Trấm Chi Mị

Chương 63: Chương 63: Ánh mặt trời chiếu ở Satan




Editor: Nguyetvansuong - LQD

Beta: Maria Nyoko + Nguyệt Hoa Dạ Tuyết - DDLQĐ

Sáng sớm lúc tám giờ rưỡi, Hạ Thương Chu siết chặt một tờ giấy tìm được chỗ nhà họ Đường là toà nhà cũ ở khu lão thành ở phố Kinh Tân. Khu lão thành nghèo túng khốn đốn, nhân viên dày đặc, nồng đậm mùi vị phố phường. Ban công trên lầu các nhà chất đầy những vật lẫn lộn, thau rửa mặt tráng men, thùng xốp làm thành chậu hoa đơn giản trồng hành tỏi. Phụ nữ sưng mí mắt mặc quần áo ngủ san hô bằng nhung, cầm theo túi ny lon đi vào cửa nhà mình. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một người già ngụ ở lầu một đứng trước lò than lặng im dùng cặp gắp than nhét bó củi vụn vào lò. Đứa bé nước mũi thò lò cầm nhánh cây đuổi theo một con chó què chân lang thang.

Đây chẳng qua chỉ là một sáng sớm Chủ nhật bình thường.

Hạ Thương Chu không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt tất cả ở đây. Con anh ta, có thể sẽ ở trong đám trẻ lôi thôi lại tàn nhẫn đó hay không? Anh ta không thể kiềm chế sinh ra căm hận đối với người nhà họ Yến, anh ta không hiểu tại sao Yến Tu Minh muốn sinh ra (đẻ ra) kết quả của lần sai lầm đó. Nếu như nói ban đầu anh ta cùng với Di Quang vẫn tồn tại một niềm mong chờ như vậy, nhưng có sự tồn tại một đứa bé này, anh ta biết mình và Di Quang hoàn toàn xong rồi. Từ trước tới nay cô luôn là người không chịu đựng được một hạt cát trong mắt, nếu không năm đó cũng sẽ không lựa chọn bỏ nhà ra đi mà không nói tiếng nào, nhưng nếu bắt cô cả ngày lẫn đêm đối mặt với “chứng cứ” sống sờ sờ, Hạ Thương Chu nở nụ cười khổ.

Ngửa đầu nhìn một chút nhà ở tầng năm thấp lùn này, anh ta hít một hơi thật sâu, nhấc chân lên cầu thang.

Cầu thang xi măng dốc đứng hẹp, mặt tường màu trắng đã biến thành một loại màu vàng xám, phía trên có nét viết nguệch ngoạc của trẻ con “XX là khốn kiếp”, “xxx từng du lịch qua đây”, còn có quảng cáo trị liệu bệnh giang mai, làm chứng, bảng giá thu lệ phí phụ đạo gia sư...... Tâm tình Hạ Thương Chu càng phức tạp.

Đứng trước một cánh cửa sắt nghiêng lệch chống trộm, Hạ Thương Chu nhìn chữ “Phúc” đã sắp bạc màu, có chút chần chờ, không biết rốt cuộc có nên gõ cửa hay không.

“Anh tìm ai?” Có tiếng nói cảnh giác của đàn ông vang lên ở phía sau. Hạ Thương Chu quay đầu lại, là một người đàn ông ước chừng ba lăm ba sáu tuổi, đeo mắt kính. Trong tay mang theo một cái túi lưới, lá măng tây và rau chân vịt thi nhau nhô đầu ra từ mắt lưới.

“Ngài là thầy Đường Tại Diên sao?” Hạ Thương Chu cảm thấy tay mình lòng có chút dinh dính, có lẽ là mồ hôi.

Đường Tại Diên nghi ngờ nhìn người đàn ông đối diện, ba món tây trang màu xám tro bên ngoài khoác một chiếc áo khoác da dê màu đen, trên giày da màu đen buộc dây không thấy một hạt bụi, sang trọng bắt mắt như vậy, anh ta chợt nhớ tới ngày đó gần tối tuyết rơi ba năm trước đây, vẻ phòng bị nặng hơn.

