Trạch Thiên Ký

Chương 126: Q.1 - Chương 126: Dị biến




Gió tuyết dầy đặc rơi xuống lặng im không tiếng động, bốn phía giếng cạn hoàn toàn an tĩnh, Bắc Tân kiều cây cối đã rụng hết lá, trên cành cây có tuyết đọng, giống như lính trinh sát đang cầm thương. Thánh Hậu chắp hai tay sau lưng, nhìn phương hướng Quốc Giáo học viện nơi xa, trầm mặc một lát sau nói: "Đại triêu thí sắp sửa bắt đầu, có ý kiến gì không?"

"Giáo Hoàng đại nhân theo ý của ngài đã đón Lạc Lạc Điện hạ vào trong học cung, nhưng không có bất cứ thái độ gì khác nữa."

Mạc Vũ nhìn nghiêng một bên mặt của nương nương, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì theo ta thấy , phương pháp đơn giản nhất chính là trực tiếp giết chết Trần Trường Sinh, làm gì còn nhiều phiền toái đến vậy."

Quốc Giáo học viện tạo ra phong ba, sau khi Thánh Hậu nương nương tỏ thái độ, sau đó không còn ai đề cập đến, nhưng Mạc Vũ hiểu nương nương không phải muốn mượn chuyện này tỏ vẻ sự khoan dung và khí độ của mình, mà là muốn chờ đám người núp sau Quốc Giáo học viện toàn bộ đứng ra —— nương nương đối với tất cả mọi chuyện trên thế gian đều rõ ràng sáng tỏ, lúc này đã hỏi nàng, cũng chỉ muốn xem thái độ của nàng một chút, như vậy thái độ của nàng nhất định phải thật kiên quyết.

Ngoài dự liệu của nàng, Thánh Hậu đối với thái độ kiên định thậm chí có chút lãnh khốc của nàng không có tỏ vẻ thích thú, ngược lại khóe môi nhếch nhẹ, lộ ra nụ cười có chút ý tứ đùa cợt, nói: "Làm việc như thế thật không thú vị chút nào? Hơn nữa nếu giết hắn rồi, ngươi làm sao có thể ngủ yên? Phải biết rằng mùi vị trên chăn đệm cuối cùng cũng sẽ tan biến.”

Mạc Vũ nghe thấy thế cực kỳ bối rối, nghĩ thầm nên giải thích chuyện này như thế nào đây?

Thánh Hậu không có cho nàng cơ hội giải thích, xoay người nhìn nàng, tựa cười mà không phải cười nói: "Thanh Đằng yến đêm hôm đó, là ngươi nhốt hắn vào Đồng cung ư?"

Mạc Vũ đột nhiên cảm giác được tuyết hôm nay lạnh lẽo tới thấu xương, không dám có nửa phần do dự, đáp: "Vâng.”

Thánh Hậu không nhìn lại chiếc giếng cạn kia, nói: "Đó là một địa phương tốt."

Mạc Vũ cũng không dám nói chuyện nữa, cung kính mà nhún nhường cúi đầu, đỡ tay của nàng, đi về phía hoàng cung.

Thanh Đằng yến đêm hôm đó nhốt Trần Trường Sinh ở Đồng cung, là nàng làm việc dựa theo yêu cầu của một vị đại nhân nào đó, còn lý do làm sao Trần Trường Sinh có thể thoát khốn, có phải thật sự tiến vào đáy hàn đàm, gặp được cái cấm kỵ kia hay không, Mạc Vũ cũng không biết, cũng không dám tìm hiểu, bởi vì vô luận như thế nào, tất cả đều là do nàng.

Nương nương cũng không nói là hài lòng hay không hài lòng đối với cách làm của nàng, nhưng nếu đã nhắc tới, vậy chính là cảnh cáo.

Khắp triều đình Đại Chu đều biết, Mạc Vũ là nữ nhân quyền thế thứ hai trên thế gian này, có được vinh hoa phú quý cùng quyền thế huân thiên khó lòng tưởng tượng, nàng thỉnh thoảng nổi hứng ở giữa mi tâm điểm lên một chút hồng trang, có thể để cho phong trào đã yên lặng mấy trăm năm một lần nữa sống lại, nhưng chính nàng hiểu rõ, tất cả mọi thứ đều do nương nương ban cho hoặc có thể nói là đồng ý.

