Trạch Thiên Ký

Chương 237: Q.1 - Chương 237: Viện trưởng trẻ tuổi






Trần Trường Sinh trầm mặc không nói gì, nếu như không nhớ lầm, Thu Sơn Quân hiện tại chưa đầy hai mươi tuổi, còn chưa tham gia Đại Triều Thí, chưa tiến vào Thiên Thư Lăng, nhưng mà hắn đã Tụ Tinh. Từ Hữu Dung nhỏ hơn mình ba tuổi, cũng chưa vào Thiên Thư Lăng xem bia ngộ đạo, cũng đã thành Thông U Thượng Cảnh.

Hắn im lặng cảm thán nghĩ, đây mới thực sự là thiên tài.

Hắn tu Thuận Tâm Ý, chú ý tâm tình điềm tĩnh, hơn nữa hắn với Từ Hữu Dung quả thật không có bất kỳ tình ý nào, nhưng chẳng biết tại sao, mỗi khi nhắc tới nàng cùng với người tên Thu Sơn Quân hắn lại có chút không được tự nhiên, càng khiến hắn không thoải mái là dù hắn đã sáng tạo ra nhiều kỳ tích như vậy, Thu Sơn Quân vẫn vững vàng chắn trước mặt mình.

Hắn đứng đầu Đại Triều Thí, Thu Sơn Quân lấy được chìa khóa Chu Viên, hắn tiến Thiên Thư Lăng xem bia phá cảnh, Thu Sơn Quân không cần xem Thiên Thư Bia đã Tụ Tinh thành công, quốc tộc đại sự và việc nhỏ trong nhà, cần ngoại vật và không cần ngoại vật, thấy thế nào cũng là người sau mạnh hơn.

- Ta cho rằng ngươi mạnh hơn Thu Sơn Quân.

Giáo Hoàng đại nhân dường như biết hắn đang suy nghĩ gì, mỉm cười nói:

- Dù người khác không cho là như vậy, cũng không dám nói ngươi yếu hơn Thu Sơn Quân.

Trần Trường Sinh lắc đầu nói:

- Ta không bằng hắn.

Giáo Hoàng đại nhân bình tĩnh nói:

- Ngươi nhỏ hơn hắn bốn tuổi.

Trần Trường Sinh giật mình, sau đó cười vui vẻ.

Giáo Hoàng đại nhân tiếp tục nói:

- Về phần Từ Hữu Dung... Nàng dù sao cũng là nữ nhi của Từ Thế Tích.

Trần Trường Sinh im lặng, Từ Thế Tích là chó của Thánh Hậu nương nương, Từ Hữu Dung đương nhiên phải đứng về phái Thánh Hậu nương nương và người phía nam, nói một cách khác là đối lập với quốc giáo.

Hắn nghĩ đến một vấn đề đáng sợ:

- Thánh Hậu nương nương biết lai lịch của ta không?

Giáo Hoàng đại nhân gật gật đầu, nói:

- Mạc Vũ đã sớm phái người đi Tây Ninh trấn kiểm chứng lai lịch của ngươi, chuyện này không có khả năng dấu diếm tiếp, sau Đại Triều Thí ta đã nói rõ với Thánh Hậu.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát sau hỏi:

- Nương nương có thể ...

- Sẽ không.

Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn mỉm cười nói:

- Nếu nương nương không muốn bóc trần, vậy cũng sẽ không, ít nhất ngoài mặt sẽ không động thủ với ngươi, bởi vì như vậy chẳng khác nào đẩy Ly Cung làm kẻ địch của bà ta, không có ai muốn thấy cục diện như vậy, dù có là Thiên Hải Thánh Hậu.

Cái gì là tự tin và lo lắng? Chính là cái này.

- Vật trong Chu Viên đương nhiên quan trọng, nhưng không nên quên, kẻ thù chân chính còn ở phương bắc. Lần này chìa khóa Chu Viên rơi vào trong tay chúng ta, nhưng Ma tộc chắc chắn sẽ không cam tâm từ bỏ, nếu Hắc Bào còn sống, hắn nhất định sẽ làm chút chuyện, bất kể ở Chu Viên hay đã ra khỏi Chu Viên, chỉ cần chưa trở về kinh thì đều phải cẩn thận.

