Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 122: Chương 122: Đêm hoa chúc đáng nhớ




Phải nói rằng đêm tân hôn bao giờ cũng đáng mong đợi.

Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, không sai đi đâu cho được.

Chỉ là so với tưởng tượng của người khác thì khi Tề Thiếu Khanh - chú rể của một hôn lễ vừa diễn ra lúc tỉnh dậy lại không ở phòng tân hôn của mình, càng không phải ở trong biệt thự của mình với cô dâu xinh đẹp.

“Ừm...”

Trở người thêm một lần nữa anh đã lấy lại ý thức một cái triệt để, trước mắt anh là một căn phòng lạ lẫm, một chiếc giường lạ lẫm và một mùi hương vẫn lạ lẫm.

Mi tâm của anh càng dán chặt vào nhau khi toàn bộ quần áo trên người đều đã cởi sạch, toàn thân anh mệt mỏi, trĩu nặng và lốm đốm vài vết răng trên xương quai xanh.

Chuyện gì đã xảy ra?

Trong đầu anh chỉ xoay quanh câu hỏi này, và đầu anh đau như búa bổ khi cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không còn nhớ được chuyện gì xảy ra sau khi uống ly rượu đó.

“Cục cưng tỉnh rồi à?”

Giọng nói lảnh lót của một cô gái làm Tề Thiếu Khanh bất ngờ ngoái nhìn.

“Hây ya. Đêm qua cũng vất vả thật á nha, vậy mà sáng nay cục cưng tỉnh dậy lại xụ mặt với người ta rồi.” Cô gái kia ngồi bịch xuống ghế đối diện, than thở.

Tề Thiếu Khanh vừa nhìn thấy cô đôi mắt đã tối sầm lại, gần như là rít từng chữ qua kẻ răng: “Hoàng Tịch Liên!”

“Nha, đúng rồi, cuối cùng cục cưng cũng chịu gọi đúng tên người ta, thật là cảm động quá đi.”

Hoàng Tịch Liên hí hửng đứng dậy, đi về phía giường ngồi dựa vào Tề Thiếu Khanh. Anh lập tức đẩy cô ra.

Tuy vậy cô không để ý lắm, cả người từ trên xuống dưới mặc hẳn hoi một chiếc váy trễ ngực rất sâu màu đen, bày ra dáng vẻ nàng tiên cá ở trên giường.

Tề Thiếu Khanh thật sự nhìn chẳng ra được tí thiện cảm nào: “Cô dám giở trò vào rượu của tôi?”

“Oan thật.” Hoàng Tịch Liên đắc ý: “Rõ ràng là anh đêm tân hôn không ở nhà lại mò đến quán bar uống rượu, cái đó là em chuẩn bị cho soái ca của mình, đột nhiên anh xuất hiện rồi uống mất chứ đâu phải em ép anh đến.”

“Cô còn dám mạnh miệng? Chẳng lẽ cô không biết tôi là người đã kết hôn?”

“Cái đó thì còn oan hơn.” Thật ra Hoàng Tịch Liên có rất nhiều lý lẽ để đối phó với anh: “Em đã từng nói rằng không muốn anh kết hôn rồi mà, đáng lẽ thấy em thì anh nên đề phòng chứ? Rõ ràng là tối qua anh không chịu đề phòng nên em nghĩ anh tình nguyện.”

Cô lại dựa vào anh: “Sao nào? Có phải bây giờ cảm thấy rất đau không, về nhà để vợ anh nhìn thấy có phải là không biết nhảy xuống con sông nào để rửa cho hết tội?”

Tề Thiếu Khanh mất hẳn bình tĩnh nắm lấy cổ tay của Hoàng Tịch Liên: “Cô dám để cô ấy biết tôi sẽ không tha cho cô.”

“A nha, người ta thật sợ quá đi.” Hoàng Tịch Liên vờ kêu lên, kê mặt sát vào anh nhưng sau đó chuyển giọng nhanh chóng, cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén, cô bấu lấy má của anh, rõ ràng từng chữ:

“Vậy anh nói xem sẽ làm gì tôi? Hình chúng ta chụp với nhau cũng gửi đi rất nhiều chỗ rồi, ở đây là khách sạn của ba tôi thể nào tôi có thể chịu thiệt?”

“Cuối cùng cô muốn cái gì hả?” Tề Thiếu Khanh phẫn nộ gắt giọng, thật sự không còn giữ được chút bình tĩnh nào nữa, người phụ nữ ngang ngược không xem ai ra gì này!

Hoàng Tịch Liên tà tứ cười, cái mũi thẳng vút như nam thần còn hỉnh lên, nốt ruồi trên mắt còn làm cô thêm phần bí hiểm: “Tôi muốn anh cưới được Hoắc Duật Hy nhưng không thể yên ổn làm chồng người ta. Tôi muốn Hoắc Duật Hy trở về bên cạnh Cảnh Hàn, đơn giản thế thôi.”

