Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 54: Chương 54




Cả dọc đường Tô Phương Dung đều vì chuyện này mà lo lắng không yên, nhưng mà anh không nói gì, cô cũng không tiện từ chối. Cho nên đang trong quá trình cô đang bối rối có nên nói hay không thì xe đã dừng ngay trước cổng tiểu khu của cô.

Tô Phương Dung ngồi trên xe không nhúc nhích, đôi mắt nhìn quanh, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Tần Lệ Phong nghiêng đầu, nhíu mày, giống như đang hỏi sao cô chưa xuống xe.

“Tôi…” Tô Phương Dung than khổ trong lòng, cô không biết nãy có phải là anh đang nói thật hay không, làm sao mà dám xuống chứ?

Tần Lệ Phong lạnh nhạt mà nói: “Muốn đi về với tôi à? Qua đêm?”

Mấy chữ mờ ám như vậy, anh cũng có thể nói được như không có chuyện gì vậy, Tô Phương Dung lại sửng sốt!

Vừa nãy anh chỉ nói đùa sao? Chắc không về cùng cô đâu nhỉ?

Sau khi nghĩ kỹ càng, Tô Phương Dung liền đẩy cửa xe: “Thật ngại quá, tôi không chú ý là đã đến nhà rồi.” Cô cười để che lấp đi sự xấu hổ của mình: “Ha ha… Ha ha…” Sau đó khoát khoát tay về phía anh: “Tổng giám đốc Tần, tạm biệt nhé, đi đường nhớ cẩn thận.”

Tần Lệ Phong không vội vã khởi động xe, mà liếc mắt về cô một cái: “Hôm nay, may là còn có cô.”

Tim Tô Phương Dung khẽ siết chặt, giống như bị cái gì đâm trúng vậy, cứ đứng tại chỗ như vậy, nhìn theo chiếc xe của anh.

Trong mắt nhiều người, Tần Lệ Phong là con của trời, nhưng đâu ai biết, anh cũng giống như mọi người, cũng không thích cô độc.

Mấy ngày tiếp theo, Tần Lệ Phong vẫn không xuất hiện ở công ty, nhưng lại xuất hiện mấy thành viên đặc biệt của hội đồng quản trị, cuối cùng, Tần Bảo Đông cũng xuất hiện.

Nghe thấy Phú Quý đi về kể lại mọi chuyện, Tô Phương Dung cũng có chút khó hiểu, cho dù là Tần Lệ Phong không đến công ty, cũng không thể ủy thác cho những người này được chứ? Việc bọn họ xuất hiện trong tập đoàn có phải là quá kỳ lạ rồi sao?

Phú Quý vừa soi gương sửa lại lông mày, vừa nói: “Tôi nghe nói gần đây giám đốc Tiêu rất hay bị triệu tập đấy.”

Tô Phương Dung nhíu mày: “Vậy nghĩa là sao?”

“Ngu ngốc!” Phú Quý nhìn cô một cái: “Chồng nhà cô bị buộc tội rồi!”

Tô Phương Dung đứng bật dậy: “Không thể nào!”

Thấy cô phản ứng mạnh như vậy, Phú Quý vội vã tóm cô xuống: “Làm ơn, bây giờ vẫn đang trong giờ làm đấy!”

Tô Phương Dung vội hỏi: “Anh ấy có làm sai gì đâu, sao lại phải chĩa mũi nhọn vào anh ấy?”

Phú Quý nhún vai: “Này còn không nhìn ra sao? Người ta là muốn chiếm vị trí! Về phần ông chồng nhà cô, giúp người ta bảo vệ giang sơn, mở mang bờ cõi, giờ thái bình rồi, đương nhiên người ta sẽ đá anh ấy đi, để cho đứa con trai cưng lên kế thừa thôi.”

