Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 472: Chương 472: Giai nhân chờ đợi..




Dừng lại liên tiếp hai ngày, mặc dù không hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng chuyện này lại bị bảo vệ gác cổng nhìn thấy rõ ràng, đối với việc đỗ xe như vậy, tất nhiên có chút không vui, lập tức lên trước khuyên giải Trần Nhã Thanh, nói rằng không thể đỗ xe như vậy được, hy vọng cô ta có thể tuân thủ quy định của công ty.

Trần Nhã Thanh không phải là một người kiêu ngạo, hơi dừng lại một chút, sau đó lái xe vững vàng đỗ vào vị trí ngày hôm qua đã đỗ, không hề nghiêng lệch, trùng hợp lại bị Cư Hàn Lâm nhìn thấy rõ ràng.

Để tránh cho Lạc Cẩn Thi hiểu nhầm, sau khi tan làm sớm Cư Hàn Lâm bèn đưa Lạc Cẩn Thi, rời khỏi chỗ này từ hầm xe dưới đất, một cách tự nhiên tránh né Trần Nhã Thanh.

Sau khi chờ đợi không thấy Cư Hàn Lâm đâu, Trần Nhã Thanh mới lái xe rời khỏi chỗ này, có điều cũng không hề chủ động gọi điện thoại truy hỏi, anh ta rốt cuộc đã đi đâu?

Bản thân chỉ là chờ đợi, không hề có được sự đồng ý của người nhà người ta, huống chi nói tới chuyện đồng ý xuống cùng cô ta rời đi, đó cũng là tự do của người ta, lẽ nào không phải sao?

Trần Nhã Thanh chỉ cười nhạt một cái, căn bản không hề để trong lòng, cô ta bèn quay về nhà, đối với một chuỗi câu hỏi của mẹ, cũng không có cách nào khác hơn là hàm hồ nói dối.

Nói bản thân đã gặp được Cư Hàn Lâm rồi, Cư Hàn Lâm còn chủ động xuống lầu nói chuyện với cô ta, nhưng cũng không hề nói là rốt cuộc đã nói cái gì, nếu như để mẹ biết, sợ là sẽ trực tiếp hộc máu ngay tại chỗ, Trần Nhã Thanh nghĩ một chút, vẫn là không nên nói thì hơn.

Trong lúc mẹ đang vui vẻ, Trần Nhã Thanh mượn cớ trở lại phòng mình, nếu như không làm như vậy, sợ là sẽ không tránh khỏi một trận cằn nhằn, đơn giản là muốn cô chủ động tấn công, hạ gục Cư Hàn Lâm!

Mấy ngày liên tiếp, Trần Nhã Thanh đều tới chờ Cư Hàn Lâm ở dưới lầu công ty, mà tất cả một màn này, cuối cùng cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cả công ty đều biết, dưới tầng công ty có một chiếc xe của fan, mỗi ngày đều vô cùng đúng giờ đến đỗ dưới lầu công ty, cũng không biết là đang đợi ai.

Còn có cả bà tám bát quái vô cùng dè dặt nói, chủ chiếc xe là một cô gái vô cùng xinh đẹp…

Lạc Cẩn Thi nghe vậy cũng chỉ cười một tiếng, không bận tâm, nhưng càng ngày càng có nhiều tầm mắt dừng lại trên người cô.

Cô tự cảm thấy không có gì không thỏa đáng, trang phục công sở quen thuộc, áo khoác tây màu đen kết hợp với chân váy ngắn bảy phân, lại đi thêm đôi giày cao gót, làm nổi bật lên vóc người lả lướt của cô, không bỏ sót điểm nào, tựa như thay da đổi thịt thành một người khác, khí chất cũng tăng lên không ít.

“Thời gian đi làm đến rồi, lẽ nào còn có lòng rảnh rỗi ở chỗ này nói chuyện phiếm sao? Cũng không biết làm tròn trọng trách công việc của mình.”

Chị Đỗ tay cầm cà phê từ bên kia chậm rãi đi tới, nhìn thấy đám người quây lại với nhau, nhất thời có chút không vui, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Ngày ngày có thời gian tụ lại nói chuyện tào lao, có thời gian đấy, còn không bằng học hỏi một chút, nâng cao năng lực của bản thân.