- Đa tạ thánh nhân chỉ điểm.

Trần Trường Sinh nói.

Giáo Hoàng đại nhân nói nói:

- Còn muốn gọi ta là thánh nhân sao?

Trần Trường Sinh có chút không quen nói:

- Vâng, sư thúc.

Giáo Hoàng đại nhân hài lòng cười cười.

Trước lúc chấm dứt cuộc trò chuyện, Trần Trường Sinh đưa ra một yêu cầu.

Lúc trước Giáo Hoàng đại nhân đã từng nói, đêm cuối Thanh Đằng Yến là ông để Mạc Vũ đưa Trần Trường Sinh vào Đồng cung, như vậy hắn hẳn rõ ràng dưới lòng đất có cái gì.

- Ta muốn gặp Hắc Long kia.

Trần Trường Sinh nhìn Giáo Hoàng đại nhân thành khẩn nói.

Giáo Hoàng đại nhân thật không ngờ hắn đề xuất thỉnh cầu này, mỉm cười hỏi:

- Nghe như ngươi từng gặp Hắc Long kia?

Trần Trường Sinh kể lại chuyện gặp Hắc Long dưới đáy đầm, rất nhiều chi tiết, nhưng không nói ở đó Tọa Chiếu suýt nữa tự cháy chết, chỉ nói đã từng đáp ứng đối phương, nếu như đối phương nguyện ý thả chính mình rời đi, mình sẽ dành thời gian tới thăm hắn, cái này chính là hứa hẹn.

- Tuy rằng đó là một ác long, nhưng hứa hẹn chính là hứa hẹn.

Giáo Hoàng đại nhân dường như rất hài lòng với hành vi của hắn, nói:

- Vương Chi Sách năm đó lừa bắt nó ở đáy đầm, quả thật không phúc hậu cho lắm.

Trần Trường Sinh hỏi:

- Ta muốn gặp nó như thế nào?

- Giếng ở Bắc Tân Kiều đã mở.

Nói xong câu đó, Giáo Hoàng lấy từ trong lòng ngực ra một tấm bảng gỗ đưa cho hắn.

Trần Trường Sinh tiếp nhận tấm biển, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ nổi: Quốc Giáo Học Viện.

- Đây là...

Trần Trường Sinh nhìn tấm bảng gỗ, có chút không rõ

Giáo Hoàng đại nhân mỉm cười nói:

- Đây là viện bài Quốc Giáo Học Viện.

Trần Trường Sinh vẫn không rõ.

Giáo Hoàng đại nhân nói:

- Chỉ có viện trưởng Quốc Giáo Học Viện mới có tư cách cầm tấm viện bài này.

Trần Trường Sinh vẫn không rõ, hoặc là nói mơ hồ hiểu rồi, nhưng lại không thể tin.

Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn mỉm cười nói:

- Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, người làm sư thúc cuối cùng cũng phải có quà gặp mặt, chỉ mở giếng Bắc Tân Kiều thấy thế nào cũng quá keo kiệt, tấm lệnh bài này thế nào?

Trần Trường Sinh không biết tấm lệnh bài này thế nào, không biết là dùng vật liệu gì chế thành, có bao nhiêu năm lịch sử, chỉ biết tấm lệnh bài này nặng vô cùng.

- Từ Tây Ninh vào kinh đô, đánh bậy đánh bạ tiến vào Quốc Giáo Học Viện, bây giờ nghĩ lại không phải một loại dự báo sao, Quốc Giáo Học Viện bị hủy trong tay sư phụ ngươi, nó nên được hồi sinh lại ở trong tay ngươi.

Giáo Hoàng đại nhân nhìn hắn cảm thán nói.