Cuối cùng Tô Phương Dung cũng hiểu rõ, ngày bà cụ Tần qua đời, Tần Lệ Phong mâu thuẫn với Tần Bảo Đông, đã dẫn nên ngọn lửa này! Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, Tần Bảo Đông lại tàn nhẫn như vậy, không thèm để ý đến cống hiến của Tần Lệ Phong cho công ty, sau khi lợi dụng xong liền đuổi anh đi! Thực sự quá vô liêm sỉ rồi!

Nháy mắt bộ dạng Tô Phương Dung liền trở nên căm phẫn, Phú Quý bật cười: “Cô ấy, đừng có lo quá, nếu như chồng cô cứ để cho đuổi đi như vậy, thì anh ấy không được gọi là Tần Lệ Phong rồi.”

Tô Phương Dung không lạc quan được như Phú Quý, lo lắng mà nói: “Lần này nhiều thành viên hội động quản trị đã xuất hiện như vậy, xem ra là có biến thật rồi. Nếu như Tần Bảo Đông không nắm chắc phần thắng, chắc chắn ông ta sẽ không làm như vậy đâu.”

“Nói thì như thế, nhưng nếu như ông ta thực sự lợi hại như vậy, thì năm đó cũng không bị con trai ông ta làm cho phải nhường cái ghế tổng giám đốc rồi.”

Tô Phương Dung giật mình hỏi: “Anh nói là Tần Lệ Phong buộc ông ta sao?”

“Cô không biết hả?”

Phú Quý tắc tắc mấy tiếng: “Người phụ nữ như cô cũng quá vô tâm rồi đi? Quá trình thành danh của chồng mình mà cũng không biết luôn!” Anh ta gập kính lại, nghiêm túc mà chuẩn bị phổ cập kiến thức cho cô: “Lúc đó J.L đang gặp phải thử thách vô cùng khó khăn, nếu như không thu xếp thỏa đáng, công ty sẽ lâm vào khủng hoảng. Ngay lúc toàn bộ mọi người hết đường xoay xở, thì chỉ có Tần Lệ Phong đứng ra mà thôi! Anh ấy hứa hẹn trước mặt mọi người, sẽ có thể giải quyết được khủng hoảng của công ty trong vòng một tháng, Tần Bảo Đông căn bản không tin, vì vậy Tần Lệ Phong liền hỏi ông ta, nếu như tôi làm được, thì ông nhường chức tổng giám đốc cho tôi! Ông dám không?”

Tô Phương Dung nghe rất chăm chú, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng cao cao tại thương, vênh váo ta đây của Tần Lệ Phong.

“Tần Bảo Đông làm sao mà nhận thua con trai mình được chứ? Ông ta lập tức đồng ý! Nhưng mà, làm cho mọi người bất ngờ chính là anh ấy thực sự có thể giải quyết được nguy cơ vỡ vốn của công ty trong vòng một tháng, xua tan đi toàn bộ khủng hoảng, đưa công ty quay lại quỹ đạo! Tần Bảo Đông liền trợn tròn mắt, nhưng mà chuyện chính ông ta đã hứa trước mặt mọi người, thì không thể lật mặt được, cứ như vậy, ông ta không cam tâm tình nguyện mà nhường lại vị trí tổng giám đốc. Sao đó công ty ngày càng tốt lên, lợi nhuận tăng lên gấp bội, cấp bậc cũng tăng lên không ít! Căn bản là từ một siêu thị ở một thị trấn nhỏ đã lột xác biến thành một chuỗi bách hóa toàn quốc!”

Tô Phương Dung nghe thế, lại hiểu thêm Tần Lệ Phong một chút, cũng bắt đầu bị thực lực của anh thuyết phục.

Nhìn chằm chằm vào cô, Phú Quý cười đê tiện: “Này, bây giờ có phải là bị sự hấp dẫn của chồng cô làm cho kinh sợ rồi không?”

Tô Phương Dung đỏ mặt: “Phú Quý! Anh đừng có mà gọi chồng chồng mãi được không hả? Tôi… Tôi thực sự không có quen!”

