, nhưng lúc đó bên ông có Cốc Vân, Cốc Vân là chị em tốt nhất của Mộ Linh, người phụ nữ đó vẫn yêu thầm Tả Sâm.

Sau khi Mộ Linh mất, Tả Sâm trước nay đều không thoát nổi sự ân hận của bản thân và cũng buông tha cho Cốc Vân.

“Cha không thể để cho Sơ Tình biết cha đẻ của nó là ai, tên Hắc Ưng đó, cho dù là cha ruột của gã, gã cũng đã ra tay mà không kiêng nề gì!”

Ông nhìn Lôi Ân cùng Sơ Tình lớn lên, trong tâm niệm luôn coi Sơ Tình như con gái ruột của mình, bởi vì cô gái là con ruột của Mộ Linh.

“Cha làm sao mà biết, cha ruột của Sơ Tình chính là Hắc Ưng?” Tình Không cố gắng đè nén cổ họng không phát ra tiếng khóc.

Hiện tại cô mới hiểu được, lựa chọn người yêu mình còn hơn lựa chọn người mình yêu là ý nghĩa như thế nào.

Nhưng mà…., mẹ chính là ngốc……

“Đúng vậy! Chả hiểu rõ con người của bà ấy, cũng biết rõ năm đó Hắc Ưng đối với bà ấy như thế nào, nhưng nếu không phải là đứa nhỏ của gã,bà ấy làm sao có thể giữ gìn nó được?”

Người hiểu Mộ Linh nhất, kỳ thật vẫn là Tả Sâm.

Có chút cảm tình, ông nghĩ ông không nói, bà ấy cũng sẽ biết, nhưng là bọn họ đúng vẫn là bỏ lỡ nhau.

“Cha thực xin lỗi Mộ Linh, cho nên con của cô ấy, cha dồn hết yêu thương cho nó, Tình Không a, hiện tại Lôi Ân quyết định muốn kết hôn Sơ Tình, cha không muốn có người nào phá hư chuyện của hai đứa nó, con hiểu không?”

Tả Sâm thích Tình Không, nhưng chung quy cô và ông thực sự một chút quan hệ đều không có thực..

Ông nói ra lời cảnh cáo, Tình Không đều nghe hiểu, cũng tính buông tay thành toàn bọn họ, bởi vì người kia, cũng là chị gái ruột của cô!

“Con hiểu được, thưa cha nuôi!” Tình Không hít sâu một hơi, sau đó hướng về phía ông mỉm cười cười, nụ cười lạc tịch đẹp tươi như vậy, dung nhập vào tâm trí Tả Sâm.

Lôi Ân đứng ở trước cửa sổ nhìn một già một trẻ bên cạnh bể bơi kia, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vì muốn khiến Sơ Tình vui vẻ, hắn cưới cô gấp gáp, đây là chẳng qua là vấn đề sớm muộn.

Người phụ nữ có thể làm vợ Lôi Ân, chỉ có thể là Sơ Tình!

Lôi Ân dí mạnh tàn thuốc dưới chân, sau khi hắn nhìn Tả Sâm rời khỏi, hắn xoải bước ra ban công, sau đó rất nhanh đi xuống lầu.

“King, anh đi đâu rồi?” Mới từ trong phòng tắm đi ra Sơ Tình nhìn chính mình trên người tỉ mỉ mặc bán trong suốt áo ngủ, Lôi Ân thân ảnh trong nháy mắt cũng đã không thấy.

Tả Sâm đi rồi, Tình Không không hề rời đi, chỉ ngồi xuống bên cạnh ao, cởi giầy đem hai chân với vào trong nước lạnh như băng.

Thẳng đến phía sau một trận dồn dập tiếng bước chân dừng lại, nàng theo trên mặt hồ nhìn đến phía sau một đạo bóng đen, Lôi Ân thô lỗ tóm cô lại.

“Cha nuối nói với cô những gì?” Lời nói của Lôi Ân nghe không được tốt, một bàn tay siết chặt cổ tay cô, Tình Không cảm thấy hắn có phản ứng như vậy có chút buồn cười.

“Cha bảo tôi chúc phúc cho anh, Lôi Ân, chúc mừng anh, anh hãy chắm sóc Sơ Tình cho thật tốt!” Tình Không rút bàn tay mình khỏi tay hắn, Lôi Ân cũng không giận mà nghiêng đầu đáp lại, “Mộ Tình Không, đây là chuyện cô muốn nói sao?”

“Đương nhiên!”

