Tra Vương Tác Phi

Chương 45: Chương 45: Rất chờ mong được làm phụ thân




Thư của Trạm vương?

Thái hậu nhíu mày.

Hoàng thượng nhướn mắt, vô cùng kinh ngạc.

Một người tới tấu chương còn chưa từng viết, thế nhưng sẽ viết thư? Đúng là hiếm lạ. Bất quá....

Hoàng thượng đảo mắt nhìn Dung Khuynh một cái, đáy mắt xẹt qua cái gì đó: “Cho hắn vào!”

“Vâng!”

Hoàng thượng vừa mở miệng, Từ thái y cũng buông ngón tay thăm dò mạch Dung Khuynh xuống, kính cẩn cúi đầu đứng một bên. Giống như lúc Hoàng thượng đang xử lí chính vụ ngày trước, hắn không dám tìm thêm phiền.

Thấy như thế, sắc mặt Thái hậu trầm xuống một phần. Hoàng hậu ngồi một bên không động không nói, có Hoàng thượng và Thái hậu ở đây, không tới lượt nàng lên tiếng.

Lẫm Nhất bước vài điện, người đi cùng hắn là một lão già.

Nhìn thấy lão già kia, biểu cảm Hoàng thượng hơi thay đổi, còn Thái hậu sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống.

“Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng!”

“Cựu thần khấu kiến Hoàng thượng!”

“Đều đứng lên đi!”

“Tạ ơn Hoàng thượng!”

Lẫm Nhất đứng thẳng người lên, không chờ Hoàng thượng mở miệng đã tự động đưa hai tay dâng phong thư lên: “Đây là thư Vương gia vừa phái người đưa tới, xin Hoàng thượng xem qua.”

“Ừ!”

Hoàng thượng đọc thư, Lẫm Nhất đưa mắt nhìn sang Dung Khuynh một cái, sau đó mở miệng nói với lão giả vào cùng hắn: “Quách thái y, làm phiền rồi!”

“Đều là bổn phận của cựu thần.”

Lẫm Nhất tự động mang người đến bắt mạch cho Dung Khuynh, tự động chủ trương mọi việc. Điều gì không cần quan tâm liền không quan tâm, điều gì nên quăng một bên liền quăng một bên. Cái cách làm việc này....

Đúng là có dạng chủ tử thế nào sẽ có dạng đầy tớ thế đó. Thật đáng ghét!

Dung Khuynh cúi đầu nhìn ngón tay đang đặt trên mạch đập của mình, cảm giác bất an ùn ùn kéo đến. Cơ sự bại lộ, chỉ sợ sẽ phải bị trừng phạt rất nặng!

Hoàng thượng đọc hết thư, cùng lúc đó Quách thái y cũng bỏ tay xuống.

“Thế nào?” Lẫm Nhất hỏi.

Quách thái y trả lời chi tiết: “Dung tiểu thư có hỉ mạch đã hơn một tháng rồi.”

Một câu vừa dứt, cả điện yên tĩnh, trong lòng giật mình. Dung Khuynh run run da mặt. E là không chỉ bị trừng phạt thôi đâu.

“Quách thái y, ngươi chắc chắn nàng có hỉ mạch, không sai sót gì chứ?” Thái hậu thẳng tắp nhìn Quách thái y, đáy mắt rất là quỷ dị, trong giọng nói lạnh lẽo ẩn ẩn mang theo kích động.

“Vâng, hạ thần xin cam đoan!”

“Nhưng Dung Khuynh còn chưa có quỳ thủy thì sao có thể mang thai được?”

Đối mặt với câu hỏi của Thái hậu, Quách thái y đáp vô cùng lạnh nhạt: “Chuyện này có lẽ là do trùng hợp.”

Trùng hợp? Ý hắn là sau khi nàng bị Trạm vương xâm phạm, quỳ thủy vừa khéo đến sao? Tiếp theo đó biến thành khối thịt bên trong bụng Dung Khuynh?

Dung Khuynh: đủ vô lí!

Thái hậu chau mày lại. Cái sự trùng hợp quá gượng ép này thật khó tin tưởng!

“Từ thái y.....” Thái hậu muốn để người khác kiểm tra mạch đập lần nữa, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Hoàng thượng cắt đứt.