Tề không còn gì để nói: “Cô điên rồi.”

“Tôi không điên, còn rất tỉnh táo, có thể phân biệt được việc mình làm là có lợi cho ai, có hại cho người nào. Tình cảm đối với tôi không nên cưỡng cầu, nhìn người tôi yêu thích hạnh phúc thì tôi cũng rất vui, tôi có nhiều tiền mà, phải dùng sao cho tôi vui vẻ chứ!”

Bây giờ thì Tề Thiếu Khanh nói nói gì nữa, nhìn chằm chằm cô ấy với một cỗ tức giận long trời. Người ngoài nhìn vào đôi mắt của anh lúc này có thể không rét mà run, nhưng Hoàng Tịch Liên coi bộ chẳng xi nhê gì.

Một lúc sau cô còn bổ sung thêm: “Nhưng Tề gia công nhận dáng người của anh đẹp thật nhỉ, lại còn thơm nữa, nếu như đêm qua tâm tôi không tịnh thì có khi đã thịt mất anh rồi. Mất công như vậy cởi hết quần áo của thái tử gia kinh thành mà chỉ được chụp vài tấm đúng là tiếc nuối.” Tặc lưỡi, dường như để chiêm nghiệm về phong cảnh tối qua, Hoàng Tịch Liên cười có chút lưu manh, đưa tay chạm vào dấu răng trên xương quai xanh của anh, khịt khịt mũi:

“Nên là... dấu răng này để lại làm kỷ niệm chắc Tề gia không để ý đi. Mặc dù tôi thấy rất có lỗi, nhưng mà chắc ba hôm nữa anh mới có thể động phòng a.”

“Hoàng Tịch Liên!” Phẫn nộ của Tề Thiếu Khanh đã hóa thành hành động, anh vật Hoàng Tịch Liên ngã xuống giường, chế trụ tay cô lên đỉnh đầu, thật sự có xúc định cho cô một trận nên trò.

Nhưng anh chợt nhớ ra Hoàng Tịch Liên là phụ nữ, nên động tác sau đó khựng lại, nheo đôi mắt đầy nguy hiểm, khạc ra một câu đến nổi anh cũng thấy vô nghĩa:

“Cô có thật là phụ nữ không hả?!”

Tinh tinh tinh!!!

Sau khi trố mắt ra, sợi dây mẫn cảm của Hoàng Tịch Liên lập tức trỗi dậy, có người mắng cô không phải là phụ nữ?!

Cô không giả vờ vui vẻ được nữa rồi!

Lý ở đâu ra?! Vì thế cô gào lên: “Mắt của anh thấy tôi chỗ nào không phải là phụ nữ, có người đàn ông nào mà múa cột đẹp như tôi không, tối qua ở quán bar anh không thấy hả? Tôi là Dark Angel, là Angel - nữ thần trong biết bao nhiêu người có biết không?!”

Nhắc đến Angel thì phải nhắc đến tối qua.

Sau khi làm một tiệc rượu khá bí tỉ với bạn bè thì Tề Thiếu Khanh đưa Hoắc Duật Hy về biệt thự.

Dẫu rằng đã đi tới bước kết hôn nhưng hai người vẫn chia phòng ra ở, cô không đề cập anh cũng không nhắc tới, cứ như vậy ai về phòng nấy.

Một hôn lễ rất lạ lùng, một đêm tân hôn cũng rất đỗi kỳ hoặc.

Khi anh nhận được điện thoại của Mặc Lạc Phàm ban đầu cũng chỉ là đến một chút sẽ về, nào ngờ cũng từ một chút này ở DJ đã dẫn đến tình huống sáng nay.

“Mẹ nó, có tức hay không cái tên Tiểu Bạch đó...”

Vừa bước đến quầy rượu Tề Thiếu Khanh đã nghe được giọng Mặc Lạc Phàm ngà ngà say, nằm áp mặt lên quầy bar nói với tên bartender gọi là Kenji với vẻ như ấm ức lắm.

Mà có lẽ vì say nên Mặc Lạc Phàm mới không phân biệt giờ giấc, hoàn cảnh mà gọi anh ra ngay đêm tân hôn.

Thấy anh vừa đến Mặc Lạc Phàm đã sáp vào ôm lấy anh, hừ hừ rên: “Tề gia, Tề gia, sắp không xong rồi, lần này Tiểu Bạch không xong rồi...” Anh ấy cứ như một con mèo, nũng nịu không chịu nổi, thật sự tạo ra hình ảnh kinh diễm động lòng người mà ai có mặt cũng phải ngoái nhìn rồi xì xầm to nhỏ.

Vốn dĩ Tề Thiếu Khanh muốn đẩy cái đầu đang dựa vào ngực mình ra nhưng sau đó nghe đến chữ “Tiểu Bạch” thì khựng lại, phớt lờ những ánh mắt hiếu kỳ, anh mở miệng:

“Hắn thì thế nào?” Anh vừa hỏi vừa nhìn đến Kenji, bảo anh ta pha cho anh một ly Cognac.

