Trái Cấm

Chương 16: Chương 16




Kể từ khi Tố Hinh chạy khỏi đây, không khí trong phòng rơi vào trầm lặng.

Sophie khẽ cắn môi, ngồi dậy, dùng chăn mỏng bao lấy thân thể lõa lồ. Cơ thể tinh tế này, là niềm tự hào lớn nhất của cô, cô cũng chưa bao giờ tiếc rẻ để cho kẻ khác thưởng thức.

Nhưng, giờ khắc này, cô lại cảm thấy xấu hổ không thôi, vội vàng giấu mình.

Nét mặt Tố Hinh, ánh mắt Tố Hinh, nước mắt Tố Hinh, làm cô muốn quên cũng không quên được, mặc cảm tội lỗi tràn ngập, tạo thành gánh nặng trong lòng cô. Cô khỏa thân đã thành thói quen, thành vũ khí có lực sát thương to lớn, nhưng lại làm tổn thương Tố Hinh rất nhiều.

Cô tận mắt thấy, lời nói độc ác của Horsens, từng câu từng chữ, vô tình đả kích người phụ nữ nhỏ bé kia, vết thương cũ vẫn còn khắc trong lòng cũng như trên người cô. Lúc này cô mới hiểu, vì sao Tố Hinh dù thời tiết thế nào, đều mặc áo khoác mỏng.

Nhớ đến ngày đó, cô từng nói với Tố Hinh, Horsens yêu nhất là lưng và đường cong bờ vai của người phụ nữ.

Vết sẹo này, là nhược điểm tự ti lớn nhất trong lòng Tố Hinh. Horsens lại châm chọc, giẫm lên nhược điểm đó, một bên vỗ nhẹ vào bả vai trơn nhẵn của cô, Sophie chỉ thấy dựng tóc gáy.

Cô cũng là phụ nữ, tuy bị đùa giỡn trong tay đàn ông, nhưng cô cũng không thể tưởng tượng được, nếu bị đối xử như vậy, lòng sẽ đau đớn đến cỡ nào.

Nhưng, tưởng tượng của cô và những gì Tố Hinh nhận được, lại chênh lệch biết bao?

Sophie xuống giường, ngồi vào góc, cách xa Horsens. Đúng vậy, cô đồng ý với Horsens, diễn màn này, để báo thù cho Horsens, cô đã tận mắt nhìn thấy anh đau khổ đến thế nào.

Nhưng… nhưng mà…

Sophie có dự cảm mãnh liệt, có lẽ cô đã phạm sai lầm lớn.

“Horsens,” Cô hoài nghi, ngập ngừng hỏi. “Chúng ta có phải đã lầm không?”

Horsens ngồi trên giường, đôi mắt sâu thẳm, mặt không có biểu tình gì, ánh mắt đặc biệt làm người ta sợ hãi. Ngay cả khi từng thấy anh cắn răng hồi phục trong viện, vì quá đau đớn mà gào thét, nhưng Sophie chưa từng nhìn thấy bộ dáng đáng sợ như bây giờ của anh.

“Lầm cái gì?” Anh lạnh nhạt như băng.

Sophie cũng không chắc chắn.

“Phản ứng và nét mặt của cô ấy, không giống như không cần anh.” Cô nhớ lại, mặc cảm tội lỗi càng lớn. “Ngược lại, em thấy, cô ấy rất quan tâm, không, không chỉ quan tâm, cô ấy yêu anh.”

Anh cười lạnh, tiếng cười trống rỗng vô cùng.

“Cô ta diễn rất tốt, thậm chí còn hoàn hảo hơn anh.” Đó là diễn trò, chẳng qua chỉ là diễn trò! Trong lòng anh, tự nhắc nhở mình.

“Không, vẻ mặt kia không phải là diễn.” Sophie lắc đầu, khẳng định nói. “Em cũng là phụ nữ, có thể phân biệt thật giả.”

“Em cầu xin thay cô ta?” Anh nhíu mày, không thể hiểu nổi.

