Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 29: Chương 29: Chương 27: Tình nhân của anh đụng đến đồ của anh.




Chương 27: Tình nhân của anh đụng đến đồ của anh.

Tư Cảnh Hàn nói đi thì liền mười ngày cũng chưa quay lại, Hoắc Duật Hy ở Hàn Nguyệt cũng không hề rảnh rỗi. Chạy đi chạy lại diễn mấy cảnh khai máy của một bộ phim truyền hình quy tụ nhiều ngôi sao hạng A khiến Hoắc Duật Hy dù chỉ nhận vai vặt nhưng cũng khẩn trương chạy theo tiến độ không kịp thở.

Trong ba năm, tuy không thể tiếp tục sự nghiệp trên sàn diễn nhưng cô vẫn nhận một số ít vai diễn phụ trong các bộ phim, vì không thể đáp đứng nhu cầu về trang phục khi cần thiết, mà hơn nữa Hoắc Duật Hy càng không thể lộ diện quá nhiều nên đa phần chỉ dừng lại sau vài tập phim hoặc lướt qua màn ảnh, nhưng khuôn mặt cũng thường được hóa trang cẩn thận.

Tư Cảnh Hàn đương nhiên biết chuyện này, hắn không ủng hô nhưng cũng không nói gì, có lẽ không có thời gian quan tâm, hoặc quá yên tâm với với những cận vệ theo giám sát cô, càng không sợ cô làm loạn.

Cuộc sống ba năm qua cứ thế tiếp diễn, đôi lúc có chút bớt nhàm chán, có chút tận hưởng nhận đươc số tiền cat sê ít ỏi nhưng rất mãn nguyện. Từ rất lâu cô không còn dùng đến thẻ tín dụng của Hoắc gia, càng không dám dùng vì sợ để lộ tin tức, thật ra Tư Cảnh Hàn đối với cô cũng không hề bạc đãi về chuyện tiền bạc, chỉ cần cô muốn thì sẽ thoải mái tiêu nhưng là, Hoắc Duật Hy không muốn tiêu tiền của người đàn ông đó.

Người đàn ông đó xa lạ, cô cũng như vung một số tiền để bao nuôi vô số tình nhân, mà cô cũng là một trong số những đóa hoa quanh quẩn bên chân hắn, được hắn cấp dưỡng và đến lúc thì cung phụng thân thể để hắn vui đùa.

Dơ bẩn và nhục nhã, cô không muốn như vậy, càng không chấp nhận điều đó xảy ra với bản thân mình. Từ trước tới giờ, từ khi rời khỏi vòng tay của Hoắc gia, người đàn ông mà cô muốn dùng tiền của hắn nhất duy chỉ có Tiểu Bạch, hàng tháng trong đợi hắn lãnh lương, đem về nộp cho cô, càng sợ hắn giữ tiền trong người lại chạy đi tìm cô gái nào khác, lo trước lo sau, lo được lo mất, đến bây giờ e chỉ có Tiểu Bạch.

Nhưng trong muôn ngàn điều không ngờ đến nhất, hạnh phúc mà cô tưởng là không gì sánh bằng lại không được xây dựng bằng sự chân thực, số tiền lương ít ỏi của Tiểu Bạch chẳng qua cũng là một cái búng tay vụn vặt mà Tư Cảnh Hàn mỗi tháng lừa dối cô. Những lúc đó, sau lưng cô hắn là bậc đế vương cao ngạo, vây quanh hắn đâu chỉ vài người phụ nữ.

Mọi chuyện diễn qua quá đổi chân thực đến nổi cô không có một chút đề phòng mà tuyệt đối tin tưởng. Người đàn ông đó tạo ra một Tiểu Bạch hết sức bình, vô hại đến yếu ớt, không có sức phản kháng trước thời cuộc, có thể bị chủ nhà trọ quăng quần áo ra ngoài, chỉ có vài món quần áo cùng tập sách, rồi cật lực đi làm thêm để thu lại vài đồng lương không đáng kể.