“Tôi không phải, anh tìm nhầm người.” Vừa dứt lời, cửa sắt đối diện với Đường gia liền hoắc một tiếng mở ra, một người phụ nữ kéo dép lê thừa dịp tiện tay nhét túi rác vào góc tường, rất nhiệt tình chào hỏi: “Thầy Đường, sớm vậy, đồ ăn nhà thầy cũng mua về rồi à?”

“Ôi, chào cô.” Đường Tại Diên lúng túng nhìn Hạ Thương Chu, thở dài: “Vào rồi nói.”

Dùng chìa khóa mở cửa, Hạ Thương Chu nhìn thấy trước cửa để một tấm thảm bằng sợi nhân tạo màu đỏ, phía trên có bốn chữ “Ra vào bình an”, màu sắc kiểu chữ đã không thể nhìn ra được, trước đây hẳn là màu vàng nhỉ, anh ta nghĩ.

“Phải đổi giày sao?”

“Không cần không cần, chỉ có ngần ấy chỗ rộng thôi.” Đường Tại Diên có chút mất tự nhiên nhìn Hạ Thương Chu, giống như mình mới là khách.

“Ba.” Có tiếng trẻ nhỏ mơ hồ không rõ truyền đến.

Hạ Thương Chu thình thịch giật mình một cái.

Một thiếu phụ tướng mạo bình thường ôm một đứa bé ước chừng mới ba tuổi ra khỏi nhà trong. Nhìn thấy Hạ Thương Chu, trên mặt người đàn bà không hề che giấu kinh ngạc.

Hạ Thương Chu không để lại dấu vết ngắm nhìn bốn phía, không có bất kỳ dấu vết tồn tại của đứa bé hơi lớn tuổi hơn, tâm tình phức tạp, không biết nên là mất mát hay là may mắn.

“Mạo muội vào cửa, thật sự xin lỗi.” Giọng Hạ Thương Chu thành khẩn: “Tôi muốn hỏi thăm một chuyện, bốn năm trước có phải vợ chồng các vị nhận nuôi một bé trai từ cô nhi viện thành phố Kinh Tân hay không?”

Vẻ mặt vợ chồng nhà họ Đường lập tức cảnh giác nhìn anh ta, nhất là vợ Đường Tại Diên, gần như là địch ý: “Tự chúng tôi có con, anh cũng nhìn thấy, điều kiện của gia đình chúng tôi như vậy, làm sao có thể đi nhận nuôi những đứa trẻ khác?”

Hạ Thương Chu cười khổ: “Thầy Đường, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn tìm được đứa bé kia, đứa bé kia, có thể là con trai tôi.” Nói xong anh ta móc danh thiếp trong túi mình ra, đưa cho Đường Tại Diên.

Đường Tại Diên cầm danh thiếp, lại một lần nhìn chằm chằm anh ta mấy lần, hơi đắn đo một lát mới nói: “Hạ tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi đã từng nhận nuôi một cái đứa bé, nhưng mà mùa đông ba năm trước đây, hình như là thời điểm lễ Giáng Sinh, có một nam một nữ đến nhà chúng tôi, lúc ấy chúng tôi còn không ở chỗ này, người đàn ông kia nửa đe dọa nửa bức hiếp chúng tôi bỏ quyền nuôi dưỡng đứa bé kia, sau đó mang theo đứa bé đi rồi.”

Vợ Đường Tại Diên ôm đứa bé trở lại phòng trong, rất nhanh cầm vài tấm hình và biên lai ra ngoài, sau đó bày từng cái một lên trên bàn vuông.

“Đây là văn thư lúc ấy người đàn ông kia muốn chúng tôi ký tên, đây là chứng minh nhận nuôi, đây là hình lúc đứa bé kia mới vừa được ôm về.”

Hạ Thương Chu có chút run run cầm lên bức ảnh nhỏ trên bàn, là một bé trai tướng mạo thanh tú, có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng hơi ưu buồn.