Trần Trường Sinh thế mới biết lúc tiếp nhận lệnh bài kia, hắn liền trở thành viện trưởng mới của Quốc Giáo Học Viện, chỉ có điều... viện trưởng Quốc Giáo Học Viện là thân phận gì? Mặc dù nói mười năm qua Quốc Giáo Học Viện suy tàn, nhưng dù sao cũng từng là một trong Thanh Đằng Lục Viện, ngang hàng với Thiên Đạo Viện. Mà lúc chiều hắn mới nghe Lạc Lạc nói tháng trước thánh đường đại chủ giáo Chiết Xung Điện bệnh chết, Thiên Đạo Viện viện trưởng Mao Thu Vũ thăng tiến làm một trong sáu người đứng đầu quốc giáo.

Hắn chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi mà có thể làm viện trưởng Quốc Giáo Học Viện? Hắn đột nhiên cảm giác lệnh bài càng lúc càng nặng, còn bắt đầu cảm thấy bỏng tay.

Ra khỏi điện không xa thì nghe thấy tiếng ho khan, Trần Trường Sinh nhìn lại thì thấy Giáo Xu Xứ giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa, liền khẩn trương tiến lên thi lễ.

Mai Lý Sa nhìn hắn cười nói:

- Hiện tại đã rõ ràng hết chưa?

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát mới nói:

- Cũng tàm tạm.

Mai Lý Sa nhìn bầu trời đêm đầy sao, trầm mặc một lát mới nói:

- Ngươi có biết ta rất già không?

Trần Trường Sinh còn chưa kịp nói tiếp, Mai Lý Sa tiếp tục thản nhiên nói:

- Bây giờ quốc giáo, chỉ có ta cùng với Giáo Hoàng đại nhân là già nhất, trải qua nhiều chuyện, cũng thấy rất nhiều chuyện, nhưng già là chuyện không tốt, bởi vì sẽ nhớ kỹ quá nhiều chuyện, như vậy cuộc sống sẽ có chút vất vả.

- Chuyện năm đó ở Quốc giáo đến giờ ta vẫn nhớ rất rõ ràng. Tuy nhiên có chút kỳ quái là hơn mười năm trước chuyện xảy ra Quốc Giáo Học Viện ta lại có phần quên mất.

Mai Lý Sa ho hai tiếng, tiếp tục nói:

- Ta cùng sư phụ của ngươi quan hệ rất tốt, cho nên người đầu tiên phát hiện ra thân phận của ngươi là ta, ta lúc ấy cũng không rõ ràng ý tứ của Giáo Hoàng đại nhân, cho nên cách quãng thời gian mới cho hắn biết, đương nhiên, sự cẩn thận của sư phụ ngươi cũng có thể lý giải.



Trần Trường Sinh đến tận lúc này vẫn chưa hiểu hết nên rất trầm mặc, dưới bóng đêm an tĩnh của Ly Cung, trên con đường bằng đá có thể thấy những ngọn đèn mờ hồ dọc hai bên thần đạo.

Có một vấn đề, hắn ở trước Giáo Hoàng đại nhân không dám trực tiếp hỏi, lúc này lại không đè nén được lo lắng, bất an nói:

- Ta có chút bận tâm về sư phụ.

- Mạc Vũ đã sớm phái người đi Tây Ninh trấn, nhưng ngươi không cần lo lắng, năm đó tất cả cường nhân Đại Chu triều vây công Quốc Giáo Học Viện, nương nương và Giáo Hoàng đại nhân tự mình ra tay mà sư phụ ngươi còn có thể sống sót, huống chi là hiện tại.

Trần Trường Sinh nhìn lão nhân gia nheo mắt, nói:

- Cảm tạ ngài một năm qua luôn chiếu cố ta.

Mai Lý Sa híp mắt, giống cáo già cười nói:

- Ở Kinh đô kỳ thật rất dễ dàng, bởi vì ở trong này muốn chết là chuyện không hề dễ dàng, những người sống ở đây đều là ngươi xưa, đều nhớ ân tình cũ.

Trần Trường Sinh nghiêm túc tiếp nhận những lời này.

Mai Lý Sa nhìn hắn, nói:

- Nhưng ra khỏi kinh đô sẽ không như thế, nhất là ngoài Đại Chu ta chính là mưa gió hiểm ác, chỉ có thể tự mình chiếu cố mình.