Nhưng đến bây giờ cô chợt nhận ra, tất cả những điều đó chính cô cũng chưa từng chứng kiến, giống như chỉ trãi qua một khâu trung gian vô cùng hợp lý, thì ra đó là chồng chồng lớp lớp của những màn kịch cũng như lớp vỏ hắn đeo trên người, đều là giả dối, được chỉ giấu một cách tỉ mỉ, hóa trang, dàn dựng đều không có kẻ hở, càng khiến người ta có chết cũng không ngờ Tư Cảnh Hàn thế nhưng có thể chịu thiệt thòi nhiều đến như vậy.

Tại sao lại như vậy? Là vì lý do gì càng khiến cô không tài nào hiểu được. Chỉ biết rằng bản thân bị dáng vẻ vô hại của hắn lừa một cách tuyệt đối.

Hoắc Duật Hy thở dài, tự cười bản thân ánh mắt còn quá nông cạn. Cô mở điện thoại, xem tin nhắn từ phía đoàn phim, cũng đã gần đến giờ phải đi, cô đặt miếng táo lại đĩa nhanh chóng lên phòng tìm một bộ quần áo đơn giản, trong phòng để quần áo, có một số quần áo bình thường của cô vẫn để chung với quần áo của Tư Cảnh Hàn, đơn giản là vì hắn khi về Hàn Nguyệt thì không ở quá lâu nên quần áo cũng không dùng đến bao nhiêu, Hoắc Duật Hy cũng thấy chiếm diện tích liền mang quần áo của hắn vén sang một bên rồi treo quần áo của mình lên.

Lấy được một chiếc áo thun cổ chui và quần jean, Hoắc Duật Hy không nghĩ ngợi đi nhanh vào phòng tắm, khi đi ra thì làm một loạt các động tác buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đi giày thể thao, đeo ba lô mi ni liền xuống lầu.

“Hàn thúc, cháu bắt xe đến trường quay bây giờ, không cần đợi cơm đâu.”

“Tiểu thư, tôi kêu tài xế đưa cô đi.” Hàn thúc hiền từ nói, ánh mắt già nua nhiều nếp nhắn nhìn Hoắc Duật Hy muôn phần yêu thương nhưng cũng rất mực cung kính.

Ông là quản gia sau khi cô tự sát Tư Cảnh Hàn đưa về Hàn Nguyệt, nghe nói ông là người theo Tư Cảnh Hàn nhiều năm, là người của Tư gia, chưa từng mắc sai lầm, vô cùng thân cận và có địa vị không hề nhỏ, hắn đưa ông đến đây có lẽ là để chăm sóc hoặc có lẽ là để trông chừng cô không làm loạn nữa.

“Không cần đâu, để người ở đoàn phim bắt gặp thì thật không hay. Cháu sẽ tự lo liệu được mà, Hàn thúc đừng lo.”

“Được, vậy tiểu thư đi cẩn thận, đừng để trễ giờ.”

Hoắc Duật Hy mỉm cười gật đầu.

__________

“Hoắc Duật Hy, đến đây lấy cho Lệ tiểu thư một cốc nước.”

Nghe đạo diễn gọi, cô liền nhanh chóng đứng dậy chạy đi tìm một cốc nước lọc mang đến cho cô gái ngồi trên ghế đang hưởng thu sự chăm sóc của không ít người. Đây là nữ minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay, ở làng giải trí không ai là không biết đến đương kim ảnh hậu Na Mộc Lệ trẻ tuổi, xinh đẹp lại tài giỏi, có chỗ dựa vững chắc.

“Lệ tiểu thư, nước của cô đây.”

Na Mộc Lệ cũng không có ngẩn đầu nhìn Hoắc Duật Hy, xòa bàn tay xinh dẹp ra, điệu đà nhận lấy.

Hoắc Duật Hy trở về vị trí ngồi của mình tiếp tục học kịch bản, tay nâng cốc cà phê được ship tới uống một ngụm. Vai cô đang đảm nhận là nữ phụ có tính tình cưc kỳ không tốt, là bạn thân của nữ chính nhưng lại giở trò đâm sau lưng, cướp mất bạn trai của nữ chính, là loại hồ linh tinh chuyển thế người người nguyền rủa.