Một khi nương nương bắt đầu hoài nghi nàng, nàng sẽ mất đi tất cả, sẽ chết không có chỗ chôn.

Hôm nay gió tuyết cực kỳ hàn lãnh, bàn tay nàng đỡ nương nương trở nên trắng bệch, đôi môi cũng rất yếu ớt, không có một tia huyết sắc.

Trần Trường Sinh tỉnh lại trên giường trong Quốc Giáo học viện.

Mặt của hắn vẫn còn tái nhợt, đôi môi cũng rất yếu ớt, cũng không thấy chút huyết sắc.

Nhưng trên người của hắn khắp nơi đều là máu, vai cùng ngực còn có móng ngón tay, cũng đều có máu đóng lại, cùng với chăn đệm màu trắng đối lập lộ ra vẻ chói mắt kinh khủng vô cùng.

Nhìn nóc nhà, hắn trợn tròn mắt, trầm mặc không nói, cho đến khi năm tức thời gian trôi qua, hô hấp dần dần trở nên vững vàng, hắn mới chậm rãi nghiêng người, tay trái chống mép giường, từ từ ngồi dậy.

Ở bên giường, hắn lại ngồi năm tức thời gian, đợi tim đập dần dần khôi phục bình thường, đứng dậy đi tới trước gương.

Hắn nhìn thiếu niên trong gương cả người là máu, trầm mặc thời gian rất lâu.

Mình còn sống, cảm giác như vậy thật sự rất tốt .

Đi đến ranh giới sinh tử một lần, sau đó trở về nhân thế , cảm giác như vậy thật sự rất tốt.

Trong không gian dưới đất đến cùng đã xảy ra chuyện gì, hắn không nhớ rõ nổi, chỉ biết sau khi tinh huy bắt đầu thiêu đốt, thần thức của hắn rơi vào trong một cái vực sâu, ở trong vực sâu toàn bộ là ngọn lửa đang rực cháy, nhiệt độ tỏa ra thật đáng sợ, cảm giác bị xé rách kinh khủng và thống khổ khó có thể thừa nhận, còn có ngập tràn tuyệt vọng.

Hắn cảm giác mình đã trải qua một giấc mơ, nhưng hắn biết đó là sự thật. Hắn bây giờ còn cảm thấy tinh thần hoảng hốt, trong vô thức giơ ống tay áo lên ngửi ngửi, trên y phục khắp nơi đều có vết máu, mặc dù không ngửi thấy mùi máu gay mũi, nhưng đối với một người thích sạch sẽ như hắn mà nói, chuyện này thực sự khó chịu.

Hắn nghĩ đây đều là máu của mình, nhưng vẫn không thể nhịn nổi, cho nên hắn bắt đầu tắm, tắm rất nhiều lần, mới xác nhận đem toàn bộ máu trên người rửa sạch, cầm lấy khăn lông lớn lau chùi bọt nước trên người, đi tới trước gương, chuẩn bị đem cửa sổ mở ra, để một chút không khí trong lành cùng với bông tuyết bay vào.

Lúc đi qua tấm gương, hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn vào trong gương.

Trong gương, vị thiếu niên kia đang cởi trần, nhìn rất tầm thường. Nhưng hắn phát hiện một số điểm không tầm thường.

Trên thế giới này có rất ít người giống như hắn, có thể hiểu rõ về thân thể của mình —— bởi vì bản thân có bệnh, hắn từ trước đến giờ rất chú ý những phương diện này —— hắn nhớ rất rõ, trên cánh tay trái của mình, có một vết sẹo do sư huynh đốt thuốc giúp mình lỡ tay tạo thành. Nhưng hiện tại, vết sẹo kia đã biến mất, cánh tay trái hoàn toàn bóng loáng.

Lúc này hắn mới chú ý, da của mình trở nên trơn nhẵn hơn rất nhiều, giống như đứa bé mới sinh. Càng làm cho hắn nghĩ mãi mà không rõ, chính mình rõ ràng bị thương cực nặng, nhưng trên người lại không có một vết sẹo nào, ngay cả những vết sẹo cũ có từ hồi trước, cũng đã biến mất toàn bộ, cho dù là vết nhỏ bé nhất cũng không còn.

