Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 80: Chương 80: Đại cát đại lợi




Ngày hôm sau Thiệu Càn Càn đã trở về trụ sở, huấn luyện, xuất ngoại, thi đấu, lịch trình ngập tràn, cực kỳ bận rộn.

Vào cuối tháng 5 năm nay, Thiệu Càn Càn xin nghỉ trở về trường học, mà bấy giờ, đó là lần cuối cùng cô trở lại trường với tư cách một sinh viên.

"Càn Càn, nhìn tao mặc có được không." Kha Tiểu Duy nắm hai đầu của bộ đồng phục cử nhân, như thể mình đang mặc áo cưới vậy xoay tại chỗ một vòng.

Thiệu Càn Càn vẫn đang rối rắm đội mũ cử nhân như thế nào để không đè nặng tóc mái của cô: "Đẹp đẹp, đã xuống mười cân, mặc gì cũng đẹp cả."

Kha Tiểu Duy giảm béo thành công sau khi nghe xong cười khanh khách không ngừng.

Phương Đàm: "Hai đứa bây xong chưa, xong rồi thì chúng ta xuống lầu chụp ảnh đi, cậu em của câu lạc bộ nhiếp ảnh gọi qua đang chờ ở dưới rồi kìa."

"Được được." Thiệu Càn Càn lấy hai cái kẹp đen kẹp lại chiếc mũ cử nhân đang lung lay sắp đổ, "Đi thôi."

Hôm nay là ngày tất cả các sinh viên năm tư trở lại trường làm lễ tốt nghiệp và chụp ảnh tốt nghiệp, cho nên dọc đường đều có thể nhìn thấy sinh viên mặc đồng phục cử nhân chụp ảnh bất cứ lúc nào. Ba người Thiệu Càn Càn cũng không ngoại lệ, họ nắm tay bước đến những kiến trúc nổi bật trong khuôn viên trường, lưu lại cho riêng mình những ký ức bốn năm gắn bó với trường học.

"Sắp đến thời gian chụp ảnh tập thể, chúng ta đi thôi." Phương Đàm nói.

"Được."

Phương Đàm: "Em trai, cảm ơn em đã giúp chụp ảnh."

Cậu em khóa dưới cười thật thà: "Không cần khách khí đâu chị, lát nữa sửa xong ảnh em sẽ gửi cho chị."

"Được, làm phiền rồi."

"Không đâu không đâu."

Cậu em khóa dưới xách theo camera đi mất, ba người Thiệu Càn Càn bèn cùng nhau chạy về phía Đông cổng trường, cùng tụ hợp với phần lớn lớp.

"Sao mày không tìm Lâm Gia Thố đến chụp ảnh vậy." Kha Tiểu Duy nói.

"Anh ấy nào thích chạy ngược chạy xuôi chụp ảnh, hơn nữa anh ấy ó việc có lẽ đến muộn," Thiệu Càn Càn liếc mắt nhìn đồng hồ, "Bây giờ chắc là đến cổng Đông rồi."

"Này này, đợi lát nữa tao có thể tìm cậu ấy chụp một tấm không." Kha Tiểu Duy mắt đầy tỏa sáng.

Thiệu Càn Càn bật cười: "Mày muốn chụp ảnh chung thì hỏi ảnh được rồi, hỏi tao làm gì."

Kha Tiểu Duy chọc chọc cánh tay của cô: "Đây chẳng phải là lễ phép để, tranh thủ sự đồng ý của bạn gái một chút sao."

"Oa nói tao cứ như quản lý anh ấy lắm vậy......"

"Ai không biết Lâm Gia Thố cưng mày cưng đến tận trời, tao đoán là, tất cả mọi chuyện cậu ấy đều nghe mày. Đúng rồi, bình thường cậu ấy ra ngoài xã giao có báo cáo với mày không."

Thiệu Càn Càn: "Tao có rảnh đâu mà nghe anh ấy báo cáo mỗi ngày."

"Xì cô em này, thế giới bên ngoài đầy màu sắc, mày cũng không trông một chút."

"Có một số người không trông thì không được, mà có một số người ấy, không cần trông cũng yên tâm."

