Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 181: Chương 181: Bộ dáng một cô gái hồi xuân




Lâm Hi Hi cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, có chút mơ hồ mà nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”

Lam Đóa có chút kinh sợ, cầm lấy di động nhìn đi nhìn lại màn hình, càng nhìn càng cảm thấy hết thẩy thật khó tin, cô cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé mà chủ tịch đại nhân vì sao lại gọi điện cho cô chứ? Cô chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên biết được số điện thoại của chủ tịch mà cẩn thận lưu giữ lại, nhưng không nghĩ nó lại có ngày đổ chuông nha.

Tiếng chuông di động kia thật quá dai dẳng khiến cho Lâm Hi Hi cũng phải để ý đến, khi vừa nhìn thấy cái tên kia nháy mắt thân thể đã cứng đờ.

“Tôi thề, tôi chưa hề tiết lộ tin cô đang ở đây.” Còn chưa tiếp điện thoại, Lam Đóa vội vàng giơ ba ngón tay, khuôn mặt lộ ra vẻ ủy khuất mà thề thốt.

Ánh mắt trong veo của Lâm Hi Hi nhìn cô, nàng cười yếu ớt, thản nhiên nói: “Cô nhấc máy đi.”

Cái gì tới sẽ tới, tránh cũng không thoát.

Lam Đóa đè nén hoảng hốt mà nhấn phím trả lời, dè dặt mà áp lên tai: “Alô, chủ tịch, chào ngài.” Đầu dây bên kia thật yên lặng, từ một chỗ khác truyền đến giọng nói từ tính trầm bổng của Tần Dịch Dương: “Cô ấy ở bên cạnh cô phải không?” Lam Đóa lạnh người. . .

Cái gì? Lẽ nào chủ tịch thực đã biết Lâm Hi Hi đang trốn ở chỗ cô sao? “Chủ tịch, ngài không nên nói đùa như thế, trong nhà của tôi chỉ có mình tôi thôi, ngài muốn tìm ai thế?”

Dưới bầu trời đêm xanh thẳm, một khu nhà trọ cũ kỹ, gần trung tâm tiểu khu, một chiếc xe màu đen có rèm che đứng yên, xuyên qua cửa kính xe màu xanh đen có thể nhìn thấy một người đàn ông tuấn lãng, toàn bộ đường nét trên mặt giống như một tác phẩm điêu khắc, một tia biểu cảm dù rất nhỏ cũng có thể làm mê hoặc chúng sinh.

Ngón tay kẹp thuốc lá của Tần Dịch Dương khẽ xoa xoa mi tâm, trong xe khói thuốc lượn lờ bay.

“Đưa điện thoại cho cô ấy tiếp.” Thanh âm của hắn cực kỳ lãnh đạm.

Lam Đóa bối rối.

Dường như thật sự không thể gạt được nữa, kỳ thực bản thân cô cũng biết một ngày nào đó phải buông tay, sự tình ập đến, không thể làm gì khác là nắm chặt điện thoại, thương cảm mà nhìn Lâm Hi Hi: “Hi Hi, chủ tịch tìm cô, cô muốn tiếp máy hay không.”

Từ lúc đầu khi nhìn thấy chiếc áo vest kia, Lâm Hi Hi đã có thể đoán hắn thực đã tìm được nàng rồi, hiện tại cũng không cần phải giấu diếm nữa.

Nàng chỉ suy nghĩ nửa phút, liền tiếp nhận điện thoại từ trong tay Lam Đóa.

“Alô?” Lâm Hi Hi cố gắng làm cho bản thân thật thoải mái.

Có thể nghe được thanh âm giống như một loại giải dược của nàng, Tần Dịch Dương cảm thấy đầu không còn đau nhức, an tĩnh mà ngây người một hồi mới chậm rãi hỏi: “Thân thể có khó chịu không?”

Lâm Hi Hi ngừng một lát, càng có thể xác định, hôm nay là hắn cứu nàng.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, chịu đựng lớp mồ hôi mỏng thấm ra trong lòng bàn tay, đè nén căng thẳng của bản thân: “Không có việc gì.”