Mặc Lạc Phàm vẫn dụi dụi vào ngực anh như một đứa em nhỏ mách anh hai của mình: “Hắn không làm gì cả, cũng không đi Canada, y hệt như lúc nhỏ, bị người ta bắt nạt giành hết cơm trong bát thì ngồi lặng thin ở một góc, chắc chắn là hắn khóc rồi.”

Tề Thiếu Khanh nhíu mày thật chật, kéo Mặc Lạc Phàm ra: “Lạc Phàm, chuyện đó đã qua lâu rồi, bây giờ Tư Cảnh Hàn đã trưởng thành, sẽ không như lúc nhỏ nữa.”

Anh ấy lại không chịu, ôm chặt thắt lưng của anh, giận dỗi:

“Tề gia, cậu lúc đó đã hứa bảo vệ Tiểu Bạch cả đời.” Khuôn mặt đẹp trai bình thường rất hống hách của Mặc Lạc Phàm trở nên ửng hồng và khó chịu hẳn, chất vấn: “Thế nào, cậu muốn thất hẹn sao?”

Ngay cả Kenji cũng vì lời nói này của Mặc Lạc Phàm mà trở nên tò mò hết sức, thế nào mới nghe qua Tề gia của Tề thị đã từng đòi bảo vệ Thượng nhân của Vong suốt đời nha.

Vậy mà anh cứ nghĩ Tư Cảnh Hàn phải là chiến thần mạnh nhất rồi không cần ai bảo vệ, thì ra Tề Thiếu Khanh ôn nhu, điềm đạm, cực dịu dàng này mới là thâm tàng bất lộ.

Đúng là quá cạn nghĩ rồi.

Nhìn ra vẻ hóng chuyện của Kenji, Tề Thiếu Khanh khẽ cho anh ta một ánh mắt thế là người kia nhún vai cười cười, nhưng cũng lùi sang chỗ khác.

Lúc này Tề Thiếu Khanh mới đối phó với Mặc Lạc Phàm đang cào nhào như con mèo nhà bướng bỉnh:

“Lạc Phàm, lúc đó chúng ta còn quá nhỏ, bây giờ thì Tư Cảnh Hàn không cần ai bảo vệ nữa rồi.”

“Không đâu, Tề gia. Hắn vẫn luôn là Tiểu Bao của chúng ta, chỉ vì hắn ngụy trang quá giỏi thôi, lúc nãy rõ ràng mình thấy hắn ngồi ăn nhiều bánh ngọt lắm, sau đó thì hắn...”

“Lạc Phàm, không được nói nữa. Cậu say rồi, mình kêu người đón cậu về.” Giọng của Tề Thiếu Khanh trở nên nghiêm khắc hẳn.

Mặc Lạc Phàm đương nhiên không hợp tác, đẩy mạnh Tề Thiếu Khanh ra, ngồi thẳng, lờ mờ cầm chai rượu rót vào ly, tu một hơi cạn sạch. Bây giờ thì anh ấy lại cười, giọng nói cũng tỉnh táo ra hắn:

“Lúc đó chúng ta ăn chung, tắm chung, ngủ chung thế nào hẳn là cậu đã quên?”

“Không có.” Tề Thiếu Khanh khẳng định.

“Vậy thì lúc cậu ôm Tiểu Bao rồi hứa thế nào cũng nên thực hiện đi.”

Sau đó thì Mặc Lạc Phàm không nói lời nào nữa, mở điện thoại gọi đi. Bên kia bắt máy, anh lại lè nhè cả giọng:

“Nam Nam, đến trước cổng DJ đoán tôi. Tuyệt đối không được vào trong, tôi đứng bên ngoài đợi.”

Anh nhảy xuống ghế, nhanh gọn muốn bỏ đi thì Kenji kêu với lại:

“Này này, tên nhóc kia, tính tiền, tính tiền đi chứ, một ngày tôi chẳng bán được mấy chai đâu.”

Mặc Lạc Phàm có dừng lại nhưng không quay đầu, phát phát tay giở giọng lưu manh không biết là say hay tỉnh: “Cà thẻ Tề gia.”

Sau đó thì sao?

Kenji cà thẻ Tề Thiếu Khanh thật, chỉ là Tề Thiếu Khanh không định đi ngay.

Thư nhất là vì tối nay tuy là tân hôn nhưng anh chưa muốn về biệt thự, giờ này Hoắc Duật Hy hẳn là ngủ rồi, trở về hay không đều như nhau. Thứ hai đối với những lời Mặc Lạc Phàm vừa nói anh để tâm rồi, thật sự tâm tình đang nặng nề.

Phần vì Trí Quân cũng không xuất hiện ngăn cản đúng lúc như lần trước nên Kenji rót cho anh không ít rượu, nhưng tửu lượng của anh rất tốt, vẫn chưa say đến mức không còn biết gì.