Hoắc Duật Hy đặt kich bản xuống, mỉm cười vui vẻ, cuối cùng cũng thuộc hết rồi. Nhân vật này cần thể hiện nhiêu cảm xúc nội tâm cùng sắc thái như vậy đúng là thể loại mà cô thích. Mặc khác đây cũng là vai diễn tốt nhất mà cô từng nhận, dù cũng chỉ xuât hiện ở một phần tư đầu bộ bộ phim thôi.

“Duật Hy. Anh có thể ngồi không?”

Nghe tiếng goi, Hoắc Duật Hy ngẩn đầu lên thì mỉm cười: “Được, học trưởng anh cứ tự nhiên.”

Kha Triển Vương thoải mái tựa lưng vào ghế, cầm kịch bản của Hoắc Duật Hy lên xem môt chút, lại đặt xuống: “Năm đó anh thật sự không hiểu tại sao em lai đột nhiên dừng hẳn việc học ở trường rồi mất tích hẳn ba năm, bây giờ trở lại chỉ nhận những vai nhặt như vậy, em không thấy tiếc sao?”

“Em thấy như vậy cũng rất tốt mà.”

“Nhưng vì sao em lại đột nhiên rút khỏi làn giải trí khi có cơ hội rộng mở như vậy. Ngay cả Mộc Tích cũng vậy, nói ra nước ngoài một cái liền bật vô âm tính.”

Hoắc Duật Hy cười khổ, không phải là cô rút khỏi làn giải trí mà là vì cô chỉ nhận những vai diễn vật vảnh lướt qua màn ảnh, người đã tiến đến vị trí anh đế như anh làm sao có thể biết được, nếu không phải mấy hôm trước khi đi thử vai vô tình đụng phải anh thì có lẽ đến giờ Kha Triển Vương vẫn không biết cô đã từ bỏ sàn catwalk mà chuyển sang làm diễn viên.

Còn về Mộc Tích, hỏi cô về chuyện của cô ấy thì càng thêm mờ mịt, cho đến bây giờ cô vẫn chưa gặp lại cậu ây, ba năm nay sống tốt hay không càng không hay biết, duy chỉ có người đàn ông kia nắm trong tầm tay.

“Giữa chúng em có chút chuyện không vui nên từ lâu đã mất liên lạc rồi.” Hoắc Duật Hy căn môi nói dối, “Hơn nữa ba năm trước, gia đình em gặp chút biến cố, em koong thể tiếp tục duy trì việc học tập mà trở về nhà, đến khi quay lại thì cơ hội cũng không còn nữa, đành chấp nhận như thế này trước đã.”

Kha Triển Vương đương nhiên không nghĩ Hoắc Duật Hy nói dối, trước giờ anh luôn nghĩ xuất thân của Hoắc Duật Hy vô cùng bình thương như những gì cô từng giới thiệu, ngay cả Tử Mặc từng người tình trong suốt một đoạn thời gian dài của Hoắc Duật Hy anh cũng không hề biết sự tồn tại đó.

Hoắc không phải do anh quá dễ tin người mà là vì lời của Hoắc Duật Hy nói anhđều tin tưởng tuyệt đối.

Hoắc Duật Hy xua đi bầu không khí năng nề, cười một tiếng: “Nhưng điều khiến em không ngờ tới chính là nam thần của khóa người mẫu trường đại học Nghệ thuật lấn sân một cái liền lên như diều gặp gió, chưa chi đã là ảnh đế dân quốc rồi.”

“Anh cũng rất bất ngờ, chính là ba năm sau ảnh hậu không phải là một trong hai người em và Mộc Tích.”

Sắc mặt Hoắc Duật Hy thoáng đông lại nhưng cũng rất nhanh dãn ra, “Sao có thể, chúng em đều muốn làm người mẫu, dù thế nào cũng chưa từng nghĩ một ngày nào đó lại đi làm diễn viên.”