“Vậy lúc bình thường thì cô gọi là gì vậy? Anh yêu à? Bảo bối? Hay là tình yêu ơi?”

“Không có! Không có gọi gì hết!”

Tô Phương Dung thực sự không thể ngăn được dục vọng buôn chuyện của Phú Quý, tìm một cái cớ rồi đi ra khỏi phòng làm việc, vừa đúng lúc nhìn thấy một đoàn người đi ra khỏi phòng họp, đi đầu chính là Tần Bảo Đông, phía sau còn có mấy người của hội đồng quản trị, cuối cùng là Tiêu Bảo Lộc.

Cô tò mò mà nhìn, bọn họ vừa đi vừa nói, nói chuyện rất vui, đi thẳng về hướng thang máy.

Xem ra, mấy chuyện Phú Quý vừa nói đều là thật rồi?

Tô Phương Dung bắt đầu cảm thấy lo lắng, Tần Lệ Phong biết tin này chưa? Đã mấy ngày anh không đến công ty rồi, bây giờ bị động vào vị trí rồi! Cô… có nên liên lạc với anh không?

Tô Phương Dung có chút đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại hỏi anh cho rõ!

Lấy điện thoại ra, ấn số của anh, cô do dự vài giây, liền quyết định ấn nút gọi. Trong quá trình chờ đợi, cô thực sự rất căng thẳng, vì bất cứ giây phút nào cũng có thể có tiếng đáp lại.

Dòng thời gian chờ đợi nhàm chán cũng kết thúc, có người nghe điện thoại.

“Alo?”

Hô hấp của Tô Phương Dung liền trở nên khó khăn, căng thẳng đến cực độ! Cô hít sâu vài cái, sau đó nói: “Tổng giám đốc Tần, tôi là Tô Phương Dung.”

“Ừ.”

Đối diện chính là phong cách ngắn gọn của Tần Lệ Phong.

Cô cân nhắc nên dùng từ thế nào, cẩn thận hỏi: “À… Mấy hôm nay anh không đến công ty, có phải là có chuyện gì không?”

“Ừ.” Anh lại lên tiếng.

Tô Phương Dung có chút đơ người, đối với phong cách này của anh, thực sự là không biết phải phản ứng lại như thế nào.

Chẳng lẽ nói thắng tuột ra luôn?

Đúng lúc này, đột nhiên anh hỏi: “Lúc tôi vắng mặt, cô không thích ứng được à?”

“Hả?”

Tô Phương Dung nhíu mày, không hiểu ý tứ của câu này lắm, hình như không liên quan đến nội dung cô muốn hỏi. Vì vậy cô dứt khoát bỏ qua, đi thẳng vào trọng điểm.

“Tổng giám đốc Tần, anh có biết ông Tần thường xuyên gặp mặt mấy người của hội đồng quản trị ở công ty không? Còn có giám đốc Tiêu đi cùng nữa.” Dù sao đề tài này cũng rất nhạy cảm, cho nên lời nói của Tô Phương Dung rất thận trọng, sợ sẽ sinh ra hiểu lầm.

“Ừm.” Tần Lệ Phong không bất ngờ.

Tô Phương Dung không hề suy nghĩ mà truy hỏi: “Vậy anh định làm thế nào?”

Sau một đoạn trầm lặng, cảm giác được bầu không khí trong điện thoại đang thay đổi: “Ông ta muốn thế nào tôi sẽ tiếp đón đến cùng.”

Tô Phương Dung phấn khích mà hỏi: “Nói như vậy, anh đã có biện pháp đối phó rồi hả?”

Anh không trả lời, nhưng mà đáp án đã rõ ràng.

“Vậy là tốt rồi.” Có thể nghe ra được như vậy, Tô Phương Dung khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, người đối diện lại đặt câu hỏi: “Cô căng thẳng chuyện này hả?”