Cho đến khi thời điểm mà quán bar đạt đến đỉnh điểm, người đông đúc hơn bao giờ hết thì lần nữa Tề Thiếu Khanh lại bắt gặp Angel.

Kenji nhìn về phía đám người đang điên cuồng reo hò thì không khỏi cảm thán: “Tề gia, có phải cậu là phúc tinh hay không, lần nào cậu đến thì Angel đều xuất hiện.”

“Phúc tinh gì chứ, trùng hợp thôi.” Tề Thiếu Khanh không quan tâm mấy, cầm ly tự mình thường thức rượu.

“Này, hưởng ứng chút đi.” Kenji vỗ vai anh: “Dù là trùng hợp thì trùng hợp này cũng đem lại cho tôi một khoản không nhỏ đấy. Phải biết có rất nhiều người vì mong muốn gặp được Angel mà thường xuyên đến đây, nên cậu xuất hiện chính là phúc tinh của tôi rồi.”

“Cậu cũng cần bán rượu sao?” Tề Thiếu Khanh vặn hỏi: “Vậy mà tôi cứ tưởng chỗ này Tư Cảnh Hàn mở ra là để cho cậu thuê mặt bằng thu thập tin tức chứ?”

Kenji cất nụ cười hư hỏng: “Nói gì mà mở ra cho tôi thuê, cả mấy tầng ở trên tôi còn chưa lần nào bước vào, nghe nói có rất nhiều thú vui nhỉ?”

Nâng ly rượu lên môi, Tề Thiếu Khanh khẽ nhếch môi không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, mặc cho Kenji tự mình suy đoán, anh bây giờ có chút dị ứng với mấy tầng phía trên của hội quán loại này rồi, ví như hôm qua chính là một điển hình.

“Này, đến rồi kìa.” Kenji lần nữa vỗ vai Tề Thiếu Khanh khi Angel vào sân khấu.

Vẫn là loại trang phục ôm sát cơ thể, vẫn là phong thái kiêu hãnh trời sinh, Angel thật sự như một thiên thần khi nhận được sự chào đón nồng nhiệt nhất.

Hoa văn hồ điệp trên má vẫn phát quang như cũ và ánh đèn mờ ảo đã che khuất chân thật chân dung.

Nhưng, Tề Thiếu Khanh chỉ nhìn một lần thì đã nhận ra điểm không đúng ở đôi mắt của cô ấy.

Khi vũ điệu nóng bỏng được phô bày, là khi dáng vẻ của Angel lộ rõ nhất, chuẩn xác trùng khớp.

“Này, Tề Thiếu Khanh, cậu đi đâu đó.” Kenji gọi với theo nhưng Tề Thiếu Khanh đã lẫn vào đám đông, anh ta lại nhìn đến mấy chai rượu trên bàn, thầm nghĩ: Không phải say thật rồi chứ?

Angel ở trên sàn nhảy vẫn hòa vào vũ điệu điên cuồng như một linh hồn trong đó, thân hình của cô quá nóng bỏng để qua một lớp quần áo kín đáo nhưng vẫn làm người ta sôi sục.

Cô không hề nở một nụ cười khêu gợi, không có bất cứ hành động dư thừa nào, trong mắt cô chỉ độc nhất bạn diễn là cây cột vừa nắm một bàn tay, cao tầm 2,5m trước mặt.

Để rồi cuối cùng khi màn trình diễn kết thúc những người chứng kiến còn ngỡ ngàng chưa thể thoát ra khỏi vũ điệu ngang tàn ấy đầy bức phá và không kém tính cuồng nhiệt ấy.

Dường như đã quá quen thuộc, cho đến lúc cúi chào Angel mới nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng sượng cứng, rồi tắt hẳn khi nhìn xuống sân khấu ở giữa đám đông có một người đàn ông sơ mi trắng, quần âu thẳng tấp, cực kỳ đẹp trai đang khoanh tay nhìn về phía cô ở trên này.

Là Tề Thiếu Khanh.

Sự việc sau đó thực sự không đâu vào đâu, một khi đã bị phát hiện thì Angel cũng không giấu giếm gì nữa.

Không sai, Angel chính là Hoàng Tịch Liên, Hoàng Tịch Liên chính là thiên thần bóng tôi đầy thần bí của DJ.

Bởi vì cô là Hoàng Tịch Liên, mà đã là Hoàng Tịch Liên thì hành sự luôn quang minh chính đại!

Sau khi tẩy trang xong, thay vào một bộ váy trở lại với dáng vẻ của Hoàng Tịch Liên, cô đến chỗ của Kenji ngồi đối diện với Tề Thiếu Khanh, hùng hồn nói:

“Tề gia quả nhiên là cao hứng, đêm tân hôn lại ra đây đối ẩm với bartender.”