Trần Trường Sinh nghĩ tới lời Giáo Hoàng đại nhân nói lúc trước, có chút bất an nói:

- Hắc Bào... Chẳng lẽ thật sự còn sống? Ma tộc sẽ bày ra âm mưu gì ở Chu Viên.

Mai Lý Sa nói:

- Chìa khóa Chu Viên ở trong tay nhân loại thì Ma tộc có không cam lòng cũng không có cách nắm giữ tiên cơ, cho nên không cần quá lo lắng, ngược lại là ngươi không được quên Đại Chu ta chỉ có vài người trí mưu không bằng Hắc Bào, nhưng lòng lang dạ sói, độ vô sỉ đê tiện hơn xa, những người như thế ngươi cần phải cảnh giác.

Trần Trường Sinh biết ông nói Chu Thông.

Đi vào thân đạo trước chính điện, Mai Lý Sa dừng bước nói:

- Đưa ngươi đến đây thôi.

Trần Trường Sinh cung kính thi lễ, nói:

- Sau khi từ Chu Viên trở về, vãn bối lại đến thăm ngài.

Mai Lý Sa lắc đầu nói:

- Quá thấp.

Trần Trường Sinh hơi giật mình, không hiểu hai chữ này có ý gì.

- Ngươi cúi người quá thấp.

Mai Lý Sa nhìn hắn mỉm cười nói:

- Ngươi bây giờ là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, người có tư cách chịu lễ của ngươi chỉ có Giáo Hoàng và Thánh Hậu, ngoài ra ngươi không cần thi lễ với ai cả.

Trần Trường Sinh lúc này mới ra thân phận của mình đã thay đổi.

Giáo Xu Xứ đại chủ giáo, hiện tại chỉ là cùng cấp với hắn.

Trong Ly Cung u tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cổ xưa. Tiếng chuông không phải tín hiệu quay về nhà mà là một chiếu thư chính thức của quốc giáo. Nội dung của chiếu thư dùng tốc độ nhanh hơn gió truyền khắp chư điện, thông báo tới các quận và các quốc gia của đại lục.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần phải cúi đầu nữa.

Mai Lý Sa nhìn hắn mỉm cười nói, sau đó quay người rời đi.

Trần Trường Sinh đứng bên thần đạo có chút hoảng hốt, không hề có cảm giác chân thật.

Hai giáo chủ ở thần đạo đưa hắn xuất cung, nếu như nói lúc trước đưa hắn vào cung hai vị giáo chủ biểu hiện trầm ổn hữu lễ thì hiện tại chính là kính cẩn có thừa.

Vị trí trong Quốc giáo vô cùng rõ ràng nghiêm chỉnh, giới hạn giai tầng trong Ly Cung trước giờ cũng vô cùng nghiêm khắc. Hắn bây giờ không phải tân sinh Quốc Giáo Học Viện mà là viện trưởng, đương nhiên sẽ hưởng thụ những ánh mắt kính sợ khác nhau.

Ánh sáng chiếu rọi thần đạo.

Trần Trường Sinh được hai gã giáo chủ hộ tống ra ngoài.

Các giáo sĩ trên thần đạo đều hướng sang hai bên né tránh.

Lúc trước vào Ly Cung cũng thấy hình ảnh tương tự.

Chẳng qua khi đó các giáo sĩ né tránh chỉ cần lấy ánh mắt đưa tiễn, lúc này lại không thể như thế, bởi vì như thế chính là vô lễ, bọn họ cần hướng Trần Trường Sinh thi lễ.

Nới thiếu niên đi qua, mấy trăm giáo sĩ đều bái kiến, vẻ mặt khiêm tốn, thanh âm liên tiếp.

- Tham kiến Trần viện trưởng.

- Bái kiến Trần viện trưởng.

- Chào Trần viện trưởng.

---------------------

Mai Lý Sa vào trong điện nói với Giáo Hoàng đại nhân:

- Các ngươi hàn huyên gì thế?

Giáo Hoàng đại nhân ngẫm nghĩ một chút nói:

- Cái gì cũng hàn huyên nhưng... lại như chưa hàn huyên gì.

