Trấm Chi Mị

Chương 58: Chương 58: Chúng ta không thể sống đến đầu bạc




Editor: lamnguyetminh

Beta: Vidia, Sư Tử Cưỡi Gà

Ngũ Mị che ô rời khỏi nhà họ Thẩm, mưa đã nhỏ hơn lúc nãy, chẳng qua cuối thu trời lạnh, nước mưa rơi vào mặt cảm thấy lạnh thấu người. Vải nhung là một chất vải rất đặc biệt, một khi dính nước, cứ có cảm giác như lớp vải nặng nề ẩm ướt thấm vào bề mặt da, cô có chút hối hận vì không mặc thêm một cái áo khoác.

Bước nhanh ra mở khóa xe, Ngũ Mị vội vàng ngồi vào trong xe, dựa cả người vào lưng ghế, sau đó nhắm hai mắt. Hơi đắn đo một chút, cô lấy di động từ trong túi xách ra, gọi một cuộc điện thoại cho Cố Khuynh Thành.

Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nhận, bên kia giọng nói của Cố Khuynh Thành đầy lạnh nhạt: “Chuyện gì?”

Ngũ Mị đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Cô dựa vào đâu mà đi tra hỏi về tình yêu lãng mạn của Cố Khuynh Thành? Một hồi lâu cô mới mấp máy môi, khẽ gọi ra một tiếng “Mẹ“.

Tuy gọi là mẹ, nhưng cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cho tới bây giờ giữa bọn họ đều không phải là quan hệ mẹ con.

“Chuyện gì?” Giọng của Cố Khuynh Thành đã có vẻ mất kiên nhẫn.

“Mẹ biết Lục Nhược Nhu sao?” Ngũ Mị hỏi rất cẩn thận.

Hình như Cố Khuynh Thành cười một tiếng, đáp: “Bà ta ra giá bao nhiêu để con rời khỏi con trai bà ta?”

“Đàm phán mua bán bất thành rồi, bà ấy kêu con cút.”

“Không sao. Tóm lại con còn sống lâu hơn bà ta, dù sao bà ta cũng phải chết trước con, con phải kiên nhẫn. Dĩ nhiên, chỉ cần con có thể nắm chặt được trái tim của người đàn ông, mẹ anh ta cũng chẳng thể ảnh hưởng đến đại cục. Không có một người mẹ nào sẽ vì con mình cưới một người vợ không như ý muốn mà đi tìm chết cả, họ chỉ biết liều mạng sống để chờ xem con bị đuổi ra khỏi cửa. Về phần Lục Nhược Nhu, bà ta chịu nhục sống lâu như vậy, càng thêm không nỡ tìm chết, con không cần lo lắng.” Nói xong Cố Khuynh Thành lập tức cúp điện thoại.

Ngũ Mị kinh ngạc nhìn di động, hình như còn chưa phục hồi tinh thần. Ngoài cửa kính vẫn là mưa gió.

Cô không thích trời mưa, loại thời tiết này luôn khiến cô không khống chế được cảm thấy yếu đuối. Vào giờ phút này, cô không nhịn được muốn có một người mẹ để có thể làm nũng, quấn quít để tâm sự, mà không phải là người mẹ có ân dìu dắt, tái tạo. Một người ân nhân thấy được bạn trong lúc chán nản nhất rồi ra tay giúp đỡ, bạn vĩnh viễn đừng trông mong có thể được ngang hàng ở trước mặt người đó, càng không cần hy vọng xa vời ân nhân sẽ biến thành mẹ. n nhân và mẹ, cho tới bây giờ hai người này đều không thể ngang bằng.

Thở một hơi dài, Ngũ Mị khom lưng thay giày, khởi động xe.

Lúc trở lại Đỉnh Ngôn, đã thấy khuôn mặt trợ lý lộ vẻ trốn tránh còn mang theo thăm dò, cô dừng chân hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Giám đốc Hạ của Ma Mạn đang chờ cô ở phòng làm việc của cô.”

Ngũ Mị không vui nhíu mày, hỏi: “Ai cho phép anh ta vào phòng làm việc của tôi?”

Trợ lý nhỏ giọng nói: “Là Tô tổng tự mình dẫn ngài ấy vào.”

