Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 31: Chương 31: Chương 29: Đau lòng thoáng qua (2)




Chương 29: Đau lòng thoáng qua (2)

Na Mộc Lệ nhìn Hoắc Duật Hy không biết sợ liền tức giận vô cùng. “Hoắc Duật Hy, cô dám đắc tội với tôi? Cô có biết sẽ có hậu quả gì không?”

“Không biết, càng không quan tâm.”

“Hoắc Duật Hy, cô đang nói gì vậy hả? Không muốn lăn lộn ở chỗ này nữa à? Xin lỗi Lệ tiểu thư ngay!” Trương đạo diễn quát lên, một bên xua nịnh Na Mộc Lệ bớt giận.

“Đạo diễn Trương rõ ràng là Na Mộc Lệ cố tình, tại sao tôi phải xin lỗi?”

“Tôi nói cô sai chính là cô sai! Xin lỗi ngay!” Đạo diễn Trương vô cùng kiên quyết, người đứng sau Na Mộc Lệ chính là Tư Cảnh Hàn, nhỡ cô ta không vui rồi nói với Tư Cảnh Hàn thì người khổ chính là ông.

Không được, bộ phim này kinh phí lớn như vậy. Làm sao có thể bỏ lỡ.

Hoắc Duật Hy cắn răng, nhìn bốn phía đầy rẫy những người nhưng không một ai đứng ra bên vực cô.

Đúng là chua sót.

Cô bước lên một bước, nhưng Na Mộc Lệ đã giơ tay lên.

“Chát!” Lại một tiếng tát tay thanh thúy vang lên.

“Muốn như vậy xin lỗi thôi sao? Tôi bị đau như vậy làm sao có thể chịu thiệt được.”

Hoắc Duật Hy thật sự không chịu được nữa.

“Na Mộc Lệ, cô đừng tưởng tôi không dám làm gì cô!”

Khi Hoắc Duật Hy muốn xông lên thì bị mấy người khác kéo lại.

“Đạo diễn Trương, ông thấy cô ta muốn đánh tôi không? Làm sao sau này tôi còn dám diễn chung với loại người có tố chất kém như vậy hả?”

“Hoắc Duật Hy! Cô ăn gan trời rồi phải không? Sau này không cần đến đây nữa, tôi hủy hợp đồng với cô!” Đạo diễn Trương lại quát lên với Hoắc Duật Hy.

“Các người không nói lý lẽ, cô ta lần này đến lần khác khó dễ tôi!”

“Hứ, thì đã sao? Khiến cô mãi mãi không nhận được vai nào ở làn giải trí còn được nữa là. Cô nghĩ cô là ai, ngây cả một kim chủ còn không có. Nhưng cho dù là vậy thì Mộc Lệ nhà chúng tôi bạn trai chính là Tư tổng tập đoàn Tư thị cũng hơn hẳn ngàn lần kim chủ của cô.” Á Ly được nước thuận thế ức hiếp, mỉa mai Hoắc Duật Hy, rồi lại khoe khoang cho những người xung quanh biết người đàn ông của Na Mộc Lệ là ai.

“Cô nghe thấy chưa? Hoắc Duật Hy, đạo diễn như tôi đúng là mù mắt mới chọn loại người không có mắt như cô đóng phim của mình, cút đi, cút đi, sao này cô cũng đừng mong lăn lộn ở làn giải trí nữa. Đúng là cái đồ xui xẻo!” Đạo diễn Trương chỉ thẳng vào mặt cô, mắng.

Hoắc Duật Hy biết, cô một mình không thể làm gì được họ, kim chủ của Na Mộc Lệ là người đàn ông kia thì cô còn có thể làm gì cô ta đây?

Cô không có chỗ dựa, bị ức hiếp. Mà người ức hiếp cô lại là tình nhân của hắn.

10 ngày, thì ra hắn ở cùng Na Mộc Lệ. Vậy còn bây giờ, cô ta ở đây, thế hắn ắt hẳn đang ở cùng một người phụ nữ nào đó, cô chưa biết, hoặc sẽ thấy như thấy Na Mộc Lệ, hoặc chẳng bao giờ chạm mặt.