Hầu kết khẽ rung động hạ xuống, Hạ Thương Chu lại hỏi: “Đôi nam nữ kia, xin hỏi các vị có ấn tượng không?”

“Đều rất trẻ tuổi, nam e là cao 1m80, dáng dấp có sức cám dỗ, có thể là con lai. Nữ đeo khẩu trang, không rõ ràng lắm hình dạng thế nào.”

“Cám ơn các vị đã từng thu dưỡng đứa bé này.” Hạ Thương Chu khom lưng bái vợ chồng nhà họ một cái, lại nói: “Có thể cho tôi tấm hình này không?”

“Hạ tiên sinh, ngài giữ đi.” Đường Tại Diên nặng nề thở dài nói: “Cũng làm phiền ngài đừng tới nữa. Vợ chồng chúng tôi bởi vì nguyên nhân đứa bé kia bị mang đi đã không thể không dọn nhà. Tôm có đường của tôm, cua có đường của cua, chúng tôi chỉ muốn thành thành thật thật sống qua ngày, những ân oán của nhà giàu có này chúng tôi tiểu dân chúng không muốn chạm phải.”

Hạ Thương Chu trầm mặc gật đầu một cái, xoay người muốn rời đi.

Vợ Đường Tại Diên chợt gọi anh lại: “Đợi chút, người phụ nữ kia, tôi nhớ được trên gan bàn tay (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) của cô ta có một nốt ruồi đỏ. Tay phải, đúng, chính là tay phải.”

“Cám ơn.” Bả vai Hạ Thương Chu run lên bần bật, ngay cả bước chân đều run lên theo một cái, sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi nhà họ Đường.

Lúc Yến Tu Minh đang dọn dẹp hành lý chuẩn bị bay trở về Boston tham gia kiểm tra đánh giá cuối năm của đoàn múa ba-lê thì nghe trong Laptop đinh một tiếng giòn vang, nhắc nhở cô có thư mới.

Thong thả kéo khóa rương hành lý xong, cô mới đi nhìn máy tính. Ngay trong nháy mắt khi nhìn thấy người gửi đến từ Ngũ Mị, hơi thở của cô lập tức không ổn.

Là một đoạn video được đặt tên là video tài liệu avi. Yến Tu Minh gần như là hoảng hốt một phát cắm đầu cắm vào ổ, sau đó đeo tai nghe lên, cẩn thận từng li từng tí mở tài liệu đó ra.

Hình ảnh có chút mơ hồ, trên mặt tường nước sơn tróc bụi ra có nước đọng màu vàng, hai chiếc giường đơn, bên cạnh tủ TV để một cái ghế, hẳn là một khách sạn nhỏ. Một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi trên mép giường, mặc dù mặt mộc, cô vẫn nhận ra, đó là Chu Tiệp Cát.

Trái tim không thể kiềm chế cuồng loạn, thịch thịch thịch, oành oành oành.

“Sau khi người giúp việc trong nhà bị đuổi thì đều là tôi đi thùng thư lấy báo. Khi tôi mở thùng thư ra, nghe có người gọi tên tôi, đấy là diễn viên múa ba-lê nổi danh Yến Tu Minh. Yến Tu Minh nói cho tôi biết chuyện công ty bị Thẩm Lục Gia thu mua. Bởi vì Ngũ Mị là bạn gái Thẩm Lục Gia, cho nên tôi liền tìm người chuẩn bị đánh thuốc mê gian dâm Ngũ Mị.” Trong clip giọng điệu Chu Tiệp Cát chắc chắn bình tĩnh.

