Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 51: Chương 51: Cuộc trạm trán giữa hai thợ săn




Sau câu nói của An Kỳ thì tất cả, kể cả người đàn ông vừa bắn phát đạn đó đều nhìn cô. Người đàn ông đó cất đi khẩu súng vừa rồi, từ từ tiến về phía bọn họ và dần dần bóng dáng càng hiện rõ hơn, lúc đó mọi người mới tận mât nhìn thấy tướng mạo người phía trước. Tả Dật quay sang An Kỳ thấy cô vẫn đang giữ bộ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó, anh hỏi:

“Cô quen à?”

An Kỳ lúc này mới hoàn hồn, vội quay sang nói:

“Đúng vậy, đây chính là người thợ săn đã cứu tôi trước đó.”

Chuyện này An Kỳ đã kể cho Tả Dật nghe khi hai người gặp lại nhau, người mà An Kỳ chờ đợi suốt buổi giờ gặp lại cũng không tránh khỏi bất ngờ, biểu cảm của cô vừa rồi có thể lý giải được. Người đàn ông vừa lãnh trọn một đòn từ viên đạn đó lấy lại khẩu súng dưới đất cầm lên. Sau khi người đó bước tới chỗ họ thì hướng tới An Kỳ nói:

“Thì ra cô ở đây.”

An Kỳ phải biết khi gặp lại người này cô vui mừng tới nhường nào, có người đàn ông bên cạnh thì bọn họ không lo vấn đề tìm đường nữa rồi.

“Gặp lại anh thật mừng quá. Chuyện hồi chiều cảm ơn anh.”

Lúc đó vì tình hình quá nguy hiểm nên An Kỳ không kịp nói lời tạ ơn với người ta, trong lòng có chút vướng mắc. Người đàn ông mỉm cười với cô rồi chuyển tầm nhìn về phía sau, ánh mắt quét qua vết thươg do mình để lại trên cánh tay người đàn ông:

“Lâu rồi không gặp, bạn cũ.”

Một câu chào hỏi vừa rồi của người đàn ông đã làm cho tất cả phải ngạc nhiên. Người bạn cũ không lấy một chút biểu cảm là gặp lại bạn của mình, dửng dưng buông một câu:

“Vẫn sống sao?”

Màn chào hỏi của hai người khiến không gian thêm phần kì quái, tên Mặt Sẹo đứng phía sau lên tiếng:

“Lão đại, hai người thực sự là bạn sao?”

Người được gọi là lão đại không bận tâm tới câu hỏi của Mặt Sẹo chỉ chăm chăm nhìn vào người trước mắt. Hai người đàn ông cao to đứng ngang hàng nhau bỗng nhiên cả hai đều chĩa súng về đối phương, tên Mặt Sẹo vội nhanh chóng chạy lại phía sau hiện giờ tất cả đều tập trung vào hai con người trước mặt.

Nếu như nói người đàn ông đồng bọn của hai tên kia là bạn cũ của người này thì há chẳng phải cũng là thợ săn? Nhìn tướng tá người đó không được giống như thợ săn cho lắm, nhưng nhớ lại lúc hắn phi con dao về phía An Kỳ và Tả Dật, dù lúc đó không nhìn thấy họ nhưng hắn vẫn nhắm trúng mục tiêu, khả năng này nhất định hắn phải có giai đoạn tập luyện rất chăm chỉ khốc liệt mới có thể đạt được.

“Anh thợ săn, người này liệu có phải cũng giống anh, là một thợ săn?”

An Kỳ lên tiếng hỏi.

Người đàn ông không nhìn An Kỳ, nụ cười xuất hiện ở khoé môi:

“Đúng vậy, chúng tôi năm xưa là chiến hữu của nhau.”

Nói đến đây bỗng người trước mắt biểu cảm chợt đổi. Đáp án này quả đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng, bạn cũ những tưởng là hai người bọn họ bị chia cắt bởi một số nguyên nhân nào đó nhưng thực tế có thể không đơn giản như vậy. Khi người thợ săn đó nói tới hai từ chiến hữu thì vẻ mặt của người kia rất khác thường, giống như một sự thù hận căm thù khó nói.

“Còn nữa.”

Bỗng nhiên người thợ săn chuyển tầm nhìn về phía An Kỳ khiến cô chợt giật mình:

“Cứ gọi tôi là Trương Thành.”