Chẳng lẽ, đây chính là tẩy tủy ư? Từ mùa xuân cho đến hiện tại, từ viên mệnh tinh xa xôi vô cùng kia hấp thụ tinh huy, ở trong quá trình biến đổi thành chân nguyên, có một phần năng lượng đã giúp mình tẩy tủy thành công ư?

Trong lòng của hắn không hề sinh ra cảm giác mừng rỡ vì đã đạt được ước nguyện, bởi vì lúc này hắn rất mờ mịt, vẫn còn trong giai đoạn tâm thần hoảng hốt.

Hắn nhìn thiếu niên trong gương, cau mày nghiêm túc tự hỏi.

Suy tư, là chuyện có thể làm cho hầu hết mọi người tĩnh táo thanh tĩnh. Hắn càng ngày càng thanh tĩnh, nhớ lại càng ngày càng nhiều chuyện. Cho đến cuối cùng, hắn cuối cùng đã nhớ ra, chính mình trước khi hôn mê, hẳn là ở trong không gian dưới đất hàn lãnh, ở trước mặt của hắc long tiền bối, làm sao khi...tỉnh lại đã trở về Quốc Giáo học viện?

Hắn nhìn khăn lông ướt, lấy tay nhẹ nhàng vuốt vuốt, xác nhận thật sự là nó đang ướt .

Hắn đi tới bên cửa sổ, nhìn về tường thành hoàng cung sâu trong rừng cây, nghĩ thầm từ không gian dưới đất đi ra ngoài chính là một cái hồ nước, nếu như không phải là hắc dương nghĩ biện pháp đem mình đưa về Quốc Giáo học viện, người duy nhất có thể làm được chuyện này , hẳn là vị trung niên phụ nhân kia, phụ nhân kia rốt cuộc là ai?

Lúc trước trong lòng đất đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mình còn sống? Chẳng lẽ mình thật sự đã tẩy tủy thành công?

Hắn đứng ở bên cửa sổ trầm mặc thời gian rất lâu, cuối cùng quyết định, đi trở về bên giường, đem toàn bộ chăn vén lên, khoanh chân ngồi trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu tọa chiếu nội quan.

Vực sâu tuyệt vọng kia bắt đầu từ khi hắn tọa chiếu tự quan, hiện tại hắn còn sống, nhưng không chút do dự thử tọa chiếu tự quan, bởi vì cuộc sống đối với hắn cố nhiên trọng yếu phi thường, nhưng hắn không cách nào tiếp nhận cuộc sống hồ đồ không rõ, hắn cần hiểu rõ trạng thái hiện tại của bản thân mình.

Thần thức tiến vào thân thể của hắn, bắt đầu dạo chơi lần nữa, nhưng hiện tại đã có kinh nghiệm, loại dạo chơi này không còn là quan sát khắp nơi không mục đích nữa, mà giống như đang dò xét lãnh địa của mình, thời gian không bao lâu, thần thức của hắn đã đi tới cánh đồng tuyết trải dài vạn dặm, ở trên không nhìn xuống mặt đất.

Hắn nhắm mắt lại, lông mi khẽ nháy động, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Hắn rất khẩn trương, rất lo lắng thần thức sẽ như lần trước, trực tiếp rơi vào trên cánh đồng tuyết, lần nữa dấy lên một mồi lửa kinh khủng vô vùng.

Cho dù ý chí kiên nghị như hắn, cũng tuyệt đối không muốn thừa nhận thống khổ như thế một lần nữa.

May mắn chính là, lần này thần thức của hắn không có rơi xuống, cũng không có biến cố gì phát sinh.

Cánh đồng tuyết vạn dặm vẫn là cánh đồng tuyết vạn dặm, thần thức của hắn chú ý tới, trong góc có một phiến cánh đồng tuyết đã tan biến, hóa thành hơn mười tia nước nhỏ đang chảy, theo phía nam mà chảy tới, trên dòng chảy đang không ngừng tẩm bổ hoang nguyên, chẳng qua là dòng suối này quá nhỏ, hơn nữa do núi non gãy lìa, căn bản không cách nào tạo thành thủy hệ.

Còng chảy này hẳn là chân nguyên, bởi vì kinh mạch của hắn tình huống đặc biệt, không cách nào liên thông lẫn nhau như người tu hành bình thường, vì vậy nó chỉ có thể tồn tại ở một vài khu vực.

