Trạch Thiên Ký

Chương 304: Q.2 - Chương 304: Hài đồng tuyết và cuộc cãi nhau (p2).




Nếu Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh đã rời khỏi, Ma tộc, nhân vật mạnh như vậy, không có dừng lại, đi ra ngoài miếu.

Cây cỏ hai bên đường, trong thảo nguyên này nơi đâu cũng có hơi thở của yêu thú, có nhưng yêu thú mạnh đến cả đôi vợ chồng ma tướng còn có chút kiêng dè.

Lão già đánh đàn kia tuy là có thể dùng tiếng đàn khống chế một số yêu thú cấp thấp, nhưng tuyệt đối không có năng lực khống chế yêu thú mạnh mẽ, huống hồ tiếng đàn cổ của hắn lúc đó ở phía sau, căn bản không có tiếng đàn, nhưng mà không biết tại sao, những yêu thú mạnh mẽ không có phát động công kích với bọn họ, thậm chí biển hiện ra ngoài là cả một loại cảm giác thần phục.

Đó là bởi vì trong tay của Nam Khách cầm một khối hắc mộc.

Khối Hắc Mộc này không biết là vật gì, không ngừng tản ra tín hiệu gì đó xung quanh thảo nguyên.

Ánh mắt của lão già đánh đàn dừng lại ở khối hắc mộc, hồi tưởng lại vài ngày trước vị Nam Khách lần đầu tiên lấy ra khối hắc mộc kinh người của mình, khối hắc mộc không nhìn ra bất kì điểm gì thần kì, không ngờ có thể khiến cho yêu thú trong thảo nguyên nghe lệnh, ngay cả những con hùng mạnh nhất, cũng là những cao kiêu ngạo thô bạo nhất, lúc đầu còn có chút không an phận, về sau cũng rất nhanh tỏ vẻ thần phục.

Rõ ràng, khối hắc mộc là món quà hùng mạnh nhất quân sư áo bào đen để lại cho Nam Khách, Nam Khách cũng không ngờ khối Hắc Mộc này có uy lực thần kỳ không thể tin nổi này. Đại nhân hắc bào trong suy nghĩ của những kẻ mạnh của giới ma tộc ngày càng trở nên thần kỳ mà vĩ đại, hắn cuối cùng là ai, sao lại hiểu tình hình Chu Viên như thế, thậm chí có được Hắc Mộc này rõ ràng thuộc loại pháp khí Chu Viên ?

Điều này bọn họ không thể nào giải thích vì sao, cũng không truy hỏi chuyện gì, điều gã đánh đàn không hiểu là, vì sao Nam Khách đại nhân không lợi dụng khối hắc mộc này, lệnh yêu thú trong thảo nguyên với con số khó mà tính toán, trực tiếp xé Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh thành mảnh nhỏ, ngược lại mệnh lệnh này khiến những yêu thú kia không tự ý tấn công, hắn cuối cùng đang muốn làm gì?

- Thầy đem khối hắc mộc này giao cho ta, có lẽ là đã tính đến, ta có thể sẽ đi vào thảo nguyên, nhưng thầy không nói trước cho ta lai lịch của khối hắc mộc, nói rõ thầy giáo giao quyền lựa chọn cuối vào tay ta để ta xử lý, ta có thể dùng khối hắn mộc này giết hết bọn họ, nhưng cũng có thể đuổi theo giấc mộng lớn hơn.

Nam Khách nhìn cây cỏ trắng xóa nơi xa, không thấy bóng hình của hai người kia, nhưng dường như lại thấy chúng, vẻ mặt hờ hững nói:

- Tuy rằng ta không rõ bọn họ làm sao làm được, nhưng rất rõ ràng bọn họ biết Chu Độc Phu mộ địa ở nơi nào, biết vị trí của kiếm ao, như vậy đương nhiên không thể để bọn chúng chết.

Lão già dánh đàn hạ giọng nói:

- Nhưng hiện tại chúng ta đã tìm được Bạch Thảo Đạo, cần gì giữ lại tính mạng bọn họ?

Nam Khách nói:

- Nếu như không có bọn họ, chúng ta vĩnh viễn không có khả năng trong tìm được Bạch Thảo Đạo trong thảo nguyên, giống như vậy, ta cũng không thể nào xác định muốn đi vào lăng mộ Chu Độc Phu, còn phải trải qua khảo nghiệm gì nữa, ta mãi mãi cũng không thể nắm chắc chuyện gì để đặt cược với thứ đối phương đã có.

Lão đánh đàn hiểu rồi, không nói nhiều nữa, kính cẩn nghe rồi lùi ra phía sau. Đằng Tiểu Minh đi đến ngồi xổm gầdnđó, chăm chú quan sát dấu vết Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh lưu lại, đối với Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh rất kính trọng, trong lòng quả nhiên là đôi nam nữ ưu tú nhất thời đại này của thế giớ loài người, có thể kiên trì đến bây giờ.