Trương Thành, tên của người thợ săn, muốn nói tên thì cứ việc làm gì mà khiến bọn họ có cảm giác căng thẳng vậy. An Kỳ mỉn cười gật nhẹ đầu như đã hiểu. Bên kia tên A Phúc ghé vào tai Mặt Sẹo nói nhỏ:

“Trước giờ chưa thấy lão đại nhắc tới chuyện này.”

Tên Mặt Sẹo có cùng suy nghĩ với hắn nhưng bản thân cũng không phải là kẻ nhiều chuyện:

“Chuyện riêng của lão đại, mày thắc mắc làm gì?”

Tên A Phúc bị nói liền biết điều im miệng.

Trương Thành nhìn người bạn cũ đang đứng trước mắt mà nói:

“Có vẻ như tôi sống sót là anh không vui, phải không Tần Vệ?”

Người đàn ông chợt nhíu mày nhìn Trương Thành, biểu cảm không vui, giọng nói cũng theo đó mà càng tràm xuống:

“Tên đó là ai?”

Trương Thành chợt cười, phía sau An Kỳ và Tả Dật tập trung nhìn vào người đó, cái tên nói ra từ chính Trương Thành chắc chắn không thể nhầm lẫn với ai được, chủ có một khả năng là người này đã thay đổi họ tên của mình. Vì điều gì mà khiến người đàn ông phải làm vậy?

Tên A Phúc lớn giọng về phía bọn họ đang đứng mà nói:

“Này, anh nhầm rồi. Lão đại chúng tôi tên là Bằng Quang cơ.”

Đoàng....

Vừa dứt lời lập tức một viên đạn bắn ra nằm ngay cạnh phía tên A Phúc khiến bọn chúng giật nảy mình, sợ hãi.

Trương Thành thấy Bằng Quang như vậy liền cười lớn:

“Thay đổi họ tên sau từng ấy năm. Hắn chỉ nói ra tên anh thôi làm gì phản ứng mạnh như vậy?”

Bằng Quang sắc mặt càng lạnh, không nói gì. Tình huống vừa rồi cũng đủ để cho mọi người thấy được hai người họ đã trải qua chuyện gì, tên Mặt Sẹo bị vạ lây lập tức cốc mạnh vào đầu A Phúc rõ đau, gắt lên:

“Mẹ kiếp, mày bớt mồm lại đi.”

Tên A Phúc ôm đầu muốn cảm thán nhưng không dám nói.

Bằng Quang phía trước truyền giọng tới:

“Bọn mày về trước đi, đừng để đại ca phải chờ lâu.”

Nghe lão đại nói vậy, lúc này bọn chúng mới nhớ ra liền dạ một tiếng rồi hạu đi mất. Bên kia, hai người định đuổi theo thì bị Bằng Quang đang chuẩn bị bóp cò bắn viên tiếp theo thì rất nhanh Trương Thành đã chặn lại phía trước khiến hắn dừng lại.

“Hai người đuổi theo đi, chỗ này giao lại cho tôi.”

Trương Thành nói với hai người.

Nhận được câu nói đó bọn họ lấp tức rời khỏi nhưng lần này không quên, nói:

“Vậy anh nhớ cẩn thận. Cảm ơn.”

Trương Thành nhìn bóng hai người họ dần khuất thì mỉm cười. Ánh mắt nhìn người phía trước:

“Chúng ta ôn lại chuyện cũ chứ nhỉ?”

Bằng Quang nói bằng giọng điệu vô cùng chán ghét:

“Trận chiến hôm đó đã kết thúc tất cả rồi, hai chúng ta không còn cái gọi là chuyện cũ để nói đâu.”

Trương Thành làm ra vẻ mặt thất vọng:

“Vậy sao? Chán thật.”

Bằng Quang nhìn điệu bộ của Trương Thành có chút tức giận, súng tên tay cũng đã chĩa về phía anh.

Đoàng.....

Một viên đạn được bắn ra và lần này là Bằng Quang bắn. Trương Thành nhìn xuống cánh tay đang chảy máu của mình, vị trí bị trúng đạn giống hết với Bằng Quang, máu chạy xuống không ngừng. Trương Thành không những không giận mà dường như có chút hài lòng, người này đã mấy năm không gặp nhưng lại chả thay đổi chút nào, trẻ con.

“Hoà rồi nhé.”

Bằng Quang nghe thấy Trương Thành nói vậy chợt khựng lại, nhìn xuống cánh tay của người trước mắt ánh nhìn có phần khó hiểu.

Cảnh tượng này khiến hai người nhớ lại trận chiến cách đây 20 năm về, so với hiện tại không khác là mấy, chỉ có điều khốc liệt tàn nhẫn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.