Thuốc hết công hiệu là tốt rồi, cũng không có tác dụng phụ gì lớn.

“Vậy là tốt rồi. . .” Tần Dịch Dương tựa vào thành ghế lái, chậm rãi nói.

“Hi Hi.” Hắn bỗng nhiên hô lên một tiếng gọi nhỏ.

Lâm Hi Hi cảm giác sống lưng dâng lên một cỗ tê dại, nín thở trầm ngâm, nhẹ nhàng “Dạ!” một tiếng. “Còn hận anh sao?”

Những lời này hỏi quá đột ngột, Lâm Hi Hi nghẹn lời, không biết phải trả lời như thế nào.

Còn hận hay không nàng cũng không chỉ một lần mà tự hỏi chính mình. Tựa như nhiều đôi tình nhân khác cãi nhau, luôn có thể nhớ rõ những điểm tốt của đối phương, khi ôm nhau cùng ở một chỗ sẽ không muốn buông ra, chính là nàng đang bối rối, đối với người đàn ông này, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng buông tay, nhưng lại không dám đem trái tim của mình giao ra ngoài, không muốn bản thân trở nên mù quáng một lần nữa.

Không nghe được câu trả lời, Tần Dịch Dương nặng nề mà thở ra một làn khói, chính là hiểu rõ bản thân đã quá kích động.

“Không phải sợ.” hắn chỉ có thể ôn nhu vỗ về, trong đêm, dùng thanh âm nhẹ nhàng có thể đem tòan bộ cơ thể tan ra mà an ủi nàng, đau đớn trong lòng nàng “Anh biết em đang ở đâu, đi tìm em thật không dễ dàng. Hôm nay, rất sợ hãi phải không, anh cam đoan, về sau chuyện như vậy sẽ không phát sinh nữa. . . Bảo bối, không phải sợ, chăm sóc bản thân cùng cục cưng thật tốt.”

Ngón tay thon dài di di mi tâm, thanh âm của Tần Dịch Dương lãnh đạm mà có chút tắc nghẹn, tiếp tục nói : “Đợi đến khi em nghĩ kỹ và có thể nói cho anh biết quyết định của em, từ giờ đến lúc đó anh sẽ không làm những chuyện em không thích. . . yên tâm.”

Đêm khuya, Lâm Hi Hi cầm di động lẳng lặng mà nghe, cả trái tim như tan thành một làn nước mùa xuân.

“Nghỉ ngơi sớm một chút” Tần Dịch Dương nâng cổ tay nhìn nhìn thời gian, nhẹ giọng nói, “Ngủ ngon.”

Đây là lần đầu tiên, nàng nhận thấy toàn bộ sự ôn hòa nhã nhặn này, không chút gì đề phòng mà cùng hắn nói chuyện.

“Ngủ ngon.”

Kết thúc cuộc gọi, nàng ngồi si ngốc, bóng đêm mờ mịt bao trùm lấy.

Vừa rồi loại cảm giác này là gì, cơn buồn ngủ lờ mờ kéo tới, trong đầu nàng còn tràn đầy thanh âm cùng giọng nói của hắn, trong ngực như có một chút dễ chịu ấm áp, còn có chút ngọt ngào khó có thể gạt bỏ.

Lam Đóa bên cạnh lén lút quan sát. . . .

Được rồi, thoạt nhìn có vẻ bình an vô sự.

Một ngón tay duỗi ra trước, chọt chọt vào thắt lưng của nàng, Lam Đóa nói: “Hi Hi, cô lại thất thần rồi.”

Lâm Hi Hi co rúm lại né ra một chút, cảm thấy rất nhột, ý cười trên môi không giảm xuống, phản ứng lại hỏi: “Cái gì?”

“Tôi nói này, không phải lại bị thất thần rồi chứ!” Lam Đóa mở to hai mắt tới gần nàng, nhéo nhéo khuôn mặt nàng. “Cô xem cô thật giống với phụ nữ đang hồi xuân nha, như thế nào còn ngây thơ như vậy. . .”