Cái tên Tô Chiết mỗi khi thấy đàn ông là không đi nổi này, cả đời nằm phía dưới là đáng đời! Ngũ Mị nghiến răng nguyền rủa trong lòng, vừa định nâng cao khí thế đi vào phòng làm việc, lại chợt phát hiện mình quên thay giày, trên chân vẫn còn đôi giày nhung màu xanh thêu đóa hoa sơn trà ở phía trên.

Ngũ Mị cảm thấy đáy lòng đột nhiên dâng lên một sự phiền não, bây giờ cô chỉ muốn một mình, không muốn phí tâm đi ứng phó với bất cứ người nào.

“Anh chờ em hơn một tiếng rồi.” Hạ Thương Chu đứng dựa vào khung cửa, gương mặt bình tĩnh.

Ngũ Mị im lặng đi lướt qua anh ta, Hạ Thương Chu có thể ngửi thấy mùi nước hoa và mùi mưa lành lạnh trên người cô.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Ngũ Mị ngồi ở trên ghế da màu đen có chân xoay, có chút mệt mỏi nâng tay vuốt mặt.

Hạ Thương Chu tiện tay đóng cửa lại, từng bước từng bước đi tới trước bàn làm việc bằng gỗ đào to rộng. Anh ta không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn theo tay của Ngũ Mị. Mái tóc đen tuyền, tóc mai trên trán, đôi lông mày đen của cô......Hạ Thương Chu nhìn chuyên tâm đến gần như có vẻ bi thương.

Lúc sáng, khi Thẩm Lục Gia nói cho anh ta biết, cô đã trở thành bạn gái của Thẩm Lục Gia, cơn ghen tỵ khiến anh ta gần như mất khống chế, muốn hét lên: “Anh từng thấy cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, đi giày đá bóng năm mười sáu tuổi chưa? Anh thấy qua dáng vẻ chân thật của cô ấy sao? Anh cho rằng anh có toàn bộ của cô ấy sao?”

Nhưng cuối cùng anh ta không nói gì, quá khứ thuộc về anh ta và Yến Di Quang, là bí mật riêng của anh ta. Có lẽ, đây là thứ duy nhất mà anh ta có thể dùng để đánh bại Thẩm Lục Gia.

Ngũ Mị lòng dạ sắt đá chỉ làm như không thấy.

“Em và Thẩm Lục Gia hẹn hò sao?” Giọng nói của Hạ Thương Chu trầm thấp.

Ngũ Mị ngẩng đầu nhìn anh ta, “Ừ” một tiếng.

“Em không hề nghiêm túc, đúng không?” Hạ Thương Chu cúi người, chống tay lên mép bàn làm việc, vẻ mặt ngoan cường nhìn chăm chú vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Ngũ Mị.

Ngũ Mị không vui nhíu mày, hỏi: “Hạ Thương Chu, anh có tư cách gì hỏi tôi những lời này? Anh cho rằng anh là ai?”

“Anh ta vốn không thích hợp với em. Trong giới thương nghiệp ai mà không biết Thẩm Lục Gia là một người vừa cứng nhắc, không thú vị lại cuồng công việc chứ?”

Ngũ Mị đứng lên, đi tới trước máy đun nước, rót một ly nước, cười mỉa mai: “Anh ấy không thích hợp với tôi, chẳng lẽ cần phải nhờ giám đốc Hạ là kiểu người có học vấn, có tài ăn nói, hiểu cuộc sống tình thú, có được sự chân truyền của Giả Bảo Ngọc (nhân vật nam chính trong Hồng Lâu Mộng), biết đúng lúc nói chêm, chọc cười điều chỉnh không khí mới thích hợp với tôi sao?”

“Di Quang ——” Hạ Thương Chu tiến lên nắm cổ tay còn lại của Ngũ Mị.

“Em định làm gì, anh đều có thể đoán được. Vài tuần trước, trong lúc ở núi Dương Minh, anh vô tình nhìn thấy Yến Tu Minh, cô ta mang theo một hộp bánh của tiệm Đổng Ký vào nhà họ Thẩm. Bọn họ muốn kết thân với nhà họ Thẩm, đúng không? Em vì trả thù nên mới ở chung với Thẩm Lục Gia chứ gì.”