"Ôi, nhìn mày đắc ý ——" Kha Tiểu Duy dứt lời đột nhiên đẩy đẩy cô, chỉ về phía trước nói, "Mày xem thể chất trêu hoa ghẹo nguyệt của chồng mày kìa, hên là Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng cũng không loạn."

Chồng? Sao lại là chồng chứ.

Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn? Nói Lâm Gia Thố á? Anh ấy là loạn không thể loạn hơn được nữa đấy.

Thiệu Càn Càn cười nhạo một tiếng, theo hướng Kha Tiểu Duy chỉ nhìn qua.

Lâm Gia Thố quả nhiên đã đến rồi, có lẽ anh mới vừa thay đồng phục cử nhân, mũ còn tùy ý vắt ở trên tay. Mà lúc này, nữ sinh chen chúc không ngừng tiến lên trước chụp ảnh chung với anh.

Cùng khoa, khoa bên cạnh, còn có không mặc đồng phục cử nhân chắc là các em gái năm hai hay năm ba đại học. Tóm lại, một nhóm lại một nhóm, cả đám như chộp lấy khoảnh khắc cuối cùng, lấy hết can đảm.

Lâm Gia Thố vốn dĩ cũng không phải là người lạnh lùng, ở kỳ tốt nghiệp cuối cùng, anh đương nhiên vẫn duy trì tính tình tốt và kiên nhẫn.

Lúc này, đang bị trở thành phong cảnh chụp ảnh tốt nghiệp đôi tay anh xếp ở trước người, đứng một cách thẳng tắp, một tư thế một vẻ mặt, vững như Thái sơn.

"Này Lâm Gia Thố, chụp chung một tấm ảnh nhé." Đến gần, Kha Tiểu Duy cất cao giọng, phất phất tay với anh.

"Chị này, xếp hàng đằng sau đi......" Một em gái bên cạnh lẩm bẩm một câu.

"Xếp hàng à, á rất xin lỗi rất xin lỗi." Kha Tiểu Duy vừa xin lỗi vừa cười, cuối cùng treo ở trên người Thiệu Càn Càn cười cong cả eo, "Càn Càn, Càn Càn mày mẹ nó giúp tao đi cửa sau được không, nhiều người như vậy tao xếp hàng đến ngày tháng năm nào chứ."

Thiệu Càn Càn ho khan: "Xếp hàng văn minh, bắt đầu từ tao đi."

Kha Tiểu Duy: "Ha ha ha mày cút đi, cần mày làm gì!"

Lâm Gia Thố đương nhiên là nhìn thấy Thiệu Càn Càn, vốn dĩ lúc vừa đến đã muốn gọi điện cho cô, ai ngờ một số người trong lớp quấn lấy anh chụp ảnh chung, sau đó tất cả tất cả, không thể hiểu nổi càng ngày càng nhiều, anh cũng không tiện rời khỏi ngay, đành cứ ở đây đợi Thiệu Càn Càn.

Lúc này, nhìn ba cô gái đang cười vui vẻ trước mặt, anh ngoảnh đầu lại nói câu xin lỗi với người bên cạnh, sau đó nhấc chân đi về hướng Thiệu Càn Càn.

"Cười đủ rồi." Đến bên cạnh cô rồi, Lâm Gia Thố duỗi tay vỗ cái mũ cử nhân của cô một cái, vì thế mũ cử nhân không vững chắc chút nào thoáng cái đã xiêu vẹo.

Thiệu Càn Càn á một tiếng, quay người liền đánh anh một phát: "Anh làm gì á! Em cực khổ lắm mới đội xong!"

Lâm Gia Thố chọc chọc khuôn mặt thở phì phì của cô: "Có phải tại đầu lớn quá nên đội không được hay không."

"Đầu anh mới lớn." Thiệu Càn Càn trừng mắt liếc nhìn anh, đỡ mũ, "Sao anh lại đến đây, không chụp ảnh."

Lâm Gia Thố: "Chụp chứ, không biết vị tuyển thủ thể thao điện tử nổi tiếng, có nguyện ý chụp chung với anh một tấm không?"

Thiệu Càn Càn nhíu mày dòm anh: "Chụp ảnh chung với em sao, em thu phí."

Lâm Gia Thố hơi hơi cúi người, thấp giọng nói: "Bao nhiêu tiền, anh trả hết."