Lâm Hi Hi nửa ngày mới phản ứng lại, mới hiểu được là cô ấy đang cười nhạo mình.

“Lam Đóa.” nàng giận dữ thở dài.

“Ha ha ha. . .” Tiểu cô nương Lam Đóa ở trên giường kiêu ngạo mà đập vài cái, cho rằng bản thân thực công đức viên mãn. “Nha. . . chừng nào thì cô quay về khu nhà cao cấp kia của cô, Tần phu nhân của tôi?” Lam Đóa giật nhẹ góc áo của nàng hỏi. Lâm Hi Hi lẳng lặng nằm xuống: “Tôi không quay về, ở lại đây.” Lam Đóa trừng to hai mắt.

“Cô vẫn là không quay về sao, chủ tịch làm sao có thể phóng túng cô như vậy chứ, cô còn đang mang thai mà.”

Ánh mắt đã nhắm lại chậm rãi mở ra, lông mi thật dài tựa như cánh bướm tung bay, Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói: “Tôi không biết, chỉ cảm thấy hiện tại nhanh chóng trở về không thích hợp lắm, tôi không hiểu rõ ý tứ của anh ấy, cũng không nghĩ ra lý do tại sao hay chỉ bởi vì đứa nhỏ này mà phải làm vợ chồng. . . Tóm lại, cô đừng đuổi tôi có được không, tôi chỉ là muốn ở đây một thời gian.”

Ngữ điệu đáng thương như vậy khiến cho Lam Đóa cả người một trận rùng mình.

Được rồi, cô nào dám không tiếp đãi cô ấy chứ. Cuối cùng cô cũng hiểu được, cái gì mà cố gắng công tác nên được tăng lương, hừ hừ, đúng là nói xạo mà, còn không phải do trong nhà cô nuôi thêm ông phật Di Lặc này à?

“Được nha. . .” Lam Đóa cũng lên giường nằm, ôm lấy nàng, “Tôi không đuổi cô, cô chính là phúc tinh của tôi nha.”

Lâm Hi Hi không biết cô ta đang nói cái gì, nhưng cũng chẳng muốn hỏi, hai cô gái ôm nhau cùng rơi vào mộng đẹp.

Tinh thần Tần Dịch Dương cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Trong phòng làm việc sáng rực xa hoa rộng rãi, hắn đã bắt đầu không cần mỗi ngày uống liền mấy ly cafe để hoàn thành công việc nữa.

Ngón tay thon dài gõ gõ lên bàn phím, tựa như một vũ điệu, ưu nhã mê người. Thỉnh thoảng đột nhiên mà dừng lại, không thể khống chế những suy nghĩ về khuôn mặt của nàng, từng cử chỉ của nàng, hương vị của nàng.

Lạc Thành đẩy cửa tiến vào, âm điệu vẫn cứng nhắc như cũ: “Tần tiên sinh, chuyện ngài dặn dò đã được thu xếp ổn thỏa, phu nhân bên kia cam đoan sẽ không có kinh động nào nữa, còn có y như ngài phân phó, Bác Viễn đã bắt đầu kế hoạch, nội trong ba tháng có thể hoàn thành thủ tục mua bán.”

Tần Dịch Dương gật gật đầu, ánh mắt thâm thúy không dời màn hình máy tính: “Còn gì nữa?”

Lạc Thành dừng một chút, thản nhiên nói: “Colin tiên sinh ở bên ngoài, ngài có muốn gặp ngài ấy không?”

Tần Dịch Dương giơ tay chỉ một cái, ánh mắt nâu đen có chút tối lại, xoay ghế đối diện với Lạc Thành: “Kêu nó vào đi.”

Không quá lâu sau, một thân ảnh cao ngất đã tiến vào.

“Anh trai thân yêu, anh rốt cục cũng muốn gặp em.” Trên mặt hắn lộ ra nụ cười bất cần đời, lại nhiều hơn là tia bất đắc dĩ.