“Em không có.” Cô phủ nhận, mắt lam xinh đẹp mở to, đầy vẻ phức tạp. “Đúng vậy, em từng hận cô ấy đã bỏ anh. Nhưng đến nay rõ ràng cô ấy vẫn yêu anh, làm sao có thể khi anh xảy ra tai nạn, bỏ anh quay đầu bước đi? Có phải chúng ta đã hiểu lầm cô ấy không?”

Anh trừng mắt nhìn Sophie. “Cách nói của em giống cô ta như đúc.”

“Nếu, đó không phải lời nói dối?” Cô hỏi.

Thân hình rắn chắc ngăm đen, chấn động mạnh mẽ, giống như lời cô nói ra, giống như thanh dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim anh, xuyên qua thù hận, đâm trúng tường thành được bảo vệ nghiêm ngặt của anh, không dám để lộ suy nghĩ thật trong lòng.

Nếu, đó không phải lời nói dối?

Horsens không thể nhúc nhích, ngay cả hít thở cũng khó khăn, giống như nghe thấy tiếng khóc van xin của Tố Hinh bên tai.

Em yêu anh.

Đừng đối xử như thế với em.

Horsens, xin anh.

Sau khi cô biết anh bị tai nạn, biểu tình khiếp sợ, đau lòng trong mắt; cô vừa khóc vừa kể lể, là Khải Mạn bắt cô phải đi, cô yêu Tường Tường, yêu con anh; cô đứng trước tấm áp phích, không nói gì chỉ lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt anh; cô bị anh làm tan nát cõi lòng, lảo đảo chạy ra ngoài, trong mắt là tuyệt vọng… Nếu, đó không phải lời nói dối?

Anh cắn chặt răng, vì làm cô tổn thương, mà lòng đau không nói nên lời. Nỗi đau này, thậm chí còn lớn hơn lúc cô bỏ anh.

Vì cô, anh mới chịu sống qua ba năm, anh đi ra từ trong địa ngục, để trả thù cô. Tường Tường xuất hiện, làm anh kinh ngạc, nhưng cũng thành vũ khí tốt nhất của anh, từng bước một, anh thực hiện kế hoạch báo thù, nhưng vì sao lòng anh vẫn đau âm ẩm, còn có thể quan tâm đến nước mắt của cô, đau thương của cô, tiếng kêu gào của cô?

Khi cô ngất trong mưa, anh không do dự phút nào, lao ra, ôm cô vào nhà.

Vốn lòng đã nguội lạnh, tràn ngập thù hận, lúc đó lại dần dần nhũn ra, yên hận đan xen, cắt xé không ngừng, tâm tình rối loạn.

Cho đến khi anh không thể kiềm chế nữa, lúc cô ngủ say, run run khẽ vuốt khuôn mặt trắng mịn, nhớ lại sự dịu dàng, tình yêu của cô nhiều năm trước. Sau đó, cô lim dim mở mắt tỉnh lại, nhu hòa kêu lên một tiếng.

Horsens.

Anh chật vật chạy trối chết.

Tình cảm tuôn ra, làm anh thất kinh.

Sao lại có thể? Anh vẫn quan tâm cô? Vẫn đau lòng vì cô? Lại muốn ôm cô thật chặt trong lòng, thậm chí vì hành hạ cô mà van xin tha thứ?

Không không không, anh hận cô! Anh phải hận cô! Hận cô!

Anh không thể quên cô lúc nào cũng nói dối. Anh không thể quên cô vứt bỏ khi anh cận kề bờ tử vong, không, không thể quên cô từng nói yêu anh, lại ngay thời điểm anh cần cô nhất, cao chạy xa bay.

Anh hận chính mình, không thể dứt tình với cô, lại càng hận cô, có thể trong nháy mắt, làm anh muốn vứt bỏ hết hận thù giúp anh sống sót qua ba năm.

Vì thế, anh luống cuống, hoảng sợ, ném tất cả vũ khí trong tay ra, muốn cô bị thương nặng hơn, chứng minh anh không bị cô mê hoặc lần nữa.