Tề Thiếu Khanh chưa trả lời nhưng Kenji đã bỏ việc trườn người lên quầy, chống hai tay lên cằm nhìn Hoàng Tịch Liên rồi tặc lưỡi:

“Đây chính là dung nhan của Angel thật sao? Trời ạ, để người khác biết tôi đã thấy được dung nhan cận cảnh của Angel sẽ có bao nhiêu ngưỡng mộ chứ.” Xong xuôi anh ta lại quay qua nhìn Tề Thiếu Khanh:

“Thấy không, tôi nói cậu chính là phúc tinh mà, thể nào thật chính xác bây giờ thì Angel thật sự hiện thân rồi!”

Tề Thiếu Khanh chẳng quan tâm, hừ một tiếng lại nhấc ly rượu trong tay đưa lên môi.

Hoàng Tịch Liên đối với vẻ thiết tha của Kenji thì nở nụ cười như đóa hoa, tuy có kiêu căng nhưng thực sự rất cuốn hút.

“Vậy rượu tối nay anh mời tôi được không?”

Kenji lập tức gật đầu như giã tỏi.

“Tôi uống nhiều lắm đó nha.” Hoàng Tịch Liên gợi nhắc nhưng anh ta không xem vào mắt, phụ nữ thì uống được bao nhiêu chứ, lại còn hồ hởi gọi người:

“Đem qua đây chai rượu loại một.”

Tề Thiếu Khanh đến bây giờ mới nhìn đến Hoàng Tịch Liên, cô chưa chi đã cạn hai ly liên tục khiến Kenji há hốc cả mồm.

“Thế nào, có phải rất lạ phải không?” Hoàng Tịch Liên nhìn Tề Thiếu Khanh, hỏi.

Anh đáp: “Phụ nữ lại dùng rượu mạnh như nước lã, tuy rằng có nhưng quả thật rất ít.”

Hoàng Tịch Liên có vẻ thích chí nhưng ai ngờ Tề Thiếu Khanh lại bổ sung: “Nhưng đối với cô tôi không thấy có gì bất thường.”

“Ha ha.” Kenji không nhịn được cười, chỉ là thấy hơi thất thố nên nhanh chóng thu lại cợt ý, vẫy vẫy tay với Hoàng Tịch Liên: “Người đẹp, cứ uống tiếp, cứ uống tiếp, đừng để ý tôi.”

Nhưng dù anh ta đã nói vậy nhưng Hoàng Tịch Liên đã “tắt vui” từ cái lúc Tề Thiếu Khanh nói đến câu kia, cô đập bàn chỉ thiếu điều chỉ vào mặt anh: “Anh đúng là không có mắt nhìn mà, tôi thì ở đâu không tốt để anh liên tục khi dễ?”

“Nam Tam chủ tịch có biết cô có thú vui này không? Tề Thiếu Khanh không trực tiếp trả lời mà hỏi một câu đầy ý vị khiến Hoàng Tịch Liên vừa nghe xong thái độ lập tức ỉu xìu, giả vờ cầm ly, làu bàu:

“Cái này thì liên quan gì?”

Biết ngay đã nói trúng điểm yếu của cô, anh khẽ nhếch môi: “Cô liên tục làm khó dễ tôi, có phải hay không bây giờ tôi đã nhìn thấy niềm vui không muốn ai biết này của cô rồi, cô nên lễ phép hơn nhỉ?”

“Cái gì mà niềm vui không muốn cho ai biết, tôi cũng không phải phạm pháp.” Cô vẫn muốn phản kháng.

Anh không vội đôi co với cô, thêm một lúc khi rượu đã ngấm đượm đầu lưỡi, anh mới từ tốn: “Vậy tại sao cô phải núp bóng Angel? Cô nói không muốn ai biết vậy tôi chia sẻ điều thú vị này với Nam Tam chủ tịch cũng không thành vấn đề chứ?”

“Anh... anh uy hiếp tôi? Anh có đáng mặt của thái tử kinh thành nữa không vậy, lại có thể đi uy hiếp môt cô con gái yếu đuối nhà lành.”

“Cô nói không thấy ngượng ngùng hay sao?”

Nói xong câu này Tề Thiếu Khanh cũng giật mình. Có trời biết đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu này để nói chuyện với người khác, nhưng mà đối với Hoàng Tịch Liên thì thật sự anh không thể dùng thái độ tử tế bình thường của mình.

Dĩ nhiên Hoàng Tịch Liên sắp điên lên, gào với anh: “Tề Thiếu Khanh, sao anh bất lịch sự thế hả, vậy mà người khác luôn nói anh nhã nhặn ôn nhu, xem ra đều là bị mù rồi. Miệng mồm của anh thật chất chẳng vừa đâu, lại nói con gái người ta không phải phụ nữ!”

“Đúng vậy đó, Tề gia, sao cậu lại nói thiên thần của tôi như vậy?”

