Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 26: Chương 26: Sở Ngự Bắc,tên của tôi ( 1 )




Chương 26: Sở Ngự Bắc,tên của tôi ( 1 )

Sở Ngự Bắc ánh mắt nheo lại, nhìn theo cô gái chạy trối chết kia, ngón cái cọ qua cánh môi, vươn đầu lưỡi liếm liếm nơi vừa mới chạm qua gương mặt của cô gái, ánh mắt thâm trầm.

Mặc Trần tổng chê cười anh cùng Bạch Dạ Kiêu là hoa nam.

Anh ta nói Bạch Dạ Kiêu không phân rõ nam nữ, phụ nữ đối với anh ta mà nói đều giống như mẹ .

Nói Sở Ngự Bắc anh như là đi tu, không tình không dục, chưa nếm thử qua hương vị phụ nữ, không mở ra được thế giới quan rộng lớn.

Sở Ngự Bắc thu hồi tầm mắt, cảm thụ dưới thân truyền đến cực nóng, phỏng…… Ánh mắt càng trở nên thâm trầm.

Đây là Mặc Trần nói bị phụ nữ mở ra thế giới quan rộng lớn sao?

Hương vị phụ nữ……

Sở Ngự Bắc lại liếm liếm cánh môi.

Thơm, ngọt sao?

Còn không tồi……

Lộ Tình Không tốc độ cực nhanh chạy về phòng mình, đóng cửa phòng lại ,nội tâm còn “Bùm bùm” mà nhả không ngừng.

Cô nâng tay che lại trái tim nhỏ bé của mình, loại cảm giác này thật là đáng sợ.

Dáng người hoàn mỹ kia,hơi thở ấm áp , còn có rừng cây đen như mực kia ở trong đầu cô xua đi không được.

Lộ Tình Không không ngừng dùng tay nhỏ phẩy phẩy, cảm thấy bản thân sắp điên rồi.

Qua một hồi lâu mới bình phục cảm xúc, cô vỗ trán 1 cái, phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, cô thế nhưng đem chuyện quan trọng quên mất, mục đích nửa đêm cô đi tìm anh là vì muốn anh cho công ty của cô một con đường sống.

Lộ Tình Không dùng thời gian ba giây tự hỏi có nên một lần nữa quay lại, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Cô nằm ở trên giường, mắt to chớp chớp nhìn trần nhà, cho rằng chính mình sẽ mất ngủ, nhưng không đến một lúc liền tiến vào mộng đẹp.

Chỉ là, suốt một buổi tối, hình ảnh rừng cây đen kia cứ đong đưa trong đầu cô, mặc kệ cô trốn thế nào đều trước sau trốn không thoát.

Ngày hôm sau, tỉnh dậy từ sớm, tinh thần tự nhiên liền không được tốt.

Cô ở biệt thự này tĩnh dưỡng đã năm sáu ngày, di động mất, lâm vào trạng thái hoàn toàn mất liên lạc ,ở trường học còn tốt ,cô có tiếng là vua trốn học.

Chỉ là Lão Lộ ở đó, hiện giờ cũng không biết gặp phải tình huống gì.

Lúc vừa mới bắt đầu tới nơi này cho rằng thời gian sẽ rất khó qua, lại không nghĩ, lập tức liền qua nhanh nhu vậy .

Nơi này mọi người đối với cô đều là cực kỳ tốt, trừ bỏ vị phó tổng thống cao lãnh kia.

Hôm nay là cơ hội cuối cùng nói với anh ta, việc này không nên chậm trễ.

Sau khi rửa mặt, cô từ trong tủ chọn ra một bộ quần áo đơn giản mặc vào.

Bộ quần áo kia của cô lúc bị thương đã bị Sở Ngự Bắc xé mất rồi, ngoài bộ quần áo này, cô cái gì cũng không mang đi.

Thu thập xong , cô chạy nhanh xuống lầu..

Bởi vì mấy ngày trước, Sở Ngự Bắc đều không xuống dưới ăn sáng, trực tiếp trở về phủ tổng thống .

Lộ Tình Không xuống lầu, liền thấy bộ dáng người đàn ông tôn quý kia , mặc một thân tây trang thủ công tinh tế, ngồi ở đó ưu nhã ăn sáng.

Anh chăm chú ăn bánh mì kẹp, Lộ Tình Không suy đoán, anh khẩu vị dường như chỉ một.

Lộ Tình Không ngồi xuống vị trí đối diện góc nghiêng hoàn mỹ của anh ,lúc anh nuốt đồ ăn , hầu kết hoạt động lên xuống, vô cùng gợi cảm.

Tiểu Thất vẫn như vậy lười biếng ghé vào chân anh, một người một vật, chính là hình ảnh hoàn mỹ nhất .

Ánh mắt chuyển hướng nhìn qua bờ môi mỏng cọ qua gương mặt mình,hình ảnh tối hôm qua không tự giác mà hiện lên trong đầu , mặt cô nóng lên.

Hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân bình ổn cảm xúc , mỉm cười hướng Sở Ngự Bắc vẫy tay, “Chào buổi sáng, ngài phó tổng thống .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.