“Vậy vì sao em lại từ bỏ giấc mơ của mình mà đi làm chuyện mình chưa từng nghĩ đến?” Kha Trienr Vương càng không hiểu. Hoắc Duật Hy lại cười nhạt, vì sao ư?

Là vì cô không bao giờ thực hiện đươc giấc mơ kia nữa rồi.

“Là vì em thấy bản thân không phù hợp với công việc đó, tiêu chuẩn chiều cao của em không thể làm siêu mẫu, mà tham vọng của em cũng chỉ có như vậy. nếu đã không thể đứng trên vị trí cao nhất thì em thà từ bỏ sớm một chút thì tốt hơn.”

Lại là một lời nói dối hoàn hảo, Kha Triển Vương thở dài: “Cô gái vừa có chính kiến lại cố chấp như em đôi ki suy nghĩ cũng thật tiêu cực quá rồi.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy, chính là cứng đầu, rất khó bảo, thảo nào năm đó Mạch tỷ của khóa luôn bốc khói vì em.”

Hoắc Duật Hy đưa kịch bản che miệng cười lớn, những người khác trong đoàn phim đương nhiên bị thu hút bởi sự xuất hiện của Kha Triển Vương bên cạnh nhân vật nhỏ bé, tầm thường như Hoắc Duật Hy. Ngoại trừ dung mạo xuất chúng và tính tình khá tốt thì hoàn toàn không có chỗ dựa và chân cẳng nào trong ngành điện ảnh.

Vai phụ thứ hai của bộ phim là Chung Giai Giai, là minh tinh mới nổi do Na Mộc Lệ đào tạo, cô ta lại thích Kha Triển Vương, càng ham mê địa vị của anh. Thấy người phụ nữ nào ở cạnh anh đều xem là cái gai trong mắt muốn nhổ đi, đối với dung mạo xinh đẹp động lòng không cần son phấn của Hoắc Duật Hy từ lâu đã không hài lòng, nay cô lại cùng anh đứng chúng một chỗ nói cười càng khiến cô ta ganh ty.

“Lệ tỷ, chị xem cô ta kìa.”

Na Mộc Lệ theo lời của Chung Giai Giai thì thầm thì nhìn về phía của Hoắc Duật Hy, vênh môi một chút liền cầm kịch bản xem qua một lượt rồi cười đắc ý.

Mấy phân cảnh tới Kha Triển Vương là nam chính nhưng chưa xuất hiện, vì vậy ngoài buổi đầu lướt qua một chút thì anh có thể không cần đến. Ngược lại, Hoắc Duật Hy vào vai tiểu tam sẽ diễn với Na Mộc Lệ là nữ chính ở những tâp đầu, cướp người yêu ròi hãm hại nữ chính khiến nữ chính vô tình gặp được nam chính.

Qủa thật, sau giờ nghỉ trưa thì Kha Triển Vương phải đến trường quay khác đóng quảng cáo. Hoắc Duật Hy cũng bắt đầu công việc, cô dược hóa trang thành một ả bạch liên hoa, nhu mì, xinh đẹp. Nhưng quả thật, khi bước ra cả trường quay đều ngưng trọng vì bạch liên hoa này dù có là bạch liên hoa thật thì đàn ông cũng chấp nhân lao đầu đến, dâng mình vì giai nhân quá mức câu hồn.

Na Mộc Lệ thoáng sượng mặt, vì khi cô ta bước ra cũng không đươc nhận sự trầm trồ như vậy, dù những người kia đã cố gắng thu liễm nhưng vân không nhịn được mà ngoái lại nhìn Hoắc Duật Hy vài lần. Thế là hận lại tăng thêm một bậc, Na Mộc Lệ giẫm gót đi đến chỗ đạo diễn, vung tay chỉ.

“Không diễn nữa, tôi khát rồi.”

Đạo diễn lập tức quẫy đuôi, chân chó sai người đem nước lại cho cô ta, dù lúc nãy rõ ràng Hoắc Duật Hy đã mang nước qua rồi.