Hoắc Duật Hy hốc mắt đỏ hoe, trở lại thực tại. Bị đuổi ra khỏi trường quay với sự hả hê của bọn người Na Mộc Lệ, Hoắc Duật Hy lang thang lại về Hàn Nguyệt.

Đôi chân mỏi nhừ, mệt mỏi lại thấy người không muốn nghĩ đến thế nhưng đã về nhà, cô cũng không còn đủ sức lực chiều theo làm vừa lòng hắn.

Hoắc Duật Hy trong phòng tắm nửa tiếng cũng chưa thấy ra, Tư Cảnh Hàn cũng mất hết kiên nhẫn đứng dậy, lạnh lùng đi đến mở cửa.

Hắn muốn vào thật sự không khó, nhưng cho cô chút thời gian cô lại không xem hắn ra gì, trốn trong đó không ra.

Tư Cảnh Hàn túm lấy Hoắc Duật Hy, lôi xềnh xệch ra ngoài, không chút dịu dàng ném lên giường.

“Quậy đủ chưa?” Hắn rít từng chữ qua kẽ răng. Thế nhưng Hoắc Duật Hy đã thay đồ xong nhưng vẫn ngồi trong phòng tắm, rõ là muốn chống đối hắn.

Hoắc Duật Hy ngồi dậy, toàn thân ê ẩm, cô không nhìn hắn. Nghiêng mặt sang một bên, im lặng.

“Nói chuyện! Trả lời tôi!”

Lại là một mệnh lệnh, không chút dịu dàng, Hoắc Duật Hy cũng không vì thế mà mở miệng.

Tư Cảnh Hàn tiến tới, đôi mắt lạnh đến cực độ, dùng lực nắm lấy vai của cô, xoay lại đối diện mình.

Hoắc Duật Hy lập tức xù lông, đẩy Tư Cảnh Hàn.

“Cô...”

Ai ngờ Hoắc Duật Hy vẫn nghiêng mặt lại đưa tay, quệt nước mắt.

Cô khóc.

Thế nhưng cuối cùng nhịn không được mà khóc.

Động tác của Tư Cảnh Hàn thoáng cứng đờ, khuôn mặt lạnh lẽo lại càng không vui. Hắn đi đến, ngồi xuống cạnh Hoắc Duật Hy, kéo mạnh tay cô, cưỡng chế phải đối diện với mình.

Rõ ràng nhìn thấy nước mắt của Hoắc Duật Hy không ngừng lăn xuống, như cánh hoa nhuốm đượm sương, tinh khiết mịch mờ, nhưng cũng giống như vừa chìm trong gió bão.

Tư Cảnh Hàn đưa tay nâng cằm của cô lên, âm u cất giọng: “Khóc? Em lấy tư cách gì mà khóc trước mặt tôi? Nín ngay!”

Hoắc Duật Hy vẫn cứ khóc, dù không thành tiếng nhưng lệ như mưa, tuôn thành suối, bi thương hóa thành biển cả. Không nói gì, càng không để người đàn ông kia như ý muốn.

“Còn tỏ thái độ này với tôi, liền ở trong biệt thự này đừng bước chân ra ngoài nữa!”

Hoắc Duật Hy nghe đến lời này, ánh mắt liền lóe lên sắc bén. Bén nhọn quay lại, vung tay lên hướng của Tư Cảnh Hàn đấm liên tục.

“Tư Cảnh Hàn, tại sao loại người như anh không sớm chết đi! Anh là tai họa, là tai họa, ở cạnh anh không có ngày nào tôi yên ổn, càng không sao vui vẻ, tại sao, tại sao?”

“Anh cấm đoán tôi không được thứ này, không được thứ kia. Sao anh không giết tôi luôn đi mà để tôi sống vật vựa không ra hồn, không ra xác thế này! Đồ tai họa như anh cho dù kiếp sau, kiếp sau nữa tôi thà làm súc vật cũng không muốn làm người rồi gặp lại anh.”

Bị Hoắc Duật Hy đánh, chân mày của Tư Cảnh Hàn nhíu chạy lại, hơi thở càng thêm nguy hiểm: “Em dám đánh tôi?”

“Tôi còn muốn giết anh nữa kìa!”

“Câm miệng!”