Đám người thấy chị Đỗ đi tới, lập tức ào ào giải tán, để lại Lưu Cẩn Thi đang trợn mắt há mồm ngây người ở chỗ cũ, cứng họng không biết nói gì.

Cùng với công việc bận rộn, Lạc Cẩn Thi đảo mắt liền ném chuyện này ra sau đầu, mặc dù cả ngày đắm chìm trong công việc, nhưng đối với những chuyện dị thường bên người, khó tránh khỏi sẽ cảm giác được.

Cùng với ngày tháng Trần Nhã Thanh tới, công ty Hoa Phú đã sớm loạn thành một nồi cháo, trong lúc nhất thời, bàn luận sôi nổi, sợ rằng cho dù có giả vờ như không hề nghe thấy cũng không thể làm nổi!

Trần Nhã Thanh ở dưới lầu đã sớm bị người nhiều chuyện nghe ngóng qua, cô ta chính là bạn gái quang minh chính đại của Cư Hàn Lâm. Chuyện này không khác nào một quả bom nguyên tử dội xuống, không chỉ nổ tung cả Hoa Phú, đến cả các công ty khác cũng biết rồi.

Cư Hàn Lâm là ai? Cư Hàn Lâm chính là boss lớn của công ty Hoa Phú, giống như chuyện này, làm sao có thể không khiến người ta hiếu kỳ. Từng người từng người mượn cớ xuống lầu, chính là vì muốn tận mắt được nhìn thấy người bạn gái danh chính ngôn thuận kia, rốt cuộc có diện mạo thế nào.

Một người đồng nghiệp vừa mới trở về không ngừng chậc chậc tán dương!

“Ôi trời, mấy người không biết cô ấy xinh đẹp tới mức nào đâu, giống như là tiên nữ vậy, há không phải là kiểu Lạc Cẩn Thi có thể so bì nổi đâu.”

“Tôi đã sớm nói mà, một người giống như ông chủ của chúng ta, làm sao có thể thích một cô gái như Lạc Cẩn Thi chứ, mấy người xem bây giờ cuối cùng chân tướng cũng lộ ra rồi đó, bạn gái danh chính ngôn thuận của người ta trở về rồi, tôi xem cô ta sẽ rút lui như thế nào.”

Một nữ đồng nghiệp sớm đã nhìn Lạc Cẩn Thi không thuận mắt, phẫn nộ nói ra suy nghĩ trong lòng mình. “Ha ha, đúng thật là quá tốt rồi! Con vịt xấu xí lại vọng tưởng muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, sao có thể chứ, không nghi ngờ thì chính là nằm mơ giữa ban ngày, mộng tưởng hão huyền, loại chuyện này nếu như xảy ra trên người tôi, tôi sẽ lập tức cuốn gói rời đi, căn bản là không thể tiếp tục ở lại! Một người phụ nữ không có có mặt mũi như vậy, thật sự là khó tìm!”

Lời này vừa nói xong, lập tức khiến mọi người cười nhạo một trận. Bởi vì nhân lúc Lạc Cẩn Thi đột nhiên đi vệ sinh, vì vậy bọn họ mới có thể không hề sợ hãi như vậy, nếu đổi lại là lúc bình thường, bọn họ bất luận thế nào cũng không dám ngông cuồng như vậy.

Bọn họ cho rằng Lạc Cẩn Thi không nghe thấy, nhưng thật ra thì không phải như vậy, một màn không thể xem nổi này đã bị Lạc Cẩn Thi chân trước vừa mới chớm bước vào, chân sau đã lập tức vội vàng thu về, nghe được vô cùng rõ ràng.

Cô dùng lực nắm chặt tay, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, mới có thể ép bản thân cuối cùng bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh đi vào phòng, tựa như mọi chuyện ban nãy chưa từng xảy ra.

Loại chuyện giống như thế này, Mục Đình Tương sớm đã biết rồi, nhìn thấy Lạc Cẩn Thi đi vào, trong lòng âm thầm khen ngợi, hận không thể lập tức để cho cô ta biết, bèn không hề ngăn cản.

Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng khó chịu của Lạc Cẩn Thi, đột nhiên khóe miệng nhếch lên một nụ cười mãn nguyện, đột nhiên trong đầu nảy ra một kế.

Mục Đình Tương thành thực đi tới trước mặt Lạc Cẩn Thi, cố ý đè thấp giọng xuống, sắc mặt đầy vẻ ngưng trọng, “Lạc Cẩn Thi à, có một chuyện tôi muốn nói cho cô biết, cô nên chuẩn bị tốt tâm lí.”

“Có chuyện gì thì cô cứ nói đi, yên tâm, tôi sẽ không đặt trong lòng đâu.”

Lạc Cẩn Thi đã biết cô ta tiếp theo sẽ nói gì rồi, chỉ là giả vờ như không biết bất cứ chuyện gì, như vậy cũng tốt, dẫu sao cũng cần có một người quang minh chính đại nói cho cô biết chuyện này, bản thân cũng có thể có tâm lí chuẩn bị.

Mục Đình Tương ước lượng một chút, thật giống như là đã hạ quyết tâm vậy, đột nhiên mở miệng.

“Trong chuyện này, tôi hy vọng cô có tâm lí chuẩn bị, không cần phải khóc ra tiếng, được không? Mặc dù không phải xảy ra trên người tôi, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được nỗi đau của cô! Cùng là phụ nữ với nhau, có một số chuyện tôi cũng có thể hiểu.”

Một lời này nói ra quả thực nghe vô cùng tốt, không chỉ đảm đương vị trí người tốt, còn tỏ ra cô ta là người thâm tình đại nghĩa, niệm tới mối quan hệ chị em, nếu như không phải do vẻ u ám mà cô ta âm thầm giấu kĩ kia, thì ước chừng là đã có thể lừa người khác rồi.

“Chuyện tôi muốn nói với cô là, chiếc xe màu hồng phấn đỗ ở dưới lầu công ty, cô có nhìn thấy không? Nghe nói người ngồi bên trong đó chính là bạn gái danh chính ngôn thuận của Cư Hàn Lâm, Trần Nhã Thanh.”

Mục Đình Tương nói tới đây còn cố ý nhìn biểu cảm của Lạc Cẩn Thi, nhìn thấy cô chỉ ngẩn người một chút, rồi lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, biết cô vẫn có chút kinh hãi, Mục Đình Tương cười nhẹ, liền lập tức bắt đầu thêm mắm thêm muối.

Lửa chỉ có khi đốt tới cháy cực lớn, mới có thể khiến cho người ta cảm thấy đau khổ, nếu như không nhẹ không nhột thì có khác gì không nói đâu?

Trên mặt Mục Đình Tương vẽ ra một tia cười lạnh, hừ, giả vờ, để tôi xem cô có thể giả vờ tới lúc nào? Nhưng có điều trên mặt tỏ ra vân đạm phong khinh, chưa chắc đã che giấu được sự hoảng loạn ở trong lòng, đối với điểm này, cô ta biết rất rõ ràng.

Nếu như không phải dựa vào diễn xuất như vậy, cô ta bất luận thế nào cũng không thể đi tới bước như ngày hôm nay, càng huống hồ Hoa Phú nhiều người như vậy cũng đều bị cô ta lừa hết lượt, điểm này đã sớm chứng minh thực lực của bản thân.

Để tỏ rõ sự trượng nghĩa, tình cảm sâu sắc của mình, Mục Đình Tương thấy Lạc Cẩn Thi không trả lời cô ta, bèn bày ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo.

“Lạc Cẩn Thi, nói xong một lời này với cô, tôi cũng có chút hối hận rồi, nói thực lòng, tôi thật sự không nên nói với cô tin tức như thế này, đơn giản chính là xui xẻo, cô nói có đúng không? Xảy ra trên người bất cứ ai cũng đều không thể chấp nhận nổi.”

Nói tới chỗ này, vậy mà lại lóe lên ánh nước, giống như cô ta sắp khóc tới nơi!