“Ai là thiên thần của anh/cậu?” Cả Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên cùng lúc nói câu này làm cho Kenji thật sự nghẹn chết.

Hoàng Tịch Liên không hài lòng nhìn Tề Thiếu Khanh, “Anh lại có ý gì?”

“Không câu nào của tôi mang hàm ý, tất cả đều thể hiện trên câu chữ, cô Hoàng hẳn là không kém tới nổi không nghĩ ra.”

Bàn tay của Hoàng Tịch Liên khẽ xiết lại thành nắm đấm, thật muốn đấm cho anh một đấm.

Chết triệt! Tên đàn ông thúi này chẳng những nói xéo cô không phải thiên thần mà còn mắng xéo cô kém trí!!!

“Anh được lắm, xem như tôi thua anh. Nói đi, anh muốn gì?” Cô giận thật rồi!

“Đương nhiên là muốn cô bớt gây sự, tôi cũng đã kết hôn rồi.” Tề Thiếu Khanh không do dự nói, cho Hoàng Tịch Liên một ánh nhìn đầy cảnh cáo.

Tuy rằng Hoàng Nam Tam rất thương đứa con gái duy nhất này nhưng thất sự vì cô quá đỗi ngông cuồng, thậm chí là quậy phá còn hơn cả nam tử chi gia nhà người ta nên càng về sau khi cô lớn khôn ông lại quản chặt hơn.

Nếu thật sự để Nam Tam chủ tịch biết được chuyện Hoàng Tịch Liên lén lút mò vào quán bar múa cột để thõa đam mê thì có lẽ ông cụ sẽ tức đến mức nhảy lầu.

Đến lúc đó đừng nói là không cho cô tiếp tục sự nghiệp người mẫu đồ sộ của mình, một khi ông đã biết rồi thì cô cũng đừng hòng đi đâu khỏi nhà Nam Tam.

Hoàng Tịch Liên sinh ra trong gia đình quyền quý, Hoàng Tịch Liên hư hỏng, ngông cuồng, Hoàng Tịch Liên vừa soái ca vừa quyến rũ, lại từng là siêu mẫu của Victoria”s Secret, là cái chuẩn mực mà thậm chí lúc trước Hoắc Duật Hy mong ước.

Tuy bây giờ cô trở về nhà Hoàng Nam nhưng không có nghĩa là cô thôi không trở lại sàn catwalk nữa, một hai năm ngao du đó đây đủ loại mê đắm, nhưng ông cụ biết cô còn chưa thôi ý định mà trở về nhà an phận làm công chúa hào môn, nên ông cụ mới tìm cách gả bén cô đi đấy chứ!

Nên Hoàng Tịch Liên rất sợ, không cố chọc cho ông cụ phát nộ, vì ông cụ giận, ông cụ sẽ cắt hết thẻ tín dụng của cô, khiến cô nghèo kiết xác chỉ còn nước lăn ra đường. Ở trong cái sướng quen rồi, sở thích tiêu tiền của cô là một điểm yếu lớn nhất, lại có máu liều, bởi vậy người khác mới nói cô là phá gia chi tử.

Dù rằng cô thật sự là con gái.

Hôm nay để Tề Thiếu Khanh nắm được thóp đúng là xúi quẩy, nhưng dù có không cam tâm đến đâu cô cũng không thể hạ bộ:

“Được, coi như anh giỏi.”

“Cạch.” Cô dằn ly rượu của Kenji mới pha cho mình đến trước mặt Tề Thiếu Khanh, rồi bảo Kenji pha thêm ly nữa cho mình mới nói:

“Uống xong ly này, tôi và anh xem như hòa, từ đây nước sông không phạm nước giếng.”

Tề Thiếu Khanh nhìn dòng chất lỏng trong ly dậy sóng chuyển động theo động tác của Hoàng Tịch Liên thì cầm ly, còn cô đã đón lấy ly của Kenji vừa pha xong chẳng cần cụng ly với anh đã một hơi nốc cạn, quệt môi rồi trừng mắt nhìn anh, anh thấy thế cũng không suy nghĩ nhiều, sau đó đem ly rượu kia uống cạn.

Bây giờ nghĩ lại Tề Thiếu Khanh mới biết cái gì chân chính gọi là binh bất yếm trá.

Anh năm nay ba mươi tuổi chưa từng có người phụ nữ nào dám chơi anh đến nước này, Hoàng Tịch Liên từ đâu bỗng dưng xuất hiện lại gây cho anh không ít chuyện, có lý nào anh thật sự bị cô khống chế?

“Cô còn thâm hiểm hơn bất cứ kẻ nào tôi gặp trên thương trường, Hoàng Tịch Liên tôi đúng là sợ cô rồi!”

“Sột soạt” Hoàng Tịch Liên lặng nhìn anh ở khoảng cách gần, cũng may mà nửa người dưới của anh có quấn chăn nếu không tròng mắt của cô sắp rớt ra ngoài rồi.