Sắc mặt Yến Tu Minh cũng là trắng bệch, gần như có thể sánh ngang với tường trắng trong clip. Thư nặc danh là cô tìm người bỏ vào trong thùng thư của cô Chu, không phải là giả, nhưng cô và cô Chu ở trên các bữa tiệc tổng cộng chỉ gặp mặt qua ba lượt, ngay cả nói cũng chưa từng nói chuyện. Có chút thô lỗ cầm ly trà bên máy tính lên, Yến Tu Minh ngẩng đầu lên, uống một ngụm lớn nước lạnh. Bởi vì uống quá nhanh, có chút nước theo cần cổ thon dài của cô chảy xuống, cô gần như thương yêu mà liếc mắt nhìn mình một cái trong gương to cách đó không xa, không nhịn được nhớ tới vở múa ba-lê《 Chú chim thiên nga 》.

Lau khô giọt nước trên cổ, Yến Tu Minh từ từ phun ra một ngụm khí đục. Thăm dò và trêu đùa giả giả thật thật thời gian dài như vậy, cô quá rõ hôm nay Yến Di Quang đã sớm thay da đổi thịt, cô đang hưởng thụ cái khoái cảm mèo vờn chuột đó, cô ta muốn xem mình nơm nớp lo sợ, nhìn mình bàng hoàng luống cuống, nhìn mình giống như con chó nhà có tang quỳ gối dưới chân cô ta liếm bụi trên giày cô ta nhỉ.

Trịnh trọng sửa lại làn váy một chút, trong lòng Yến Tu Minh ra quyết định.

Thu dọn hành lý hộ chiếu thỏa đáng, vẻ mặt cô ta lạnh nhạt nói tạm biệt với Yến Kinh Vĩ, Phùng Thanh Bình, sau đó ra khỏi nhà.

Ngồi lên xe đưa đón đến sân bay, Yến Tu Minh gọi cho Thẩm Lục Gia một cuộc điện thoại.

“Thẩm Lục Gia, tôi là Yến Tu Minh.”

Thẩm Lục Gia đang trong lúc làm thêm giờ có chút ngoài ý muốn, bởi vì cách xưng hô và giọng điệu của Yến Tu Minh: “Cô Yến, tìm tôi có việc và?”

“Thẩm Lục Gia, tôi đang trên đường đi sân bay Lận Xuyên, có một ít chuyện về chị gái sinh đôi của tôi Yến Di Quang, không biết anh có hứng thú biết hay không?”

“Yến Di Quang?”

“Oh, bây giờ cô ấy tên là Ngũ Mị.” Yến Tu Minh mỉm cười nói: “Tôi sẽ chờ anh trong quán cà phê Lưỡng Sinh Hóa đối diện với sân bay.”

Ngũ Mị. Yến Di Quang. Yến Tu Minh. Thẩm Lục Gia cảm thấy đầu óc có chút phát ngốc, hình như có chuyện gì đó đáng sợ, anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra. Cầm chìa khóa xe lên, anh ta liền bước nhanh ra ngoài.

Yến Tu Minh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, lạnh lùng nhìn trang trí bên trong phòng, từ nhiều năm đã thành thói quen, cô đã quen với việc bắt đầu phỏng đoán sở thích của chủ quán cà phê, đây hẳn là phim điện ảnh của đạo diễn người Ba Lan Krzysztof Kieślowski, tên tuổi quán cà phê lấy từ phim của ông thì cũng thôi đi, ngay cả quán cà phê cũng chỉ dùng ba loại màu sắc hồng trắng lam để tạo kết cấu, vừa vặn tương ứng với bộ ba tác phẩm*.

*Bộ ba là một bộ ba tác phẩm nghệ thuật được kết nối và có thể được xem như một tác phẩm đơn lẻ hoặc ba tác phẩm riêng lẻ. Chúng thường có trong văn học, phim ảnh và trò chơi điện tử và ít phổ biến hơn ở các hình thức nghệ thuật khác.

Kèm theo một cơn gió lạnh, Thẩm Lục Gia đẩy cửa kính nặng nề ra, hai ba bước đi tới trước mặt cô.

“Ngồi đi.” Yến Tu Minh khẽ cười cười.

Thẩm Lục Gia muốn một ly cà phê sạch.