“Tôi chính là nói đó! Anh có giỏi thì đánh chết tôi đi, tình nhân của anh còn đánh tôi thì kim chủ của cô ta lột da tôi cũng có hề gì?” Lời nói của Hoắc Duật Hy đầy mỉa mai nhưng nghe ra cũng vô cùng ủy khuất, giống như giận lẫy.

“Nên cô ta đánh em, em không dám đánh lại mà về đây tính lên người tôi?”

“Chẳng phải anh là bạn trai của cô ta sao? Không tính lên người anh thì chẳng lẽ...”

“Bạn trai? Ngậm miệng lại!” Tư Cảnh Hàn nghe đến hai từ bạn trai này thì vô cùng dị ứng. Lạnh giọng quát.

Bạn trai, hắn là bạn trai của ai?

Đã là tình nhân thì chỉ có kim chủ, hai từ bạn trai hoàn toàn không dành cho cuộc giao dịch đen đó. Trong thế giới của hắn đã lâu rồi càng không nghĩ đến thứ danh xưng quá xa xỉ này.

Hoắc Duật Hy không nói nữa, khóc nhiều hơn, khuôn mặt mỗi khi nước mắt lăn qua càng thêm đau rát.

Tư Cảnh Hàn đưa tay chạm vào má của cô. “Tôi dặn em thế nào, em là món đồ của tôi, ngoài tôi ra không kẻ nào được đụng tới? Quên hết rồi sao?”

“Cô ta dùng đại danh của bạn trai mình muốn lột da tôi, những người khác cũng không dám ngăn cản. Tôi muốn đánh cô ta, chỉ e là anh sẽ đau lòng rút gân của tôi.”

“Nhắc thêm một tiếng bạn trai nữa thì tôi quả thật lột da em!”

Hoắc Duật Hy cười trào phúng, đưa tay quệt nước mắt. “Được, vậy kim chủ của cô ta là phú khả địch quốc, bản thân tôi lại không là cọng cỏ gì, càng không có kim chủ. Không muốn bị bắt nạt, vậy anh cho tôi đi tìm kim chủ bao nuôi sao?”

“Hoắc Duật Hy!”

“Tôi bị người ta đánh, anh cũng giận dữ với tôi, tôi muốn tìm người bảo vệ mình, anh lại phát bạo với tôi. Tư Cảnh Hàn, thật ra anh muốn tôi dùng thái độ gì đối với anh, tôi cũng không biết phải tỏ thái độ nào mới khiến anh hài lòng, anh nói đi.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vốn luôn quật cường bây giờ lại yếu đuối không còn sức phản kháng.

Tủi thân chạm đến đáy mắt, lâu lắm rồi từ ngày Tư Cảnh Hàn thế chỗ cho Tiểu Bạch, Hoắc Duật Hy cũng không còn phơi bày tình cảm trước mặt của hắn nữa. Khóa chặt tất cả cảm xúc, không cho hắn một chút tình cảm nào ngoài thống hận và chán ghét.

Hôm nay, giống như sự phòng bị của cô bị người khác lột xuống, cô không thể phản kháng lại trở về, tìm hắn trút giận, bỗng dưng tâm lạnh tựa băng như hắn cũng không nhịn được chùng xuống.

Giận dữ cũng vì cô bị người khác làm tổn thương còn không phản kháng, chịu ủy khuất lại ngồi đây khóc.

Hắn đưa tay kéo cô đến, đặt cô ngồi trên đùi mình. Giọng không tự chủ hạ xuống vài phần, ân ẩn chút dỗ dành nhưng rất nhanh được giấu đi.

“Nín đi, cô ta là ai?”

“Na Mộc Lệ. Đánh tôi bốn tát.”

“Hừ, nên đem về đây kể cho tô nghe em ủy khuất thế nào?”

“Cô ta còn nói sẽ bảo anh lột da tôi, không cho tôi lăn lộn ở làn giải trí nữa.” Hoắc Duật Hy kể lại thêm vào vài chi tiết không có thực, Tư Cảnh Hàn đương nhiên nhìn thấy mắt cô đảo về bên trái, và nói dối. Tâm tư của cô ngoại trừ bộ dạng của tình cảm nơi trái tim thì tất cả biểu lộ khác hắn đều nhìn thấu, nhưng hắn cũng không vạch trần, mà nói:

“Ý này của cô ta nói rất đúng, em ở nhà đừng ra ngoài càng tốt.”