Một người tạp sự mang nước đến nhưng Na Mộc Lệ không nhận, “Nước lọc? Nhạt nhẽo, tôi muốn uống nước ép.”

“Được được, Lệ tiểu thư chờ một chút.”

“Chờ cái gì mà chờ, các người không biết thời gian của tôi là tiền bạc sao? So với tôi không phải vẫn có những người ăn không ngồi rồi ở đằng kia kìa.”

Theo lời nói của Na Mộc Lệ đạo diễn liền nhìn về phía Hoắc Duật Hy đang mở nắp bình nước ép mang từ Hàn Nguyệt đến, uống ngon lành.

“Hoắc Duật Hy, sao cô còn ngồi ở đây, không thấy Lệ tiểu thư khát sao mà còn không mời nước, người như cô thật không có mắt.” Đạo diễn Trương đi đến, chỉ vào Hoắc Duật Hy nói.

Hoắc Duật Hy đương nhiên không ngốc đến nổi không nhìn ra thái độ của Na Mộc Lệ đối với mình đột nhiên bất mãn, muốn làm khó. Nhưng thôi, cô cũng không muốn để ý làm lớn chuyện, đành đứng dậy, lấy một cái cốc khác đem nước ép rốt ra, đem đến chỗ Na Mộc Lệ: “Mộc tiểu thư, cô khát thì uống đỡ của tôi đi.”

Na Mộc Lệ nhìn Hoắc Duật Hy: “Được nha, để tôi thử xem.”

Lúc chạm tay vào cốc, Na Mộc Lệ không khách khí hất lên người Hoắc Duật Hy trước mặt mọi người: “A yo, thật là sơ ý quá mà, haiz nhưng ai bảo cô đứng trước mặt tôi chứ.” Cô ta đứng dậy hất cằm đi ngang Hoắc Duật Hy, rồi nói: “Đạo diễn, ông xem có phải trễ giờ rồi không, tôi không khát nữa rồi, chúng ta tiếp tục diễn đi.”

“Hả? Được được.” Trương đạo diễn gật như giã gạo rồi gắt lên: “Các người còn đứng đó làm gì, còn không mau chuẩn bị!!!”

Những người còn lại cũng không dám nói gì, chỉ lục đục khẩn trương đi chuẩn bi cảnh quay, âm thanh, ánh sáng các loại.

Hoắc Duật Hy đứng tại chỗ, nước từ tóc lăn xuống, phá vỡ lớp trang điểm. Chịu cực, chịu khổ, ấm ức cũng không phải lần đầu, nhưng đến mức này thì cũng là lần đầu.

Hoắc Duật Hy thở dài, lau nước đi, xoay người cao ngạo đi vào phòng thay đồ một lần nữa.

_______

Hoắc Duật Hy về Hàn Nguyệt bỗng cảm thấy một nguồn áp lực nào đó bức đến, vào nhà đã thấy Hàn thúc đứng chờ, thấy Hoắc Duật Hy ông liền tiến lên nói nhỏ:

“Tiểu thư, tổng tài đang ở phòng ăn.”

Hoắc Duật Hy gật gật đầu, hóa ra là hắn đã về, thảo nào từ trên xuống dưới Hàn Nguyệt đều không dám thở mạnh. Đi vào phòng ăn, cô thấy Tư Cảnh Hàn đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, thức ăn đã nguội lạnh cũng như không khí xung quanh.

Không một người hầu nào dám tiến lên đổi thức ăn, chỉ đến khi cô bước vào mới phá vỡ không khí ngưng trọng đó.

“Mấy giờ rồi?” Tư Cảnh Hàn khẽ hỏi, giọng nói không độ ấm trầm thấp rơi trên không trung.

“Tám giờ.” Hoắc Duật Hy kéo ghế, ngồi xuống đối diện với hắn cũng dùng thái độ thương tự trả lời, quả nhiên ánh mắt của hắn càng thêm u tối, sự không hài lòng càng khiến đôi mắt thêm đáng sợ.

