Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 44: Chương 44: Tìm kiếm




Hạ Lâm một bên, Tả Dật và Trịnh Vĩ một bên. Ban đầu như Thẩm Chân đã nói, có một phía là hướng về rừng nhưng cụ thể là hướng nào thì bọn họ không rõ, cũng một phần do quá gấp gáp nên không hỏi kĩ. Trước mắt là hai hướng khác nhau, thôi thì bên nào cũng được miễn là tìm thấy A Tiêu.

Vậy là bọn họ quyết định, An Kỳ và Hạ Lâm sẽ đi hướng bên trái còn Tả Dật và Trịnh Vĩ đi hướng phải. Trời đã đổ về chiều, những tia nắng chói chang chiếu xuống khắp nơi nhưng may thay thi thoảng có những đợt gió nhẹ thổi qua khiến thời tiết dễ chịu đi vài phần. Hai bọn cô bắt đầu đi tìm kiếm, con đường ở đây di chuyển có chút khó khăn, mặt đất ẩm thấp, có vài chỗ lõm xuống chỉ cần không cẩn thận một chút thì ngã sẽ rất đau. Nhưng hai người càng đi thì càng có cảm giác bầu không khí mỗi chốc một âm u, trong lòng có dự cảm không lành. Càng đi sâu vào trong thì cảm giác đó càng mãnh liệt và rồi cảnh tượng trước mắt hiện ra khiến hai người khựng lại.

Vậy mà hướng bọn họ chọn lại chính là hướng về rừng.

Không sai, trước mắt hai người là một khu rừng xanh ngắt, những hàng cây rậm rạp mọc sát nhau tản ra hai bên để lại một khoảng trống ở giữa. An Kỳ và Hạ Lâm đưa mắt nhìn, An Kỳ lên tiếng:

“Vào thôi.”

Đã mất công đến rồi, dù trước mắt có là rừng hay là nơi nào đi chăng nữa thì cũng phải tìm ra được A Tiêu, cách tốt nhất hiện giờ là chỉ có thể đi vào bên trong.

Hạ Lâm và An Kỳ cùng nhau bước vào, vừa mới đến gần thì đột nhiên không biết từ đâu một đàn chim bay tới khiến hai người giật mình.

“Nếu đúng là A Tiêu bị dụ vào đây thì quá là nguy hiểm.” Hạ Lâm sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì nói.

Bản thân cô còn có chút rợn người chứ nói tới đứa trẻ chỉ mới 7, 8 tuổi. Nó sẽ sợ hãi nhường nào.

“Vậy chúng ta càng phải vào bên trong.” An Kỳ đáp lại bằng giọng chắc nịch.

Thế là hai người cùng nhau tiến vào trong rừng. Cảm giác lạnh người họ dần cảm nhận được, nhưng điều đó không làm họ sợ hãi, chỉ càn là tìm thấy A Tiêu thì nhiêu đây đã là gì. Đường dưới chân còn khó đi hơn so với vừa rồi, không dẫm phải cành câu gãy rụng thì cũng va phải những thực vật giống như dây thừng mà quấn lấy họ. An Kỳ bị nó quấn vào chân may thay Hạ Lâm bên cạnh đã nhanh tay cầm lấy một cành cây dưới đất, phía trên có chút nhọn.

Xoẹt...

Cái thứ quấn chân An Kỳ vậy mà bị Hạ Lâm cắt đứt. An Kỳ sau khi thoát khỏi thì nhận lấy cành cây khác từ Hạ Lâm. Bọn họ đi tiếp về trước, trên đường không thiếu những vật cản trở như vậy, hai người cầm trong tay cành cây mà chặt đứt các thứ trước mắt. Bọn họ vừa đi vừa nhìn xung quanh, bất kể thứ gì cũng không qua mặt được hai người.

“Cậu có nghĩ chuyện này có liên quan đến chú Cảnh không?” Hạ Lâm nói.

An Kỳ đi phía sau ánh mắt đảo khắp nơi chỉ sợ bản thân sẽ để sót chỗ nào đấy, cô nói:

“Có thể lắm.”