Hoắc Duật Hy xiết chặt nắm đấm, Tư Cảnh Hàn nhìn thấy biểu lộ này của cô thì nhếch mày, “Em ngu đến nổi dứng đó cho người ta đánh. Tôi không tính sổ với em, em còn dám tỏ thái độ với tôi? Gan em lớn quá hay là em tự tin quá mức về bản thân mình?”

“Tôi chính là như vậy, anh không hài lòng thì tùy anh xử lý, tôi có chống cự được sao? Người của anh ức hiếp tôi, tôi nhẫn nhịn, càng không có đường chống cự. Anh còn không hài lòng?”

Tư Cảnh Hàn gật gật đầu, đưa tay lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho cô.

Hoắc Duật Hy không hiểu, đưa điện thoại cho cô làm gì?

“Cầm lấy, gọi cho Lạc Tư Vũ.”

Hoắc Duật Hy không hiểu lại càng không hiểu, nhưng nhìn vào mắt của hắn rồi vẫn ấn số, gọi đi.

Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy.

[Tổng tài, tôi đang bận, không tiếp được.] Giọng nói đầy lạnh nhạt, như trách móc, tức giận.

“A Tư, là tôi.”

Bên kia im lặng năm giây, rồi nói: [Tiểu Hy sao? Nói đi, hết bận rồi.]

Tư Cảnh Hàn mặt có chút u ám, Hoắc Duật Hy nhìn hắn cũng ngờ ngợ hiểu ra hình như Lạc Tư Vũ cùng hắn đang xích mích.

Tư Cảnh Hàn trầm giọng, “Uất ức gì, nói ra cho hắn nghe!”

Hoắc Duật Hy kinh ngạc, cắn cắn môi, nhìn mệnh lệnh trong lời nói của người đàn ông kia, cô thoáng nuốt nước bọt, rụt rè nói vào điện thoại.

“Na Mộc Lệ đánh tôi bốn tát, đòi lột da và triệt đường lui của của tôi ở làn giải trí.”

[Còn gì nữa không?]

“Cô ta nói, Tư Cảnh Hàn là bạn trai của cô ta. Bọn người ở trường quay liền ỷ thế cho cô ta làm càng, đuổi tôi ra ngoài, hủy hợp đồng, không đền bù.”

[Ừ, biết rồi.]

Bên kia nhanh chóng cúp máy.

Tư Cảnh Hàn nghe Hoắc Duật Hy nói xong môi cũng không nhịn được bất giác cong lên.

Bản tính đại tiểu thư thù dai vẫn không thay đổi quá nhiều, lúc kể tội cũng không quên lôi tất cả đồng bọn vào tính hết một lượt.

“Tại sao anh bắt tôi làm vậy?”

“Ngày mai đi làm đi.” Hắn không trả lời mà ngược lại bình thản nói.

“Bị đuổi rồi, tôi không đi.”

“Tôi bảo em đi thì em dám thử ở nhà xem?”

“Anh cùng cô ta ở chung mười 10 ngày, bây giờ quay lại rũ hết tình cảm. Anh không thấy bản thân máu lạnh à?”

“Em ở cùng tôi năm năm, kết quả bây giờ tốt lắm sao? Vốn dĩ phụ nữ như cô ta chỉ là chút quần áo vặt vảnh, muốn làm hài lòng “sủng vật” của tôi thì cũng đáng giá.”

“Sủng vật” mà hắn nói chính là Hoắc Duật Hy, cô cũng hiểu. Chút cảm động vừa nhen nhóm liền bị dập tắt, tàn lụi như tro.

“Hạn người như anh, đúng là ác quỷ.”

Tư Cảnh Hàn không nói gì, hắn đứng dậy đi lấy hộp cứu thương, đem đến, hướng mặt của Hoắc Duật Hy thoa thuốc.

Càng nhìn vết thương trên mặt cô, ánh mắt càng tối đi, sắc lẹm mang hàn khí chết chốc, bức người.

__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.