“Đi đâu?”

“Đến trường quay.”

“Xoảng” Ly rượu bên tay của Tư Cảnh Hàn bị ném xuống đất, người hầu hoảng hốt hơi run lên. Hắn đứng dậy, sải bước đi về phía Hoắc Duật Hy dùng sức kéo ghế của cô quay về phía đối diện mình, hai tay hắn chống lên tay dựa của chiếc ghế, Hoắc Duật Hy cúi đầu không nhìn hắn, từ lúc vào tới giờ cũng không nhìn hắn.

“Hoắc Duật Hy, từ lúc nào em lại được đi sớm về khuya như vậy?”

“Tôi nghĩ anh chưa về nên mới không về ăn cơm, nhưng anh cũng đâu cần đợi, vốn di ăn hay không cũng chẳng vui vẻ.”

“Vui vẻ? Tôi vốn không cần, thứ tôi cần là sự phục tùng hiểu rõ chưa?”

“Hiểu rồi, vậy anh ngồi đi, ăn cơm.” Hoắc Duật Hy vẫn lạnh nhạt như cũ, không chút cảm xúc nói. Thái độ này của cô thành công chọc giận Tư Cảnh Hàn, lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, người phụ nữ này lại có ̉thể cứng đầu như vậy.

Hắn đưa tay nâng cầm của cô lên, ngang ngược bắt cô nhìn vào ánh mắt của mình, nhưng ánh mắt như hàn băng bỗng chốc co rụt mạnh, lạnh lẽo biến sắc một mảng nhìn vào dấu tay sưng đỏ trên mặt Hoắc Duật Hy.

Hơi thở phun trên chóp mũi của Hoắc Duật Hy lạnh càng thêm lạnh, đến cuối cùng chỉ còn vài từ rít qua kẻ răng của người đàn ông: “Ai làm?”

“Liên quan anh sao?” Hoắc Duật Hy đưa tay đẩy hắn ra, bướng bỉnh nói. Tư Cảnh Hàn giận càng thêm nhiều, hắn nắm chặt cổ tay của Hoắc Duật Hy, kéo lên.

“Hoắc Duật Hy, cẩn thận lời nói của em, em cho rằng bản thân còn đủ tư cách dùng thái độ này nói chuyện với tôi sao?”

Hoắc Duật Hy chịu đau nhưng vẫn ngoan cường ngẩn đầu nhìn Tư Cảnh Hàn. “Không được nói vậy thế anh bắt tôi nói thế nào? Muốn tôi nói rằng có liên quan đến anh sao, để xem anh có đau lòng hay không à?”

Đôi mắt xinh đẹp của người đàn ông híp lại: “Hoặc là nói ai làm, hoặc là câm miệng lại!”

“Tư Cảnh Hàn, anh có tư cách gì ở đây mà giận dữ ra lệnh với tôi?!”

“Tư cách của tôi chính là chủ nhân của em, em là tình nhân phải chịu sự sai khiến của tôi! Ḿón đồ của tôi bị người khác đụng vào tôi không nên quan tâm sao?”

Hoắc Duật Hy phẫn hận dùng sức đẩy hắn ra: “Được, đồ của anh chính là bị tình nhân của anh đụng đến đó, anh tìm cô ta mà phát tiết đi!”

Hoắc Duật Hy cũng không để ý người kia có tức giận hay không chỉ một mạch chạy lên lầu, đưa tay sờ khuôn mặt đau rát nhớ lại cảnh ở trường quay bị Na Mộc Lệ lợi dụng cảnh quay đánh cô, nước mắt uất ức muốn trào ra lại bị mạnh mẽ nuốt vào, bỏ đi...vốn dĩ đã không muốn nhắc tới rồi, tình nhân của Tư Cảnh Hàn muốn làm gì thì không được chứ, cô cứ xem là con chó, con mèo không hiểu chuyện cào trúng là được rồi.

“Hoắc Duật Hy!”

_________

8/11/2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.