Cho nên anh tìm đến Sophie, cùng diễn một vở kịch, dùng cách độc ác nhất, nhục nhã cô, chậm chọc cô, xé nát tôn nghiêm của cô. Hiệu quả màn diễn này vượt xa dự tính của anh, anh gần như có thể nghe thấy, tiếng máu chảy trong lòng cô.

Không hề nghi ngờ, anh đã báo thù thành công.

Nhưng, ai có thể nói cho anh, vì sao anh không thể cảm thấy nửa điểm vui mừng? Ngược lại còn thấy đau lòng, thậm chí hối hận muốn tự đánh mình một trận?

Sophie bên cạnh, đã mặc xong quần áo. Cô ngồi trên giường, nhìn người đàn ông ánh mắt trống rỗng, nhẹ thở dài một hơi, thành tâm thật ý khuyên.

“Horsens, đừng để hận thù che khuất hai mắt anh.” Cô ngừng một lát, thấy hai tay của anh nắm thành quyền, dùng sức đến mức rỉ máu.

Rõ ràng anh hối hận như thế.

Sophie đau lòng không thôi, lại biết thời khắc này cũng không thể giúp được gì cho Horsens, điều duy nhất cô có thể làm, chỉ có một việc. “Sau khi em về khách sạn, sẽ gọi điện cho Alex, nhờ ông ấy điều tra chuyện của anh.” Cô không muốn ở lại đây, mặc cảm tội lỗi làm cô đứng ngồi không yên.

Khi cô xoay người định rời đi, Horsens mở miệng.

“Khải Mạn.”

“Cái gì?” Cô có chút kinh ngạc, không ngờ lại nghe thấy tên người này. Khải Mạn sau khi vét sạch tài sản bỏ trốn, vì bảo vệ cho danh tiếng của Horsens, bọn họ đã phong tỏa tin tức này. Khi đó, Horsens bận phục hồi sức khỏe, Alex tích cực chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo, đều không có thời gian điều tra Khải Mạn cuối cùng đã trốn đi đâu.

Horsens không nhìn cô, chỉ nói. “Nói với Alex, đi tìm Khải Mạn.”

Không biết nguyên nhân, Sophie cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu. Bất quá, cô biết rõ, Alex bản lĩnh cao cường, chỉ cần ông quyết tâm, có thể nhanh chóng tìm ra Khải Mạn.

“Tốt, em biết rồi.” Nói xong, cô ra khỏi phòng, tiếng giày cao gót trong trẻo dần dần đi xa.

Bốn phía, yên tĩnh trở lại.

Yên tĩnh đáng sợ.

Horsens duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích, tựa như bị nguyền rủa, hóa thành tượng đá. Anh nhắc đến Khải Mạn là vì Tố Hinh đã nói qua, Khải Mạn muốn cô rời đi, cô mới không biết anh bị tai nạn.

Nhưng đó là lời nói dối của cô.

Nếu anh tin tất cả lời cô nói đều là dối trá, vì sao còn muốn Sophie nói với Alex đi tìm Khải Mạn? Chính anh cũng không biết, nhắc đến Khải Mạn, là muốn vạch trần lời nói dối của cô, vẫn là muốn chứng minh… chứng minh… chứng minh cái gì?

Đáp án kia, anh sợ hãi, không dám nghĩ đến.

Horsens quay đầu, nhìn vùng đất ngoài cửa sổ, màn đêm u ám. Đêm đã lâu, biệt thự khu nước nóng, cách trấn một con đường hoang vu, cùng vườn cỏ rậm rạp để nuôi gia súc, về đêm, bốn phía, ngay cả ánh đèn cũng không thấy.

Lòng anh thắt lại.

Em yêu anh.. Chẳng lẽ… Điều này không có ý nghĩa gì?

Tiếng nói buồn bã thảm thiết của Tố Hinh quan quẩn bên tai.

Bộ dáng tan nát cõi lòng của cô khắc sâu trong lòng anh, như thế nào cũng không thể xóa đi. Mặc dù hận, nhưng anh không chịu đựng được, lo lắng cho người phụ nữ tuyệt vọng bỏ chạy vì anh.

Lâu như vậy, đêm tối đến thế, cô sẽ đi đâu?