“Đúng vậy.” Giọng điệu của Tô Phương Dung trở nên thoải mái không ít, thực sự trả lời: “Tôi đang nghĩ, chắc là sau hôm cãi nhau, ông ta định trả thù. Nói như thế nào thì tôi cũng có trách nhiệm, không nên xen vào chuyện nhà anh, còn xung đột với ông ta nữa.”

Nghe thấy vậy, anh thản nhiên mà nói một câu: “Này không phải là chuyện của nhà người khác.”

Trong lời của anh, có chút làm cho người ta mơ hồ, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy tai có chút nóng, vô thức mà cố lờ đi.

“Vậy lúc nào thì anh quay về công ty?”

Cô hỏi.

Tần Lệ Phong không nhanh không chậm nói: “Cho bọn họ nhiều thời gian chút, để cho bọn họ bại lộ nhiều hơn.”

Trong lòng Tô Phương Dung nghĩ, người đàn ông này quá phúc hắc rồi, giống như toàn bộ mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh, thực sự là không ai có thể đắc tội anh!

Lúc này, bên điện thoại kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng, nhưng không nghe rõ là đang nói cái gì.

Tô Phương Dung ngẩn người, bên cạnh Tần Lệ Phong xuất hiện một người phụ nữ sao?

Sau khi Tần Lệ Phong đáp cô ta một tiếng, nói: “Tôi còn có việc bận.”

“À… Vậy ngại quá, anh bận đi.”

Cô vừa nói, bên kia đã cúp máy rồi.

Tô Phương Dung nhìn điện thoại trong tay, khẽ mím môi, không khỏi suy nghĩ, Tần Lệ Phong là một người cuồng công việc, bình thường bên cạnh người anh chỉ có một trợ lý đặc biết là Trần Chính Cường, từ lúc nào lại thêm một người phụ nữ vậy? Hơn nữa, dựa vào giác quan thứ sáu của người phụ nữ có thể cảm nhận được, quan hệ của cô ta và anh có gì đó không bình thường.

Cô đứng trước cửa sổ, nhìn thấy khuôn mặt mình đang phản chiếu trên tấm kính, lúc này đang tràn đầy nghi ngờ, lông mày nhíu chặt, Tô Phương Dung bỗng nhiên phản ứng lại.

Cô đang làm gì vậy? Chẳng qua chỉ là bên người Tần Lệ Phong xuất hiện một người phụ nữ mà thôi, có gì ngạc nhiên cơ chứ? Đáng để cô hao tâm tổn sức mà phân tích thế sao? Nếu như bị anh biết được, mình quan tâm anh như vậy, chắc chắn sẽ bị cười nhạo! Tô Phương Dung lập tức lắc lắc đầu, mặc dù xung quanh không có ai, cũng cảm thấy rất xấu hổ!

“Chị dâu thân mến, sao chị lại ở đây?”

Phía sau truyền đến một âm thanh ngả ngớn.

Tô Phương Dung quay đầu, lập tức thấy được đôi mắt Tiêu Bảo Lộc đang mang theo ý cười.

“Giám đốc Tiêu.” Cô lập tức ổn định lại biểu cảm, nhưng mà lại không ngăn được sự tò mò trong đôi mắt.

Tiêu Bảo Lộc nhìn cô, nhếch môi cười: “Cô lo lắng cái gì? Hay là nói… cô đang thay anh cả tôi lo lắng sao?”

Bị anh ta trực tiếp vạch trần như vậy, Tô Phương Dung mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác: “Việc này không phải là việc anh cần quan tâm.”

“Ha ha, thân là một nhân viên, thì đúng không nên, nhưng mà, nếu như là vợ của tổng giám đốc, vậy thì lại khác rồi.” Nói xong Tiêu Bảo Lộc còn chớp chớp mắt nhìn cô.

Tô Phương Dung mím môi, ánh mắt khẽ thay đổi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh ta: “Vậy thì, anh thực sự làm như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.