Thiệu Càn Càn quay người đi đến nơi chụp ảnh tập thể, "Em ngẫm lại đã, nghĩ xong rồi nói cho anh."

Lâm Gia Thố đi theo đằng sau cô, "Chuyện đó cũng phải nghĩ lâu như vậy sao."

"Này này, tớ cũng không cần phải thu phí, Lâm Gia Thố, nếu không chúng ta chụp chung tấm ảnh đi." Kha Tiểu Duy cười hì hì nói.

"Vậy cậu gọi chị em của cậu qua giải quyết trước đi."

"Á ngay cả cậu cũng không giải quyết được mà còn muốn tớ giải quyết sao, nam thần à, cậu còn là nam thần sao!"

Lâm Gia Thố mặt đau khổ: "Ở trước mặt cô ấy còn gọi nam thần cái gì."

......

Sau đấy nữa, tập thể lớp cùng chụp ảnh tốt nghiệp.

Khi nhiếp ảnh gia hô từ 1 đến 3 xong, mọi người ném mũ cử nhân lên trời, trong khoảnh khắc, mũ bay vọt lên, ai cũng không quen biết ai.

Thiệu Càn Càn nhìn mọi người hoan hô, bỗng cảm thấy nhiều cảm xúc ngổn ngang. Về sau, đám người bọn họ đều sẽ đi đến mỗi thành phố ở đông nam tây bắc, một thời thanh xuân, đến đây là kết thúc.

Có một số người ấy, có lẽ cả đời đều không gặp mặt nhau, thi đại học đã đưa bọn họ tụ tập lại với nhau, rồi lớn lên, đã chia cách họ như vậy.

Nhưng may mắn, có một số người vẫn còn ngoại truyện, như tình bạn giữa cô cùng với Phương Đàm, Kha Tiểu Duy, lại như...... Cô và Lâm Gia Thố.

"Oái——" Một đám người đứng ở trên bậc thang chụp ảnh, mà la hét xô đẩy, Thiệu Càn Càn bất cẩn hụt một bước, trẹo chân.

Phương Đàm kéo cô: "Cẩn thận một chút."

Thiệu Càn Càn ngồi xổm xuống sờ sờ mắt cá chân: "Chờ chút chờ chút, hơi đau."

"Trẹo bị thương sao." Phương Đàm cũng ngồi xổm xuống xem.

"Làm gì quá mức như vậy." Thiệu Càn Càn nhe răng trợn mắt nói, "Không sao đâu."

"Làm sao vậy." Lâm Gia Thố đứng ở hàng cuối cùng, nhìn thấy người đều tản ra mà Thiệu Càn Càn thì ngồi xổm xuống đất liền đi tới, "Té ngã?"

Thiệu Càn Càn đỡ tay Phương Đàm đứng lên: "Không có sao, mới không cẩn thận bị đẩy một chút, trẹo chân."

Lâm Gia Thố nhíu nhíu mày, cúi người xuống nhìn sơ: "Cử động xem."

Thiệu Càn Càn: "Để em bình thường lại đã, hức...... Còn đau lắm."

Lâm Gia Thố đứng dậy gõ gõ đầu cô, sau đó xoay qua chỗ khác, hơi hơi cúi người xuống: "Lên đi."

Thiệu Càn Càn nhìn khắp nơi: "Không cần."

Lâm Gia Thố cũng không để ý, trực tiếp đi qua cõng cô lên, Thiệu Càn Càn hoảng sợ, đành phải nằm ở trên lưng anh ổn định thân thể.

"Thả em xuống dưới."

Lâm Gia Thố: "Cõng em không ít rồi, xấu hổ cái gì."

Ánh mặt trời đang hừng hực, không ít bạn học ghé mắt nhìn, Thiệu Càn Càn thuận tay dùng mũ cử nhân che mặt: "Em không có xấu hổ đâu, này, anh cõng em đi đâu vậy ——"

"Đến phòng y tế bôi ít rượu thuốc."

"Không nghiêm trọng như thế!"

"Có thể nghe anh hay không, hửm?"

Từ cửa đông đến phòng y tế cũng không tính là xa, Lâm Gia Thố kiên trì muốn đi, Thiệu Càn Càn cũng đã để yên rồi. Cô an tĩnh mà nằm trên lưng anh, nhìn tình cảnh và kiến trúc quen thuộc bên cạnh.