Trần Trường Sinh mở mắt, bắt đầu suy tư.

Tình huống bây giờ của hắn nhìn như có chút tương tự như Lạc Lạc, trên thực tế lại khác biệt lớn vô cùng.

Chân nguyên trong cơ thể Lạc Lạc dư thừa chí cực, chẳng qua nếu đem kinh mạch của Yêu tộc so với nhân loại, lại vô cùng đơn giản, cho nên rất khó dùng để tu hành công pháp của nhân loại. Mà chân nguyên của hắn hiện tại ít đến thương cảm, hơn nữa kinh mạch đã đứt đoạn, muốn tu hành công pháp, lại càng khó khăn. Nhưng giữa hai người tựa như cũng có chút đạo lý tương thông.

Vấn đề về kinh mạch , những năm qua hắn một mực suy tư, cho nên mới có thể trong mấy tháng thời gian ngắn ngủi, giải quyết vấn đề của Lạc Lạc, mà trong quá trình giải quyết vấn đề của Lạc Lạc, trên thực tế cũng là quá trình chuẩn bị để giải quyết vấn đề của hắn hiện tại, đối với việc mình tu hành như thế nào, hắn đã sớm có sắp xếp.

Đúng vậy, hiện tại số lượng chân nguyên trong cơ thể hắn quả thật không nhiều, kinh mạch quả thật gãy lìa, nhưng không có nghĩa là hắn không thể tu hành.

Hắn đi tới bên cửa sổ, nhìn gốc vân tùng bắt mắt nhất cánh rừng ven hồ, điều tức chốc lát, cầm lấy chuôi đoản kiếm.

Một tiếng sang sảng thanh minh, đoản kiếm rời vỏ, một đạo kiếm ý hình dạng ngưng thực, từ cửa sổ lầu hai, hướng về phía bên kia bay đi.

Chung Sơn Phong Vũ Kiếm thức thứ nhất, Khởi Thương Hoàng.

Nhưng hắn không có phương thức vận hành chân nguyên của Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, mà dùng phương pháp mô phỏng mà mình dạy cho Lạc Lạc.

Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh sử dụng chân nguyên, bắt đầu từ giờ khắc này, hắn có thể tự xưng là người tu hành, hoặc là người tu đạo.

Bất luận kẻ nào đã trải qua quá trình như hắn, lúc này hẳn là vui sướng vạn phần, thậm chí kích động đến mức lệ rơi đầy mặt, nhưng hắn lại không, tựa như lúc vừa rồi xác nhận trong cơ thể mình có chân nguyên lưu động, hắn bình tĩnh không giống như một thiếu niên mười lăm tuổi, mà giống với một tiền bối tu hành năm trăm tuổi.

Bởi vì tu hành cho tới bây giờ không phải mục đích của hắn, mà là thủ đoạn của hắn, cũng bởi vì hắn đã từng vô số lần suy đoán cảnh tượng hiện tại, nghĩ đã quá nhiều, cho nên đã sớm trở nên lãnh tĩnh.

Theo kiếm ý phá không rời đi, sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hừ nhẹ một tiếng, cảm giác có chút thống khổ.

Nơi xa vân tùng vẫn không nhúc nhích, thạch đài ngoài cửa sổ tan vỡ, vài viên đá giống như mũi tên bắn thẳng vào bên trong nhà, phốc phốc đập vào vách tường, có một viên đã bắn trúng vào cánh tay trái của hắn.

Dựa theo phương pháp mà hắn dạy cho Lạc Lạc, vẫn còn có chút vấn đề, muốn tìm kiếm lối đi mới, quả nhiên không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Trần Trường Sinh lắc đầu, xoay người chuẩn bị đi lấy thuốc để băng bó cánh tay trái.

Mặc dù chân nguyên yếu ớt, khó lòng địa phát huy uy lực chân chính của Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, nhưng dù sao cũng là dùng chân nguyên ngự kiếm, viên đá bắn ra, so với uy lực mũi tên bình thường không kém bao nhiêu, có thể dính vào vách tường, tự nhiên có thể dễ dàng làm cho tay hắn bị thương.

Sau này phải cẩn thận hơn chút ít, hắn ở trong lòng tự nói với mình.

Sau đó hắn phát hiện, cánh tay trái của mình căn bản không hề bị thương, ngay cả một sợi lông cũng không hao tổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.