Nghĩ lại thì thấy điều mà Hạ Lâm nói cũng có lý, khi nhắc tới chuyện có kẻ dụ A Tiêu vào đây thì biểu cảm của ông ta lập tức thay đổi, còn có nhắc tới “bọn chúng“.

Càng đi sâu vào bên trong càng khó di chuyển, những tiếng kêu quái dị từ bốn phía truyền đến, không khí càng thêm phần âm u.

Xoẹt... Xoẹt... Xoẹt...

Hai người vì đường trước mắt rất vướng nên liên tục lấy cành cây nhọn đầu mà chặt đứt từng cái.

“Trong này tín hiệu sao yếu quá?”

An Kỳ cầm điện thoại trên tay giơ khắp nơi nhưng chỉ có đúng một vạch sóng.

“Liên lạc với bên ngoài kiểu gì đây? Mà không biết là bên họ có tiến triển gì hay không nữa?” Hạ Lâm cũng không kém cô là bao, điện thoại có bọn họ xem ra đã nằm ngoài phủ sóng rồi.

Bên phía Tả Dật, hai người tìm kiếm xung quanh cũng không thu hoạch được gì, nhưng có một điều họ chắc chắn.

“Xem ra lối đi hai người họ hướng về rừng rồi.” Trịnh Vĩ nhìn ngó xung quanh nói.

Hướng mà họ đi phải nói là vô cùng thoáng đãng, có lác đác vài ngôi nhà mà đường đi cũng rất rộng. Bất chợt họ gặp một người phụ nữ trung niên đang đi về phía này, Trịnh Vĩ nhanh chóng đi tới hỏi:

“Cho hỏi cô có gặp một thằng bé khoảng 7, 8 tuổi trên tay có cầm máy bay đồ chơi đi qua đây không?”

Người phụ nữ nghĩ một hồi sau nói:

“Thật ngại quá, tôi không có gặp.”

Trịnh Vĩ mặt mày ngán ngẩm:

“Cảm ơn, làm phiền rồi.”

Người phụ nữ ái ngại nói không sao rồi đi khỏi, hai người trên đường cũng gặp 2, 3 người như vậy, không ai gặp thằng bé.

“Liệu thằng bé có phải là không đi qua đây không?” Trịnh Vĩ nói.

Tả Dật bên cạnh quan sát tình hình xung quanh, bọn họ đã hỏi qua một số người đi đường, nếu thằng bé đi qua đây thì chí ít cũng phải có người nhìn thấy, nơi này không quá hoang vu, đi được một đoạn thì sẽ thấy có mấy căn nhà.

“Cứ đi về trước xem sao.” Tả Dật nói.

Bọn họ mới chỉ đi chưa đến nửa, kết luận như vậy thì e là hơi sớm, cứ đi tiếp xem thế nào.

Hai người đi được một đoạn thì thấy một đám trẻ đang chơi xúm lại với nhau, nhìn chúng thì có thể bằng tuổi A Tiêu. Hai người đi đến, đám trẻ thấy vậy liền đứng hết dậy, Trịnh Vĩ quỳ một chân xuống hỏi một trong số đó:

“Chào em, em cho anh hỏi bọn em có thấy đứa trẻ nào tầm tuổi bọn em đi qua đây không?”

Đứa trẻ mà Trịnh Vĩ hỏi dường như ngờ ngợ ra được đó là ai thì nói:

“Anh có phải là muốn hỏi A Tiêu không ạ?”

Trịnh Vĩ cả gương mặt như sáng bừng, đây chẳng phải là tên của đứa bé ý sao, lúc ở nhà Thẩm Chân thấy bọn họ nhắc đến tên này.

“Đúng rồi, vậy em có biết bạn ý đi đâu không?”

Đứa bé nhanh chóng trả lời:

“Lúc sáng A Tiêu có chơi cùng với bọn em, nhưng lúc sau thì bạn ấy lại nỏ về trước.”

Tả Dật nghe vậy thì hỏi:

“Vậy em có thấy ai đi cùng bạn ý không?”

Một đứa trẻ khác nhanh miệng nói:

“Dạ không ạ, bạn ý đi một mình.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lời mà Thẩm Chân nói trước đây so với bọn trẻ này quả thực không khác là bao.

“Cảm ơn mấy đứa, vậy bọn anh đi trước nhé.” Nói xong cả hai rời đi.