Về nhà sao? Trong bóng tối vô biên, cô nước mắt mông lung, có tìm được đường về nhà hay không? Sau khi về nhà, ai có thể chăm sóc cô, an ủi cô?

Cô, có sốt không?

Horsens vươn tay, nhìn ngón tay từng vuốt qua khuôn mặt cô, không thể quên độ ấm trên da thịt cô. Cô bệnh nặng như vậy, anh lại nhân lúc cô suy yếu nhất, tàn khốc bức bách cô…

Trời ạ!

Không thể khống chế kinh hoàng khuếch tán trong lòng.

Anh đã làm gì?

Hận thù và sợ hãi đã biến anh thành ma quỷ vô tình, anh không từ thủ đoạn làm tổn thương cô, cũng vì anh không muốn thừa nhận, cho dù bị cô phản bội, lừa gạt, anh vẫn yêu cô.

Anh rốt cuộc là làm gì?

Biểu tình bi thương tan nát cõi lòng của cô rõ ràng trước mắt, cho đến hôm nay, anh mới dám đối mặt với suy nghĩ trong lòng mình.

Đáng chết, anh yêu cô!

Tổn thương cô, nhưng cũng ác độc với chính mình: cô bị thương, mình cũng thương tổn.

Bàn tay run rẩy, anh thở hổn hển, bất giác vùi mặt vào tay, rốt cục không chịu nổi hối hận mãnh liệt như sóng, chiếc miệng từng mắng cô, nhục nhã cô, nay phun ra, đau đớn thê lương, làm người ta buồn bã, không đành lòng nghe.

Anh yêu cô, tình yêu không có thuốc chữa.

Ngay cả hận, nhưng không cách nào giết chết tình yêu với cô. Báo thù là lý do buồn cười nhất, ngày đêm đều muốn cô, thậm chí còn lừa gạt bản thân, không thể quên cô, là vì quá hận.

Anh phải tìm cô, phải tìm cô về.

Nếu cô làm sao… nếu cô xảy ra chuyện gì….

Không, sẽ không, sẽ không…

Lắc đầu, Horsens đứng dậy xuống giường, mặc quần áo rải trên mặt đất, mờ mịt cầm lấy chìa khóa xe, mở cửa lái xe, trong bóng đêm xuyên qua con đường công nghiệp.

Yêu cũng được, hận cũng được, anh không thể suy nghĩ nữa, chỉ muốn đuổi kịp Tố Hinh, chính miệng nói cho cô biết, anh hối hận thế nào, nhưng lại dùng phương thức này làm tổn thương cô.

Bóng đêm rất dày.

Dọc theo đường đi, anh chú ý bên đường, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của cô, cho đến khi đến trước cửa chính, đẩy cánh cửa, ngày đó vì anh bế Tường Tường di, cô bối rối đuổi theo đã quên khóa cửa, không ngờ nhận ra cô cũng không về nhà.

Sợ hãi và lo lắng tập kích lòng anh.

Cô bệnh nặng như vậy, ngoài về nhà, còn có thể đi đâu?

Huống hồ, cho dù thời gian cô rời khỏi sớm hơn anh. Nhưng cô đi bộ, tuyệt đối chậm hơn so với anh lái xe. Hẳn là cô vẫn còn trên dường, nhưng từ suối nước nóng đến nhà cô, chỉ có duy nhất một lối đi độc đạo, nhưng anh lại không thấy cô.

Cô ở đâu?

Lòng Horsens bị bóp chặt, cuống quýt lao ra cửa, lên xe, vội vàng chạy đi chạy lại trên đường. Lần này, anh đi rất chậm, nhưng vẫn không thấy Tố Hinh.

Cô ở đâu?

Sợ hãi càng lúc càng lớn, lần từng chút một, anh tìm kiếm trên con đường, cuối cùng xuống xe, đi bộ trên con đường gập ghềnh, mải kiếm tìm cô. Bàn chân bị thương, đau đớn kháng nghị, nhưng anh hoàn toàn không có cảm giác, kéo lê chân khập khiễng, muốn tìm được cô.