“Nửa tiếng sau tôi sẽ lên máy bay.” Yến Tu Minh dùng thìa bạc khuấy cà phê trước mặt mình, hình trái tim kéo hoa rất nhanh bị phá thành mảnh nhỏ. Thật tốt, người đàn ông đối diện cũng sẽ tan nát cõi lòng như thế này.

“Nói cách khác tôi có thời gian khoảng ba mươi phút để nói với anh một chút về Yến Di Quang, cũng chính là Ngũ Mị.”

Sắc mặt Thẩm Lục Gia đông lạnh, anh ta đã có dự cảm, cuộc trò chuyện sau đây, sẽ không quá tuyệt vời.

“Tôi và Yến Di Quang là sinh đôi cùng trứng, cô ta ra đời sớm hơn tôi hai phút, là chị gái.” Yến Tu Minh lấy tay ra túi, lấy ra vài tấm hình từ bên trong, dùng ngón tay trỏ đẩy tới trước mặt Thẩm Lục Gia, “Nào, nhìn ra được, trong này người nào là Yến Di Quang không?”

Trong hình có ba người, Hạ Thương Chu đứng ở chính giữa, anh ta một trái một phải ôm hai cô gái diện mạo giống nhau như đúc, sau lưng là tượng người hiệu trưởng đầu tiên của đại học Kinh Tân.

Một loại lo lắng cực nhỏ nổi lên trong đầu của Thẩm Lục Gia. Anh ta nhìn chăm chú vào Hạ Thương Chu đang cười đến rực rỡ trong tấm ảnh, anh ta mặc quần áo thi chạy áo ba lỗ màu xanh dương và quần soóc, lộ ra tứ chi thon dài.

Anh ta nhìn hai cô gái, quần áo khác nhau, kiểu tóc cũng không giống nhau, nhưng mà ngũ quan lại giống nhau như đúc. Anh ta không nhịn được nhìn xem Yến Tu Minh, so với trong hình cô ta không có nhiều sự thay đổi, trừ cằm trở nên hơi nhọn. Đáy lòng anh trở nên lạnh lẽo.

“Nhận ra sao?” Trên mặt Yến Tu Minh kiên nhẫn cười.

“Người này.” Thẩm Lục gia đưa tay chỉ một cô gái bên phải, mặc dù mặt thay đổi, nhưng trực giác nói cho anh ta biết, cô gái với khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn chính là cô (Ngũ Mị).

Yến Tu Minh cười cười, “Không tệ, đáng tiếc Hạ Thương Chu nghĩ sai rồi.”

“E là anh không biết đâu, Yến Di Quang mười sáu tuổi đã thi đậu đại học. Cô ta và Hạ Thương Chu nói chuyện yêu đương bốn năm, đều là mối tình đầu của nhau, thời điểm hai mươi tuổi bọn họ đính hôn, nhưng mà đêm hôm đính hôn đó, tất cả mọi người uống say, Hạ Thương Chu nhận lầm người, ngủ cùng tôi.” Yến Tu Minh giọng nói bình thản, giống như đang thảo luận thời tiết bình thường tự nhiên: “Ý cha mẹ tôi là để cho Hạ Thương Chu lấy tôi, nhưng Yến Di Quang không chịu nổi, bỏ nhà ra đi, hoàn toàn không có tin tức.”

“Lúc trở về thì cô ta đã biến thành Ngũ Mị.” Yến Tu Minh cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, cười tủm tỉm để ly xuống, để ý Thẩm Lục Gia: “Anh thông minh như vậy, hẳn là đã hiểu, anh và Hạ Thương Chu năm đó giống nhau, cũng chỉ là công cụ để chúng tôi đánh bại đối phương. Chẳng qua là năm đó cô ta chân chính yêu Hạ Thương Chu, mà tôi không có yêu anh, cho nên cô ta muốn dùng biện pháp như vậy đánh bại tôi, nhất định là vọng tưởng.”

Nói xong, Yến Tu Minh ưu nhã đứng dậy, kéo theo vali hành lý rời khỏi quán cà phê Lưỡng Sinh Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.