Tần Dịch Dương đảo mắt liếc bao da màu đen trong tay hắn, một ánh mắt dứt khoát hiện lên, nói: “Hôm nay về?”

Gật gật đầu, nhún vai nói: “Anh trai ra lệnh em đây vốn không dám không nghe, em chỉ có thể cùng Hafl hôm nay rời Trung Quốc trở về, bất quá anh trai, xin anh hãy tin tưởng, em không phải là cố ý nhằm vào Lâm, em không muốn thương tổn cô ấy, thật sự mà.”

Trong ánh mắt màu lam, hiện lên một mảnh chân thành.

Ánh mắt lãnh liệt của Tần Dịch Dương dời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

“Không liên quan đến anh, chú trở về thì ít lời đi một chút, chuyện của anh cho đến bây giờ cũng đừng ai dám nhúng tay vào, chú cảm thấy mình có thể thay đổi cái gì sao?”

Trên mặt hiện lên một tia mất mác cùng đồi bại, lại chăm chú nhìn hắn: “Đúng, em thực sự không thay đổi được cái gì, anh, anh luôn biết bản thân mình muốn gì, cố chấp đến mức không ai có thể khuyên nổi. Anh yên tâm, lúc này trở về em sẽ không lộ ra bất cứ chuyện gì liên quan đến anh và Lâm, em biết nói ra sẽ khiến cho cô ấy càng thêm nguy hiểm, nhất là bên phía Bruce. Em lại càng không tiết lộ. Dù sao em cũng chỉ là muốn cô ấy đi Anh mà thôi, anh lại ra tay mạnh như vậy với thủ hạ của em, sự vô tình của anh em cũng lĩnh đủ rồi.”

“Không nên động đến cô ấy, mặt khác kệ chú muốn làm gì thì làm.” Tần Dịch Dương xoa xoa mi tâm, ánh mắt vẫn lãnh đạm như trước, “Đây là điều kiện duy nhất của anh.”

Gật gật đầu, thoạt nhìn cũng giống như chấp nhận hiện thực này.

“Còn có, anh trai, em muốn nói cho anh một tin, coi như là tin tốt nha.” Miệng nói như vậy, biểu tình trên mặt lại rất nghiêm trọng: “Bởi vì anh về muộn đợt tham tuyển, cả quá trình đã chậm 7 tháng, bởi vậy để tránh mấy cuộc họp quan trọng cùng chuyện chính sự trong gia tộc, dời sang năm sau. Mà cũng có một tin xấu, Bruce thực đã để ý đến động tĩnh ở đây của anh, dựa theo suy đoán của em hắn sẽ nhanh chóng đến Trung Quốc thôi, nhưng là hắn sẽ không giống em mà báo cho anh đâu, anh hiểu chứ?”

Lạc Thành lẳng lặng đứng bên cạnh, mắt kính phản xạ một tia sáng chói mắt.

Đây quả là hai tin tức khủng bố.

Kỳ tham tuyển chính bởi vì hậu duệ hoàng thất chưa về đủ mà hoãn lại, chuyện này xưa nay chưa từng có, chắc chắn là thành quả của Lan Phu nhân đây.

Chuyện Bruce đến Trung Quốc, điểm này cũng không ngờ tới, nói vậy lần tham tuyển này nhất định phải có mùi vị của máu tanh mới được, dù sao trên thế giới này cũng chẳng có lý do gì khiến Vinson phải ở lại, Bruce cũng sẽ cảm thấy tò mò vì sao hắn lại ở lại Trung Quốc.

Sắc mặt Tần Dịch Dương vẫn không động tĩnh, dừng một hồi, thản nhiên nói: “Biết rồi.”

Cầm lấy cặp xách, tiêu sái lùi về phía sau, “Em đi trước, anh trai thân yêu. Hy vọng lần sau nhìn thấy anh, anh có thể mang theo cô vợ xinh đẹp của mình đi cùng, ghế tham tuyển của anh em sẽ cố gắng duy trì, nhất định nó là của anh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.