“Không sao, cô nói với tôi là đúng, dẫu sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết thôi, càng huống hồ biết sớm hay muộn thì kết quả cũng đều như vậy, tôi cũng sẽ không để trong lòng, cô có thể yên tâm rồi.”

Lạc Cẩn Thi đúng lúc ngẩng đầu lên, thành công nhìn thấy nước mắt long lanh của cô ta, bất lực thở nhẹ một chút.

“Tôi cũng không để ở trong lòng, cô cũng đừng buồn nữa, cũng không phải chuyện gì lớn, tới thì tới thôi, càng huống hồ đến sớm hay muộn cũng đều như nhau cả, tôi cũng sớm đã có tâm lí chuẩn bị.”

Cô chìa tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt chảy xuống của Mục Đình Tương, nội tâm có chút chua xót.

Mục Đình Tương quả thực đối với mình quá tốt rồi, nói không chừng là vì sợ cô chịu tổn thương, mới nói loại tin tức khó lòng nào chấp nhận nổi này, nói cho cô, đổi lại nếu là người khác phỏng chừng cũng chỉ có cười nhạo chứ không có lời an ủi nào.

Cô vỗ vỗ vai cô ta.

“Cô trở về đi, làm tốt công việc của mình.”

Nói xong thở dài một tiếng, thuận tay lật mở hồ sơ bên người, mặc dù nói ra lời như vậy, nhưng không hề đồng nghĩa với việc trong lòng cô không có bất cứ cảm giác gì.

Mỗi ngày đều trải qua trong sự sợ hãi này, không ngờ rằng vậy mà lại tới nhanh như vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.

Cái gì nên tới thì rồi cũng sẽ tới, lẽ nào không phải sao?

Mặc dù lúc trước khi mới ở bên Cư Hàn Lâm, Lạc Cẩn Thi sớm đã cảm nhận được, anh không có khả năng sẽ thuộc về mình, nhưng, khi chuyện này thật sự tới, nỗi đau ở trong lòng lại khiến cô khó lòng nào chấp nhận.

Chỉ có cắn chặt răng mới có thể khống chế được cảm xúc đang trào ngược lên trong lòng, tâm trạng rối bời căn bản không thể nào làm việc, ngón tay cầm bút cũng đều run rẩy.

Không dễ gì mới có thể chịu đựng được tới lúc tan làm, lại một lần thất hồn lạc phách nữa, Lạc Cẩn Thi vội vàng dọn dẹp đồ đạc trong tay, nhanh chóng rời khỏi công ty.

Vừa mới nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe màu hồng phấn kia, vững vàng đỗ trước cửa công ty, hoa văn đặc biệt không khỏi lộ ra phong vị độc đáo của chủ nhân, không tới mức quyến rũ nhưng cũng không phải kiểu thanh thuần, dù sao thì cũng chính là một kiểu vô cùng khác biệt.

Đối với điểm này, Lạc Cẩn Thi không có cách nào thưởng thức, cũng không thể thưởng thức nổi, có lẽ bản thân không phải là cùng một loại người.

Cô chua xót lắc lắc đầu, nhanh chóng bước chân rời khỏi nơi này, lần đầu tiên phá lệ không đợi Cư Hàn Lâm cùng rời đi, bản thân của giờ phút này vô cùng cần một không gian yên tĩnh, cẩn thận khôi phục lại tâm tình một chút.

Nếu như không phải là lực tự kiềm chế mạnh mẽ, sợ rằng sau khi nghe thấy chuyện kia, chớp mắt cô đã sụp đổ rồi.

Vô thức khuấy cốc cà phê trong tay, Lạc Cẩn Thi nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút này, vậy mà lại có một màn mưa bụi đang lất phất rơi xuống, không biết là để phối với cảnh vật hay là vì để thể hiện tâm tình của cô lúc này. Dù sao cộng thêm một màn mưa này, tâm tình của Lạc Cẩn Thi lập tức rơi xuống đáy vực. U tối không tìm thấy nổi ánh sáng, cũng không tìm được một con đường tắt, chỉ có thể mặc cho trái tim, chìm nổi, chìm nổi, tiếp tục chìm nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.