Lần đầu mới biết cái gì gọi là thèm thuồng món mặn.

Càng nghĩ như vậy cô càng không khách khí, đưa hai chân không bị khống chế câu ấy hông của anh, trêu chọc: “Tề gia, anh nhích tới thêm chút nữa tôi liền có thể thơm anh rồi!”

“Bịch” Tề Thiếu Khanh dùng hết sức vung nắm đấm xuống, sượt qua vành tai của cô, chẳng có ý nào là giỡn chơi, Hoàng Tịch Liên cũng hết hồn ngậm miệng lại, phiến môi của anh lạnh lẽo đến đáng sợ, có phải hay không đã vượt qua giới hạn của anh rồi?

Thật không ngờ so với dự đoán, Tề Thiếu Khanh không làm thêm động tác nào nữa, thẳng thừng gạt đôi chân dài của cô khỏi người mình, rồi hiên ngang đứng thẳng.

Hoàng Tịch Liên cũng lòm còm ngồi dậy, cùng với bộ váy hở bạo khiến phong cảnh trước ngực cô lộ ra không ít vẻ mê hoặc, lúc này cô ngồi trên giường giống như một tiểu yêu tinh vừa xuất môn vậy, làm đàn ông nhìn thấy phải bủn rủn tay chân. Chỉ là khác với người bình thường, Tề Thiếu Khanh nhìn cô với ánh mắt như nhìn một người đàn ông với mặt trước và mặt sau như nhau.

“Ngoài khuôn mặt phụ nữ, thì cô chẳng có gì để khơi gợi bản tính đàn ông, Tư Cảnh Hàn mù chăng?”

Có một nguyên lý rất cơ bản mà ít đàn ông biết, đó là có thể đắc tội với tiểu nhân nhưng đừng ba giờ chọc đến phụ nữ, mà đặc biệt là phụ nữ sâu cay.

Tề Thiếu Khanh đã phải nhận lấy một kinh nghiệm xương máu sau khi nói câu vừa rồi, Hoàng Tịch Liên chẳng ồn ào như lúc trước nữa, cô rời đi cùng với đó là bộ quần áo của Tề Thiếu Khanh cũng mất tích, lúc Trí Quân đem đồ đến lần đầu thấy tổng tài của mình mang vẻ mặt nhăn nhó đến như vậy, phải nói là đen như trời sắp mưa, cô vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, nhưng không hiểu sao có chút buồn cười.

Cưng yêu, thật là vừa ý đi: vai rộng, mông nở, eo thon, đồng ý ăn cơm miễn phí thì liên hệ theo số điện thoại cá nhân này nha.

Đó là những gì Trí Quân đọc được trên tấm kính ở phòng khách sạn, nó được viết bằng son, có lẽ Tề Thiếu Khanh chưa phát hiện ra, nếu không có khi sẽ mất khống chế thật sự.

Phì...

____________

Từ ngày hôm đó đến bây Tư Cảnh Hàn đã đi Canada được một tuần.

Đúng một tuần sau hắn trở lại, các cuộc họp nội bộ liên tục diễn ra, các cổ đông trong tập đoàn thật sự không biết hắn muốn gì mà dồn tất cả nhân lực vào dự án ở thành Tây.

Vốn nhà Hoàng Nam rót vào chưa thấy đâu nhưng vốn của Tư thị đã bỏ ra không ít, lại hóng vọng chuyện bên ngoài thu không ít thông tin rằng Tề thị đã được Nam Tam chủ tịch đầu tư một khoảng khổng lồ dù rằng không lấy được miếng đất vàng trong tay Tư thị.

Thật là chẳng ra làm sao, trong khi cái tiệc vừa qua ở nhà Hoàng Nam, người đứng cạnh con gái Hoàng Nam Tam là Tư Cảnh Hàn nhưng ngã vốn đầu tư lại biến thành món ngon của Tề Thiếu Khanh, ban đầu học còn nghi ngờ có chút mâu thuẫn gì đó ở trong chuyện này nhưng rõ ràng Hoàng Tịch Liên cứ một hôm lại chạy vào cổng Tư thị một lần không ai mà không biết, thế thì không vui ở đâu ra?

Lần này Tư Cảnh Hàn lại phớt lờ chuyện nhà Hoàng Nam trì hoãn chưa đầu tư vào hạng mục ở thành Tây, cứ như rằng hắn và Hoàng Tịch Liên quen nhau nhưng không có nghĩa Hoàng Nam Tam sẽ vì thế mở đường trên thương trường cho hắn.

Các cổ đông trong tập đoàn vẫn thường xuyên điêu đứng vì cách nghĩ cực đoan này của Tư Cảnh Hàn. Không dụ lợi trong tình yêu và hôn nhân? Ở đâu ra trong chốn thương trường này? Thật là nực cười cho một tình yêu không ăn, không uống và sớm muộn gì cũng chết đói.