Nói xong câu đó, ông lắc lắc đầu, nói:

- Chuyện đứa bé kia hỏi đều là chuyện không liên quan gì tới nó, nhưng vấn đề ta tưởng sẽ được nghe lại chẳng nghe được gì, hắn không hỏi quốc giáo, không hỏi sao, không hỏi Thiên Thư Bia, cũng không hỏi cái gọi là tâm ý.

Toàn bộ đại lục, giải đọc Thiên Thư Bia có quyền uy nhất chính là vị lão giả đang mặc ma bào này, mặc dù Thánh nữ phía nam cũng không thể vượt qua ông, Trần Trường Sinh ở Thiên Thư Lăng xem bia ngộ đạo nhưng cũng có rất nhiều nghi vấn, vậy mà ở Ly Cung hôm nay không đề cập tới một chữ.

- Vẫn là thiếu tín nhiệm.

Mai Lý Sa nói.

- Đứa bé kia tuy rằng không nói nhiều nhưng cũng không ngu dốt, bỗng nhiên gặp chuyện lớn như vậy, làm sao có thể dốc hết lòng tin.

Giáo Hoàng đại nhân lơ đễnh, mỉm cười nói:

- Về sau nó sẽ rõ ràng, chúng ta làm mọi chuyện đều là tốt cho nó.

Nghe được câu này, Mai Lý Sa trầm mặc một lát, nói:

- Trước kia ta lo lắng hắn trưởng thành quá muộn, nhưng hiện giờ xem ra hắn trưởng thành nhanh hơn mọi người tưởng tượng, có phải cần khống chế một chút?

Giáo Hoàng đại nhân không nói gì.

Đi ra khỏi Ly Cung, Trần Trường Sinh cảm thấy thắt lưng hơi tê. Lúc trước ở thần đạo có mấy trăm giáo sĩ hướng theo thi lễ, hắn mặc dù chỉ là khẽ cúi người đáp lễ nhưng vẫn thấy vất vả.

Bị vạn chúng chăm chú, hắn có phần không thích ứng, xoay người nhìn Ly Cung trong đêm, nhìn cột đá trầm mặc không nói gì, hắn cũng trầm mặc không nói gì, hắn ở trong cung điện hưởng thụ phong quang vô tận, nhưng chẳng biết tại sao hắn mơ hồ thấy bất an, thậm chí có chút sợ hãi.

Hắn cũng đã sớm đoán được sư phụ của mình không phải người thường, nhưng không ngờ lại không bình thường tới, hơn nữa suốt một năm qua tinh thần của hắn đều đặt ở tu hành và Đại Triều Thí nên căn bản không có rỗi rãi suy nghĩ, kết quả tất cả chân tướng mở ra tối nay làm hắn cảm thấy rét lạnh.

Tựa như Giáo Hoàng đại nhân cùng Mai Lý Sa đã nói, hắn ở Ly Cung quả thật có rất nhiều lời cũng không nói gì, rất nhiều vấn đề không hỏi, tỷ như hắn không nói tới mình còn có một vị sư huynh, nếu như nói quốc giáo chính thống cần một người thừa kế, sư huynh mới là người thừa kế, hắn cũng không có nói tình hình thân thể của mình. Đôi mắt của Giáo Hoàng sâu như biển cả, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, cũng như biết tất cả mọi chuyện của hắn, tỷ như ở miếu cũ Tây Ninh trấn có hai thiếu niên đạo sĩ, tỷ như hắn ở Thiên Thư Lăng xem bia, tỷ như kinh mạch trong thân thể hắn gãy đứt, nhưng hắn cũng không nói gì.

Giáo Hoàng đại nhân cùng Mai Lý Sa đều nói Tây Ninh trấn không có việc gì, nhưng điều này sao có thể? Thánh Hậu nương nương nhất định sẽ phái người đuổi giết sư phụ và Dư Nhân sư huynh, không biết sư phụ và sư huynh có thể chạy trốn thành công hay không, hơn nữa mười năm trước, Quốc Giáo Học Viện chính là bị Giáo Hoàng đại nhân và Thánh Hậu nương nương truy sát, Giáo Hoàng đại nhân tự mình ra tay, vì sao bây giờ lại tỏ vẻ quan tâm mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.