Sắc trời, theo màn đêm, dần sáng trở lại.

Không biết anh đã đi xung quanh khu biệt thự đến lần thứ mấy, lại bước trên con đường, một trận tiếng động sắc bén, từ xa truyền đến.

Horsens đột nhiên dừng lại, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, linh cảm thấy điềm xấu.

Đó là tiếng xe cứu thương.

Không, không phải, không phải là Tố Hinh!

Anh điên cuồng gào thét trong lòng, thân thể mỏi mệt không tự chủ, hướng theo nơi phát ra âm thanh, ra sức mà chạy.

Cả đêm tìm kiếm, làm chân anh đau đớn, nơi vết thương cũ giống như lửa đốt, nhưng anh không để ý, dùng cả chân khập khiễng mà chạy, vội muốn đến hiện trường, cho dù chỉ nhanh hơn một phút, một giây cũng tốt.

Con đường gập ghềnh, vô tình hao tổn thể lực của anh, anh cắn răng mà chạy, tốc độ càng lúc càng chậm, đau đớn làm đầu anh choáng váng, mồ hôi lạnh ứa ra, cả người như muốn đổ xuống, nhưng vẫn không cách nào cản bước anh.

Rốt cục, anh đã thấy xe cứu thương.

Xe cứu thương dừng tại khúc quẹo của con đường, vài nhân viên cấp cứu, dưới sự trợ giúp của nông phu, đưa cánh cứu thương từ trong vườn cỏ nuôi gia súc ra. Con đường và đất nông nghiệp chênh lệch độ sâu quá lớn, mấy người đàn ông phải tốn khá nhiều thời gian mới nâng được cáng lên.

Cho dù cách một khoảng lớn, nhưng Horsens vẫn nhìn thấy, thân hình mảnh mai nằm trên cáng, mặc quần áo quen thuộc, hình ánh trước mắt, chứng minh nỗi sợ hãi lớn nhất của anh.

Anh thở hổn hển, muốn xông lên phía trước, lại vì bàn chân vô lực, ngã mạnh trên con đường, vài giọt máu tươi rơi trên mặt đất.

Cố nén đau đớn, Horsens bò người dậy, đi vài bước, lại ngã trên mặt đất. Chân mệt mỏi quá độ, không thể gánh vác công việc được nữa.

Anh vẫn không hết hi vọng, thở hổn hển di chuyển thân thể, kéo chân đi về phía trước, trong mắt chỉ có người phụ nữ không nhúc nhích trê chiếc cáng kia.

Chạy, chạy, cái chân chết tiệt, mau chạy đi, cho dù không thể chạy, cũng phải tiếp tục đi, cho dù thật sự phải cắt nó đi, anh vẫn muốn đi đến bên người cô.

Đau đớn, choáng váng, đều không thể ngăn cản Horsens, anh đi từng chút một, mặc cho mồ hôi nhỏ vào mắt, cũng không dám chớp mắt, sợ nhắm mắt mà ngất đi sẽ không thể nhìn thấy Tố Hinh đang nằm trên cáng nữa.

Nhận được thông báo, Tiêu Dục Thiên lái xe cảnh sát đuổi đến, vẻ mặt anh đông lại, xác nhận thương thế của Tố Hinh với nhân viên cấp cứu, xoay người muốn cảm ơn nông phu đã báo tin và giúp đỡ, thình lình nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Horsens.

Tình hình của Tố Hinh đã làm Tiêu Dục Thiên lo lắng không thôi. Nhưng Horsens trước mắt lại làm anh trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu á khẩu không trả lời được.

Siêu sao thiên vương này, như người lính thảm hại sau chiến tranh, trên mặt đầy mồ hôi và tro bụi, trên con đường gian nan phía trước, trong đó có một chân, tựa như hóa đá, căn bản không thể đi thêm, anh ngã xuống, lại đứng lên, sau đó lại ngã, thê thảm đến mức làm người ta không đành lòng nhìn.

Tiêu Dục Thiên biết, người đàn ông này là người kiên quyết mang Tường Tường đi. Trong lòng anh chán ghét con người này vô cùng, nhưng tình hình trước mắt, anh lại không thể mặc kệ được.