Thậm chí có một lần một nguyên lão bạo gan nhắc đến chuyện hôn nhân trước mặt hắn, đổi lại là một câu trả lời đầy mỉa mai:

“Muốn tôi kết hôn vội để sinh cháu nội trai cho ông à?”

Lúc đó mặt của vị kia liền sượng cứng, ai mà không biết được ông ấy chỉ có con gái mà thôi.

Từ đó hôn nhân trở thành miếng mồi cấm kỵ trước mặt Tư Cảnh Hàn, ai động vào liền hiểu hậu quả.

Nhưng điều ngược lại là gì, so với ở công ty, hợp hôn là một thứ cấm kỵ đối với Tư Cảnh Hàn nhưng ở hắc đạo tin tức Thượng nhân của tổ chức Vong sắp thành hôn lại trở thành vũ bão.

Không biết cô dâu là ai, không biết tin này có phải là cái bẫy hay không, không biết Thượng nhân đây là có ý gì khi hiên ngang tuyên bố mình sẽ thành hôn để địch thủ biết rằng Thượng nhân sẽ có điểm yếu, cô dâu kia chính thức trở thành một gánh nặng trong việc việc ngự trị ngai cao của Thượng nhân - kẻ mà trước nay vốn phải là một con sói vương cô độc, không tình yêu, không tình thân.

Mà Thượng nhân trước nay không có người thân, dù có cũng chẳng bao giờ để lộ ra bên ngoài bởi đó có thể là tử huyệt, nên khi tin tức này loan ra, thật sự rúng động mạnh mẽ đến thế giới ngầm.

Không ai biết Thượng nhân rốt cuộc đang ở đâu, hoặc không ai dám bén mảng đặt chân vào vùng lãnh thổ của Thượng nhân, cũng có khi chưa đặt chân đến đã bị tiêu diệt ngay ở bước đầu. Thượng nhân luôn như một câu chuyện thần bí, chỉ có tên chứ không bao giờ biết được tận tường.

Mục Đương chính là kẻ đứng đầu phe phái duy nhất dám đối đầu trực tiếp với Thượng nhân, là một nội phản bước ra từ tổ chức. Ngay cả Mafia luôn dòm ngó đặc công, đối với người đứng đầu như Thượng nhân lại là kẻ thù số một, nhưng họ sẽ tiếp tay cho Mục Đương thì không hẳn, chân chính nếu Mục Đương hoán vị thành công, thì lúc loạn lạc họ mới có cơ hội thanh trừng thế lực luôn đối đầu ngầm với mình mà thị uy, còn nếu không thì chẳng bao giờ bứt dây động rừng.

Nên tin tức này truyền đi rộng nhưng kẻ rục rịch chỉ có một Mục Đương.

Kẻ bán tín, người đa nghi, không ai dám mạo hiểm chọc vào hang cọp, chỉ có ông ta, muốn soán ngôi thì đây là cơ hội, nếu thành công những kẻ khác cũng xem như ngư ông đắc lợi, nếu thất bại thì đối với Thượng nhân cũng chưa mạo phạm gì.

Tuy rằng bên ngoài sóng gió đã nổi lên, dù trong tối hay ngoài sáng thì cũng không ảnh hưởng đến hoạt động nhộn nhịp ở biệt thự Hàn Nguyệt. Xung quanh đó với đường kính 10 km đã được nghiêm cẩn loại bỏ hết những tai mắt của người bên ngoài, đến cả ai muốn chụp hình hay sinh viên lấy cảnh vẽ tranh quanh khu vực biệt thự tầm 500 mét cũng không được.

Cả trên dưới biệt thự gần như đã hoàn thành xong việc trang bày cho hôn lễ.

Trong phòng ngủ tầng ba cũng thế, cũng được đổi sang màu đỏ hỷ sự nhưng đặc biệt ở chỗ căn phòng này là do đích thân Tư Cảnh Hàn sắp xếp, từng chút, từng chút một.

Mọi thứ trên bàn trang điểm của Hoắc Duật Hy vẫn như cũ, tuy có dán thêm chữ hỷ nhưng vị trí các đồ vật không sai lệch chỗ nào.

Lúc Tư Cảnh Hàn trở lại từ công ty, hắn lập tức trở vào phòng ngủ chỉnh chu lại lần nữa sao cho thật vừa tầm mắt, ngoại trừ giường ngủ chưa thay đổi chăn ga thì tất cả đều tươm tất.

Hắn chưa muốn thay chăn ga bây giờ vì không muốn mất đi mùi hương của Hoắc Duật Hy, phải đợi đến ngày rước dâu thì mới đổi được.

Cô dâu là ai, chẳng mấy ai rõ, hắn cũng chẳng cần nhiều người biết, bởi vì sớm hay muộn hắn cũng sẽ tất cả mọi người biết cô là của hắn!

_____________

9/7/2019

Bây giờ Tiểu Bạch điên rồi các nàng ạ, cưới ai đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.