Xuyên qua con đường bóng râm, đi vào hành lang...... Mỗi một chỗ ở đây, dường như đều có kỷ niệm.

"Lâm Gia Thố, lúc trước anh cũng từng ôm em đến phòng y tế nhỉ." Thiệu Càn Càn duỗi tay cọ cọ cằm anh, "Anh có nhớ hay không."

"Trong trí nhớ của anh không kém vậy đâu." Lâm Gia Thố cười khẽ, "Lúc ấy, có người che mặt kín mít, dáng vẻ kiểu không muốn dính líu một xu quan hệ nào với anh, em cho rằng anh quên được sao?"

Thiệu Càn Càn cười nhẹ một tiếng: "Ai bảo anh là động vật quý hiếm ở trường, em chẳng phải sợ sẽ thành đối tượng công kích của mọi người sao."

"Như thế nào, không tin anh sẽ bảo vệ được em?"

"Lúc ấy...... Sao em biết anh bảo vệ được em hay không." Thiệu Càn Càn nhìn phương xa, nhàn nhạt nói, "Khi đó, em cũng không biết chúng ta sẽ ở bên nhau."

Đúng vậy, tất cả rõ ràng đều có dấu hiệu, nhưng mà khi ấy chúng ta lại không biết một chút gì, thì ra một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta sẽ thích đối phương như thế.

"Bác sĩ." Lâm Gia Thố cõng Thiệu Càn Càn vào phòng y tế.

Bác sĩ đang thổi hơi uống đồ uống, vẻ mặt thích ý mà xem phim truyền hình, nghe được có người cất tiếng mới ngẩng đầu: "Éc...... Là các em sao."

Lâm Gia Thố đặt Thiệu Càn Càn ở trên giường bệnh: "Có nước thuốc bị ngã trật khớp không, mắt cá chân của cô ấy cần bôi một ít."

Bác sĩ cười đứng dậy, vừa đi lấy nước thuốc vừa hỏi: "Bây giờ các em tốt nghiệp?"

"Phải, tốt nghiệp."

"Thật nhanh nhỉ......" Bác sĩ than một tiếng, "Cảm giác như lần trước nhìn thấy hai người các em là một tháng trước ấy."

Lấy nước thuốc xong đi trở lại, bác sĩ ngồi ở trên ghế nhìn thoáng qua mắt cá chân của Thiệu Càn Càn, sau đó vui đùa nói: "Thế nào, tới gần tốt nghiệp còn đánh nhau à."

Thiệu Càn Càn chợt nghẹn: "Đánh cái gì ạ......"

Bác sĩ cười phải: "Lúc trước các em đứa nào cũng không phải là vì đánh nhau mới đến đây à."

Lâm Gia Thố hắng giọng một tiếng, dời tầm mắt.

Bác sĩ tháo nắp ra bôi thuốc cho Thiệu Càn Càn: "Ách...... Hai lần trước tới còn nói không phải người yêu, bây giờ, các em cuối cùng vẫn phải thừa nhận ở bên nhau rồi."

Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố nhìn nhau cười: "Hai lần trước cũng không lừa chú, khi đó đúng thật không ở bên nhau, nhưng mà bây giờ thì ở bên nhau."

Bác sĩ nhìn hai gương mặt trẻ tuổi trước mặt, lại cảm thán lần nữa: "Tuổi trẻ ấy......"

Không một ai sẽ ở thanh xuân mãi, nhưng cuối cùng vẫn có người ở thanh xuân.

Khi Lâm Gia Thố đỡ Thiệu Càn Càn ra ngoài, cách đó không xa giữa các sinh viên vang lên tiếng pháo mừng.

"Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi sao."

"Ừ." Lâm Gia Thố nói, "Anh cõng em qua đó."

Thiệu Càn Càn lắc đầu: "Em đi được, chúng ta cùng nhau đi qua đi nha."

Lâm Gia Thố nhìn cô thật sâu, cuối cùng cười nhẹ: "Được, cùng nhau đi."

Từ khi bắt đầu, cho đến kết thúc, đây gọi là quãng đường dài trong sinh mệnh, từ nay về sau chúng ta, đều đi cùng nhau.

(Hoàn chính văn)



Mọi người đọc ngoại truyện trên trang wordpress của mình nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.