“Đáng chết!” Anh thầm mắng một tiếng, bước nhanh đến, đỡ Horsens sắp ngã.

Bàn tay to đầy vết trầy, nắm chặt tay anh, trên khuôn mặt mồ hôi hòa với máu, nét mặt điên cuồng, hai mắt dán vào phía trước, giọng nói khàn khàn vỡ vụn.

“Tố Hinh,” Anh cắn chặt răng, cố đẩy Tiêu Dục Thiên ra. “Để tôi đi qua!”

Người này đã đi trên đường bao lâu rồi? Chiếu quần tinh tế cầu kì, không biết đã rách khi ngã ở đâu, để lộ ra ngoài chiếc chân sưng đỏ dị thường, bên cạnh mép giầy, lại hiện ra màu xanh tím, anh không khỏi hoài nghi, nhìn xuống bộ vị kia, hẳn là tình hình phải xấu lắm.

“Bình tĩnh một chút, anh cũng cần đến bác sĩ, tôi sẽ gọi một chiếc xe cứu thương nữa.” Anh cố trấn an.

“Không, Tố Hinh. Để tôi nhìn Tố Hinh.” Horsens điên cuồng rống giận, gạt sự giúp đỡ, cố gắng bò dậy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu anh không đỡ người đàn ông này đi qua, cho dù phải bò, người đàn ông này cũng sẽ bò đến cạnh cáng, tận mắt xác nhận an nguy của Tố Hinh.

Không thể làm gì khác, Tiêu Dục Thiên chỉ có thể thở dài, nâng Horsens lung lay sắp đổ lên, đi từng bước một đến bên cạnh cáng cứu thương. Dọc theo đường đi, anh nghe thấy người đàn ông bên cạnh, tiếng thở dốc gay gắt, không thể hình dung ra, cái chân kia đến tột cùng đau đớn đến bao nhiêu.

Rốt cục, hai người đã đi đến cạnh cáng cứu thương, hai mắt Horsens, nhìn chăm chú không dời vào Tố Hinh đang hôn mê bất tỉnh, anh run run vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt tái nhợt như tuyết kia, bị cỏ cây tạo thành vô số vết thương nhỏ, lại khiếp đảm thu tay lại, giống như chạm vào cô, sẽ tổn hại đến cô.

“Cô ấy làm sao vậy?” Anh khàn giọng hỏi.

“Một nông phu đang cắt cỏ, sáng sớm đã gọi điện thoại báo, nói cô ấy ngã hôn mê bất tỉnh trong đám cỏ. Nhân viên cấp cứu đoán, đại khái là khi trời tối, không nhìn rõ đường, mới có thể ngã từ con đường này xuống dưới đó, quần áo trên người cô ấy, đều ướt sương sớm, khẳng định lúc ngã ở đó đã hơn nửa đêm rồi.”

“Tôi tìm cô ấy cả một đêm.” Anh thì thào tự nói, tự trách muốn chết đi.

“Đáng tiếc, anh không tìm được cô ấy.”

“Cô ấy có sốt không?”

Tiêu Dục Thiên nghiêm túc gật đầu. “Nhân viên cấp cứu nói, phải mau chóng chạy chữa cho cô ấy.” Anh nhìn nhìn Horsens, nói: “Anh hãy lên xe cứu thương tiếp theo.” Anh tin, mức độ tình hình của Horsens, không hề kém Tố Hinh.

“Không, tôi muốn giúp cô ấy.”

“Trên xe cứu thương này không còn chỗ ngồi nữa rồi.”

“Hãy để tôi lên.” Horsens kiên trì.

“Như vậy anh phải khom chân mới có thể ngồi được vào.” Tiêu Dục Thiên nhìn chân anh, thận trọng cảnh cáo. “Anh sẽ đau đến sống không bằng chết.”

Horsens nhếch miệng, cười vô cùng châm chọc, vô cùng bi thương.

“Tin tôi đi,” Anh nhìn chăm chú vào Tố Hinh, không rời tầm mắt. “Tôi rất đáng chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.