“Mẫu hậu, Túc Nhi trong thư nói: hắn vô cùng mong chờ được làm phụ thân nên sẽ mau chóng hồi kinh, chờ đợi hài tử ra đời. Còn về Dung Khuynh, hắn đã dặn dò cho Lẫm hộ vệ an bày. Chúng ta không cần phải bận tâm.”

Nghe Hoàng thượng nói xong, Dung Khuynh thật sự rất muốn đi chết ngay lập tức!

Hoàng hậu vẻ mặt bất định, lòng thầm cảm thấy chuyện này có gì đó kì quái!

Dung Khuynh có hỉ chỉ là do trùng hợp ngẫu nhiên? Quan trọng hơn là: Trạm vương chịu nhận đứa bé này quá đơn giản.

“Nhưng mà....”

“Mẫu hậu, đây là đứa bé của Túc Nhi, vẫn nên để tự hắn an bài đi.” Hoàng thượng đột nhiên thay đổi thái độ thành kiên quyết.

Thái hậu sâu sắc nhìn Hoàng thượng một cái, trong lòng không vui. Nhưng cũng không có chống lại ý hắn: “Vậy thì liền nghe theo Hoàng thuợng!”

Trạm vương đã chịu nhận, hoàng thất cam chịu, đứa bé trong bụng Dung Khuynh là của Trạm vương không có sai!

Tin tức này vừa xuất hiện, kinh thành lại bắt đầu bàn tán. Không ngờ Trạm vương lại có lòng tốt như thế, ghen tị Dung Khuynh mẹ vinh nhờ con, về sau sẽ được sống trong vinh hoa phú quý, cả đời cẩm tú.

Mà khi tin tức này truyền tới Cố gia, Cố đại phu nhân là người phản ứng mạnh mẽ nhất, điên cuồng hét lên một tiếng tiện nhân, đồ kỹ nữ, sau đó trực tiếp ngất xỉu, xỉu vì tức! Xem ra bệnh của Cố đại phu nhân từ nay sẽ khó khỏi rồi.

***

Từ trong cung trở ra, Lẫm Nhất không có mang Dung Khuynh về Trạm vương phủ, cũng không đưa nàng trở lại Dung gia mà trực tiếp đưa nàng về trang.

Trở lại trang, không chờ Dung Khuynh ngồi xuống thở được một ngụm, Lẫm Nhất đã mang một đám người tới, kéo ồ ạt đến trước mặt nàng.

“Dung tiểu thư, đây là Anh Hồng, sau này nàng ta sẽ hầu hạ ngươi rửa mặt.”

“Đây là Thanh La, là người hầu hạ sinh hoạt thường ngày của ngươi sau này.”

“Đây là Liễu Thanh, nha hoàn hầu hạ ăn uống.”

“Đây là....”

“Đây là.....”

“Đây là....”

“Còn đây là Ngô ma ma, là ma ma có kinh nghiệm đỡ đẻ tốt nhất trong hoàng cung.”

Rất tốt! Sau này ăn uống ngủ nghỉ đều có người đi theo hầu hạ. Có cả ma ma đỡ đẻ, còn là người giàu kinh nghiệm nhất!

Đáng tiếc nha! Dù ma ma có kinh nghiệm thế nào cũng không đỡ đẻ được cho cái bụng này, bởi vì bên trong đó không có đứa bé nào cả!

Ai! So với nguy hiểm của việc nếu sinh ra được nhi tử thì không sinh ra được còn muốn chết hơn nữa.

Thất bại trong gang tất! Chỉ thiếu chút nữa đã thành công rồi mà.

Bất quá Trạm vương có phản ứng nhanh như vậy chứng tỏ những việc phải biết hắn đều đã biết. Dung Khuynh dứt khoát không nói thêm gì, dù sao cũng chỉ là vô ích.

Nhưng trước khi Trạm vương trở về, nàng muốn làm chút gì đó.

“Ta đói rồi. Trước mang đến vây cá, cá muối, tổ yến mỗi thứ một chậu đến đây đi.”

Nàng muốn ăn một chậu, còn hai chậu, một chậu để nhìn, một chậu để đổ. Trạm vương gieo họa cho nàng, nàng liền gieo họa cho tài sản của hắn. Ăn cho bỏ tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.