Nam Khách ngẩng đầu xác nhận vị trí mặt trời sau cơn mưa, tiếp tục hướng phía trước, ủng da nghiền ép như Bạch Thảo trong sương, để lại một dấu vết rõ ràng. Lão đánh đàn, hai mỹ nhân Ma tộc còn có vợ chồng Đằng Tiểu Minh, Lưu Tiểu Uyển theo ở phía sau. Ở vị trí càng ở phía sau, ở trên thảo nguyên rộng lớn kia, vô số yêu thú, giống như nước chảy ngập vào hồ nước và đất hoang, đang theo dõi không một tiếng động.

Một bức vẽ bởi vì hùng tráng mà đáng sợ.

Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đã ở trên đường Bạch Thải Đạo, trên đường đi, bất luận là mưa rơi hay là trời nắng, vẫn cầm lấy Hoàng Chi Tán, lúc tới nơi, Từ Hữu Dung đại khái đã đoán được, hắn có thể đoán được vị trí của Kiếm Ao, do đó dẫn mình đi trên con đường thông đến Tinh Hải Mộ Lăng, có lẽ là liên quan đến cây dù này.

Khi trời rơi nhẹ vài bông hoa tuyết, cây dù rách nát này mới phát huy ra công năng ban đầu của nó. Lặng yên không tiếng động, lớp tuyết dày nhất rơi xuống trên bề mặt dù, tích tụ dày lên dần dần, đường Bạch Thảo cũng như thế, tuyết đọng dần dần đến qua mắt cá chân, rốt cuộc rất khó nhìn thấy thân của cây cỏ.

Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng lúc trước là hình ảnh mùa xuân, trời quang, vì sao lúc này lại bỗng nhiên có tuyết rơi chứ.

Thảo nguyên trước mắt hai người trần mắt thịt này biến đổi với tốc độ rất nhanh, lúc này bọn họ mới phát hiện, cây cỏ bên đường sớm đã khô héo, cây cỏ giữa hồ đã đóng băng biến thành thực địa.

Tuyết xen lẫn gió lạnh, Hoàng Chỉ Tán có thể nhận tuyết, nhưng không cách nào che khuất tất cả gió, nhiệt độ chợt giảm xuống, lạnh lẽo bao phủ khắp nơi.

Từ Hữu Dung mất máu quá nhiều, căn bản không thể chịu được lạnh, cơ thể khẽ run lên. Trần Trường Sinh cảm giác được, không dám tiếp tục bước đi nữa, bèn thả nàng xuống, cởi áo ra khoác cho nàng, sau đó cột chặt cổ tay áo và vạt áo dưới. Nhìn hắn chỉ mặc một cái áo mỏng, Từ Hữu Dung có chút lo lắng, chuẩn bị từ chối ý tốt hắn, sau đó nhớ tới hắn là đệ tử ẩn môn của Tuyết Sơn Tông, tu luyện chính tông nhất chính là Huyền Sương Hàn Ý.

Nàng không có nói tạ ơn hắn, nếu như muốn nói cảm ơn, trên đoạn đường này, hai người cũng không cần nói cái khác rồi, nhẹ giọng nói:

- Nguyện thánh quang tồn tại cùng ngươi .

Trần Trường Sinh không nghe rõ ràng, hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Từ Hữu Dung nói:

- Không có gì, còn bao xa thì đến miếu thứ hai?

Trần Trường Sinh tính một thời gian, nói:

- Nếu như bỏ qua sự sai biệt của thời gian, chắc là … nhanh rồi.

Quả thật rất nhanh, bọn họ đã thấy tòa tự miếu thứ hai trong gió tuyết.

Đồng thời, bọn họ cũng biết rằng khoảng cách đến lăng mộ Chu Độc Phu, chỉ còn lại chin trăm dặm

Ngôi miếu trong gió tuyết, vô cùng đổ nát, vô cùng giá lạnh.

Khắp nơi đều là tuyết trắng, bất kể mái hiên hay là thềm đá trước miếu.

Vì thế một vũng máu lớn trên thềm đá kia, càng có chút chấn động lòng người.

Từ Hữu Dung dựa vào cây cột, cúi đầu ngồi yên, sắc mặt tái nhợt, có vẻ vô cùng suy yếu.

Trần Trường Sinh nhìn nàng, trầm mặc rất lâu, nói:

- Sau này … đừng có như vậy.

Lúc bọn họ đi vào trong ngôi miếu phong tuyết này, một con chồn tuyết từ trong đống tuyết bên cạnh miếu nhảy xổ ra, hướng vào cổ Trần Trường Sinh mà cắn.

Con chồn tuyết nghe tên rất bình thường, nhưng nếu như đặt ở thế giới ngoài Chu Viên, vậy thì cũng đủ để người tu hành Thông U Cảnh cảm thấy sợ hãi, loại yêu thú này chỉ số thông minh cực cao, cực kỳ giảo hoạt, hơn nữa sự kiên nhẫn cũng không hề thua bất kì lang tộc nào, đáng sợ nhất là cơ thể nó ẩn chứa kịch độc, chỉ cần một giọt là có thể giết chết hàng trăm người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.