“Trả thù? Hạ Thương Chu, anh đã đánh giá quá cao địa vị của vài người trong suy nghĩ của tôi rồi, đối với tôi mà nói, tất cả chẳng qua là một trò chơi, một trò chơi mà thôi.”

Ngũ Mị nhấp một ngụm nước, cười tùy ý: “Có người nói cho tôi biết một câu, chỉ có kẻ yếu mới có thể dùng toàn bộ tài sản của mình đặt vào sự báo thù, mà người có quyền lực, cho tới bây giờ chỉ cần trò chơi là đủ rồi.”

Hạ Thương Chu nhìn Ngũ Mị cười đầy hàm ý, gần như không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối đáp lại cô.

Ngũ Mị đặt ly nước xuống, người đàn ông đối diện rõ ràng là gầy hơn so với mấy tháng trước. Đây là người đàn ông mà cô đã từng toàn tâm toàn ý yêu thương, là người mà cô đã từng muốn sống bên nhau đến già. Thật ra thì anh ta cũng không làm gì sai, là số mạng quá hà khắc với bọn họ. Thật ra thì khi đối mặt với vận mệnh, ai mà chẳng như một con kiến? Nhưng thông cảm không có nghĩa là tiếp nhận, thở dài, cô nhẹ giọng nói: “Hạ Thương Chu, đừng lãng phí công sức vào tôi nữa, vô ích thôi. Tôi muốn một người đàn ông sạch sẽ, không có một vết nhơ. Có một số việc, tôi vĩnh viễn không quên được.”

“Di Quang ——”

Hạ Thương Chu đau khổ, tức giận kéo cô vào trong ngực mình, siết chặt lấy bả vai cô, tức giận nói: “Vết nhơ, đúng, đó đúng là vết nhơ. Nhưng chẳng lẽ vết nhơ ấy là do anh nguyện ý sao? Chẳng lẽ là anh tự nguyện sao? Anh là người thường, anh cũng chỉ là người bình thường thôi, hai người trông giống nhau như đúc, đây chẳng qua là một sai lầm.”

“Đúng, Hạ Thương Chu, anh không sai, một chút lỗi cũng không có. Nhưng mà tôi lại không tiếp thu nổi, có lẽ nếu đổi thành một người phụ nữ bất kỳ thì tôi miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng chỉ riêng cô ta là không tiếp thu nổi.”

Giọng nói của Ngũ Mị đầy lạnh nhạt: “Cho tới bây giờ anh cũng không biết, lúc tôi mười sáu tuổi, trước khi gặp anh, mỗi lần sinh nhật, ước nguyện của tôi đều là: Trên thế giới này có thể có một thứ thuộc về một mình tôi, thật sự chỉ thuộc về một mình tôi hay không. Không có bất kỳ người nào có thể chia sẻ nó cùng tôi. Tôi gặp anh, tôi đã nghĩ giấc mộng đẹp của mình sẽ trở thành sự thật. Sau đó ——” Cô tự giễu cong khóe miệng: “Giấc mơ cuối cùng chỉ là giấc mơ.”

“Chúng ta có thể quên, quên những chuyện không vui đó. Chúng ta có thể sang Mĩ, sang Pháp cũng được, bất kỳ một thành phố nào, chỉ cần em sẵn lòng. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.” Hạ Thương Chu vội vàng đè bả vai Ngũ Mị.

Ngũ Mị duỗi một ngón tay chỉ vào huyệt thái dương của mình, đáp: “Anh nên nhớ, trí nhớ của tôi vô cùng tốt. Cho nên, tôi không quên được.”

Dừng lại một chút, cô lạnh lùng nhếch khóe môi, nụ cười giống như đóa hoa hải đường cuối cùng của ngày mùa thu.

“Hạ Thương Chu, có lúc tôi nghĩ có một câu nói rất đúng. Anh là Mr. History, lịch sử nhất định chỉ có thể thuộc về quá khứ, còn Thẩm Lục Gia là Mr. Present của tôi.” Dứt lời, cô dùng sức đẩy, tránh khỏi lồng ngực của Hạ Thương Chu.