Mái tóc của Tình Không bay trong gió, thổi vào gương mặt hắn khiến hắn ngứa ngáy.

“Khẩu thị tâm phi!” Lôi Ân siết chặt cổ tay cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng mình.

Cúi đầu, hung hăng áp lên môi cô, có chút lạnh, mềm, vẫn hương vị ngọt mềm, Lôi Ân muốn ngừng mà hôn càng thêm nhiệt tình trên bờ môi cô.

“Tôi nói rồi, trừ bỏ danh nghĩa và đứa nhỏ, những gì Sơ Tình có, tôi sẽ cho em giống như vậy, Mộ Tình Không, ở lại bên tôi!” Hắn ôm cô, cảm nhận thân thể mềm mại của cô không hề giãy dụa trong lòng hắn, hiếm khi hắn thấy cô ngoan ngoãn như vậy.

Lúc này Tình Không ngay cả cười cũng cười không được.

Lôi Ân ôm cô vào biệt việt phía sau, thô lỗ đá văng ra cửa phòng, một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, Tình Không cảm thấy lạnh.

Lôi Ân đem cô đặt trên giường, cặp kia lượng trong sáng con ngươi đen không hề chớp mắt theo dõi hắn, Lôi Ân thân thủ bịt kín của nàng ánh mắt, cao lớn thân thể lại lần nữa khi đi lên.

“Đừng dùng loại này ánh mắt xem tôi, Tình Không, tôi muốn em……” Đầu gối của hắn mạnh mẽ tách hai chân cô ra, Tình Không bị hắn ôm trọn bằng một tay,có chất lỏng lạnh lạnh theo tay hắn từ khe hở chảy ra, Lôi Ân không có dừng động tác thân hạ, hắn dùng răng cắn quần áo của nàng, thân thể nóng bỏng mang theo sự thô lỗ mạnh mẽ rơi vào can thiệp trong thân thể của Tình Không.

Tình Không đau đến mức lưng cong lên, hắn để lại trên lưng cô vài vết cào nhỏ, cô nhắm mắt lại, giống như đang cố gắng cho mau qua chuyện, tùy ý hắn ra vào.

“Kêu ra!” Tình Không ẩn nhẫn cùng quật cường, làm cho Lôi Ân càng thêm điên cuồng, ngón tay thô lệ niết lên cằm cô, lưỡi nóng tham luyến khoang miệng của cô, Tình Không mạnh mẽ cắn lên môi hắn, Lôi Ân đau, chỉ có thể trong cơ thể của cô càng điên cuồng tàn sát bừa bãi.

“Cô nhớ kỹ cho tôi, thân thể của cô thuộc về tôi, về sau nếu để cho người khác chạm vào, tôi sẽ giết cô!”

Hắn bá đạo tuyên cáo quyền sở hữu của hắn, trong mắt Tình Không đối với hắn càng nộng đượm sự chán ghét.

Hắn mang theo hương vị của cô trên người, một lần nữa trở về bên người Sơ Tình. Mùi hương dễ ngửi thấy trên quần áo của hắn, mùi lavender dễ chịu, nước mắt Sơ Tình lại tuôn rơi.

“Anh đã nói, sẽ không gặp cô ta nữa……”

“Sơ Tình!” Lôi Ân đau đầu, đối mặt nước mắt của Sơ Tình, hắn càng ngày càng không kiên nhẫn.

“Anh sẽ không làm cho cô ấy có thai!”

Sơ Tình mới mất đi đứa nhỏ, trong lòng nàng bóng ma còn không có tiêu tán, Lôi Ân đối Tình Không càng ngày càng để ý, này đó đều làm cho nàng nôn nóng bất an.

“Vì sao, anh không thể không chạm vào cô ta được sao? Em không cho phép…em không cho phép, anh là của em!” Sơ Tình có chút không khống chế được đặt lên đầu vai hắn, thật mạnh cắn bờ vai của hắn, Lôi Ân cũng không ngăn cản, tùy ý để cô phát tiết, chờ khi răng của cô run lên, cô mới buông tay ra, ghé vào trong lòng hắn khóc thương tâm.

“Mộ Tình Không sẽ không bao giờ thay thế được vị trí của em trong lòng anh, Sơ Tình, để cô ấy ở lại bên anh, được không?”

Lôi Ân ở bên tai cô gái cầu xin, hắn không bỏ xuống được Sơ Tình, cũng không muốn thả Mộ Tình Không, cả hai đều muốn!

Trên đời này, không có gì là hắn muốn mà không chiếm được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.