Có vẻ như mọi người đều không biết thằng bé đã đi đâu. Dựa theo những gì họ đã nghe thì có một điểm nghi vấn, tại sao thẳng bé đột nhiện lại bỏ về? Trong khi Thẩm Chân nói từ sáng không thấu bóng dáng nó đâu.

“Nơi này cũng không phải quá rộng, vậy rốt cuộc thằng bé đã đi đâu?” Trịnh Vĩ nói.

“Cô ấy nói đúng.” Đột nhiên Tả Dật lên tiếng.

Trịnh Vĩ tự nhiên thấy anh nói vậy liền hỏi:

“Cô ấy? Cậu muốn nói ai?”

Tả Dật sau khi xâu chuỗi lại những gì mà mọi người nói đến vô tình mở ra một lối đi mới, anh nói:

“Là Hạ tiểu thư. Dù chỉ là suy đoán nhất thời nhưng cũng có cơ sở.”

Trịnh Vĩ nhất thời không nói được gì, Tả Dật tiếp tục:

“Vừa rồi đứa bé kia có nói A Tiêu đột nhiên bỏ về, tại sao nó lại làm vậy?”

Trịnh Vĩ giờ mới nhận ra, lúc trước đột nhiên Tả Dật nhắc tới Hạ Lâm khiến anh không hiểu, nhưng sau khi anh đề cập tới chuyện này thì Trịnh Vĩ mới nhớ. Lúc ở nhà Thẩm Chân, Hạ Lâm đoán ra trường hợp có thể thằng bé bị một người dụ đi, tưởng chỉ là thuận miệng nói ra nhưng nghĩ kĩ lại cũng không phải là không có khả năng.

“Là có người dụ thằng bé.” Trịnh Vĩ nói.

Tả Dật gật đầu như thể khẳng định câu nói vừa rồi của Trịnh Vĩ.

Khoan đã, lúc đó Trịnh Vĩ là người khống chế Cảnh Hạo, ngăn ông ta không làm bừa thì có nghe thấy nhắc đến “bọn chúng“. Phải chăng Cảnh Hạo đã biết được điều gì?

“Cậu còn nhớ lúc người đàn ông đó đột nhiên thay đổi, miệng lẩm bẩm nhắc tới ai đó không?” Trịnh Vĩ nhìn sang Tả Dật nói.

Lúc ấy mọi người đều phát giác ra sự thay đổi của Cảnh Hạo, vì vậy cho dù không nghe thấy ông ta nói gì nhưng qua khẩu hình thì có thể đoán được hơn phần nửa là có nhắc đến ai đó.

“Chuyện này có thể có liên quan tới người đàn ông đó.” Tả Dật có phần đồng tình với ý trong câu nói của Trịnh Vĩ.

Trịnh Vĩ đột nhiên dừng bước, nếu đúng là vậy thì...

“Thằng bé không phải mất tích, mà là bị bắt cóc.”

Gió thổi làm cho cả khu rừng đều vang lên tiếng xào xạc, điện thoại giờ đã trở nên vô dụng bởi càng đi sâu vào trong thì tín hiệu ngày càng yếu cho đến lúc mất hẳn. An Kỳ đi đằng sau đột nhiên cô thấy một vật gì đó nằm phía bên tay trái, cô tới gần thì thấy vật đó có màu trắng đục, có mấy sợi nhỏ bọc xung quanh, nhìn kĩ nó thì giống như là....

Một mảnh vải.

Những sợi bao xung quanh đó chính là sợi chỉ.

An Kỳ trong lòng đột nhiên rực lên, cô đi thẳng về trước, đánh mắt nhìn xuống dưới xem từng chút một hết trái lại đến phải.

“Cậu có phát hiện ra được gì không?” Hạ Lâm vừa nhìn xung quanh vừa nói.

Không có tiếng trả lời, cô nghĩ chắc An Kỳ mải quan sát nên không nghe rõ câu hỏi.

“Có thấy gì không?” Hạ Lâm đành hỏi lại lần nữa.

Nhưng lần này vẫn không có ai lên tiếng, Hạ Lâm quay phắt lại thì giật mình. Đằng sau cô vậy mà lại không có ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.