“A, Mr. Present, người đương nhiệm.” Hạ Thương Chu lùi lại một bước, nở nụ cười đau thương.

Ngũ Mị chỉ im lặng quay lưng đi, nhìn cảnh mưa ngoài cửa sổ. Thật ra, trong lòng cô, có lẽ Thẩm Lục Gia không chỉ là người đương nhiệm, còn là một món quà. Món quà đó đã khiến cô một lần nữa tin tưởng rằng bản thân có thể có được một phần tình cảm độc nhất vô nhị.

Sau khi Hạ Thương Chu chán nản rời đi, Ngũ Mị vẫn đứng bên cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.

Trước khi lên xe, Hạ Thương Chu không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất của cao ốc Đỉnh Ngôn, anh ta hy vọng có thể nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ở phía sau tấm thủy tinh màu xanh dương xám. Nhưng tiếc nuối chính là, trừ làn mưa phùn bay tán loạn bắn vào mặt, anh ta chẳng thể nhìn thấy gì cả, ngược lại, đôi mắt còn bị nước mưa tạt vào hơi rát.

Lặng lẽ nhìn một lúc, rốt cuộc anh ta cũng ngồi vào trong xe, chậm rãi cho xe chạy, rời đi.

Ngũ Mị nhắm hai mắt, an tĩnh ngồi trở lại ghế xoay. Màn ảnh vi tính trước mặt cô, màn hình chờ chỉ có khối lập phương năm màu liên tục tháo lắp, tháo lắp......

Lúc Thẩm Lục Gia đi vào, nhìn thấy vẻ mặt Ngũ Mị mờ mịt nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như đang nhìn, lại giống như không nhìn. Anh không khỏi có chút hoảng hốt, giống như cô sắp mọc cánh biến thành tiên nữ, hóa thành sương mù ngay trước mắt anh, biến mất không thấy nữa. Không, mặc dù cô thật sự là tiên nữ, anh cũng sẽ giấu đôi cánh của cô, buộc cô ở bên cạnh mình cả đời.

“Đang suy nghĩ gì mà nhập thần như thế?” Thẩm Lục Gia đi tới phía sau cô, cúi người ôm bả vai cô.

Lúc này Ngũ Mị mới như sực tỉnh từ trong mộng, cô có chút che giấu cười một tiếng, hỏi: “Anh đã đến rồi à?”

“Mấy ngày nay không gặp em, anh nhớ em lắm.” Thẩm Lục Gia nói thầm bên tai cô.

Hơi thở nóng rực của anh phả ra lượn lờ quanh tai cô, Ngũ Mị đột nhiên cảm thấy lòng mình trở nên bình tĩnh lại một cách khó hiểu. Cô xoay người qua, trở tay ôm cổ Thẩm Lục Gia, dụi má vào má anh.

Tư thế như vậy có hơi mỏi, Thẩm Lục Gia dứt khoát ôm cô ngồi lên bàn làm việc, mình thì đứng. Hai người cứ an tĩnh đối mặt như vậy, chóp mũi ngửi thấy mùi hương của đối phương. Trên cơ thể cô có mùi hương ngọt ngào, trên cơ thể anh có mùi đàn hương. Dưới lòng bàn tay là xúc cảm quần áo của đối phương, vải nhung mềm mại, vải len rất thô. Trong lúc nhất thời, không ai nói gì cả.

“Thẩm Lục Gia, gặp được anh thật tốt.” Ngũ Mị chợt dùng tiếng nói rất nhẹ, rất nhẹ nói ra, giọng điệu gần như nỉ non.

Thẩm Lục Gia cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt cô, đáp: “Không, em mới đúng là món quà mà ông trời ban cho anh.”

Sự trùng hợp vô tình này khiến Ngũ Mị không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh. Đôi đồng tử màu trà của Thẩm Lục Gia chỉ yên tĩnh nhìn lại cô.

Ngũ Mị không nhịn được ngẩng cao đầu, hôn lên môi anh. Trong lúc thân mật hôn nhau, Ngũ Mị mơ hồ phát hiện, hình như cô đã yêu người đàn ông trước mắt này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.