Trảm Nam Sắc

Chương 70: Chương 70: Cuốn nhật ký bị mang ra ngoài ánh sáng




Dịch: CP88

***

Thương Kỳ nhanh chân chạy đuổi đến. “Chị, chị đi nhầm chỗ rồi, đây là tòa nhà Tây không phải tòa nhà Đông mà.”

“Tôi không có đi sai, chính là chỗ này.” Thương Lục mắt thấy Thương Kỳ muốn ngăn mình thì mạnh mẽ đẩy tay cô ta ra, “Đừng có hòng lừa tôi.”

Cận Ngụ Đình thấy cô ấy nhanh chân hướng vào trong tòa nhà đi tới thì vội vàng chạy qua kéo lại cánh tay Thương Lục, “Kỳ Kỳ nói không sai, chỗ này là tòa nhà Tây.”

“Đây chính là nhà của tôi, mấy người vì sao phải gạt tôi?”

Cô ấy rút tay ra, Thương Kỳ sốt ruột đến mức khuôn mặt nhỏ biến đổi liên tục, “Cửu tẩu có nhà không ạ?”

Cận Ngụ Đình nhẹ lắc đầu.

Vẻ mặt của Thương Kỳ nhẹ nhõm, “Vậy thì may.”

Người giúp việc của tòa nhà Tây cũng nhìn thấy Thương Lục nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản cô ấy. Thương Lục đứng giữa phòng khách, ánh mắt mơ màng, sự sợ hãi trong mắt ngày một rõ ràng, “Thật sự là không giống với lúc trước, làm sao lại thay đổi cả rồi?”

“Chị, em đã nói rồi mà. Đây không phải nhà của chị đâu.”

Thương Kỳ đi qua muốn kéo cánh tay Thương Lục, nhưng cô ấy lại nhanh hơn một bước muốn đi lên lầu, sắc mặt Cận Ngụ Đình hơi lạnh lẽo. “Thương Lục!”

Đi vào phòng ngủ, Thương Lục đứng đó tần ngần một lúc rồi quay đầu về phía cửa, Cận Ngụ Đình đứng yên tại chỗ, trong mắt chứa đầy phức tạp.

“Cửu ca, đây là phòng của anh mà, xem ra em đi nhầm thật rồi.”

Sự nặng nề nơi ngực trái ngày càng đè nén lên con tim anh, anh đưa tay chìa ra trước mặt Thương Lục. “Anh đưa em về.”

Thương Kỳ đi vào hai bước, muốn đưa Thương Lục đi ra ngoài, “Chị, chúng ta đi nào.”

“Không đúng, không đúng, căn phòng này vì sao lại ở đây? Bên ngoài cũng không giống nhau, cầu thang cũng không giống, đã xảy ra chuyện gì?” Thương Lục rút cánh tay về, cô nhìn thấy phòng thay đồ mở cửa thì nhanh chóng bước tới.

Sắc mặt Cận Ngụ Đình lần thứ hai khẽ đổi, chiếc dây chuyền Cận Hàn Thanh đưa vẫn còn ở trong phòng thay đồ.

Anh đi theo sau Thương Lục, cô ấy vừa đi vào phòng thay đồ thì cánh tay bị Cận Ngụ Đình kéo lấy.

Cô ấy vừa muốn lên tiếng, Cận Ngụ Đình thấy vậy thì lập tức đưa bàn tay đang ôm lấy Thương Lục bịt lại miệng của cô ấy.

“Ưm -----”

Thương Lục dùng sức dãy dụa, Cận Ngụ Đình bế bổng cô ấy lên. Thương Kỳ nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng chỉ trong 1 thời gian ngắn Cận Ngụ Đình đã không tốn một chút sức lực bế Thương Lục ra khỏi phòng thay đồ.

Thương Kỳ nhét lại điện thoại vào trong túi, giúp Cận Ngụ Đình đóng cửa phòng thay đồ lại.

“Chị, chị đừng như thế nữa, nhanh về thôi nào, nói không chừng anh rể đang ở nhà rồi.”

“Anh rể?” Thương Lục yên lặng một chút, lại mở miệng hỏi. “Anh rể nào?”

Cố Tân Tân ngồi trong phòng bao, đã quá giờ hẹn một tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng Cận Ngụ Đình đâu.

Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng đang xem TV, nhưng thi thoảng cũng sẽ nhìn lướt qua màn hình điện thoại. Cố Tân Tân đi ra ngoài hành lang gọi điện cho Cận Ngụ Đình.

Mà lúc này Thương Lục đang ngu ngu ngơ ngơ, muốn thuyết phục cô ấy rời đi căn bản là không có khả năng.

Cận Ngụ Đình nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh đi ra ngoài ban công rồi ấn nghe, giọng Cố Tân Tân có chút lo lắng. “Anh đi tới đâu rồi?”

“Hiện tại đang có chút việc, có lẽ không đến được luôn.”

“Rất quan trọng sao?”

Cận Ngụ Đình quay đầu lại liếc phòng khách một cái. “Cũng không phải chuyện gì lớn.”

“Chúng tôi đến nơi cả rồi.”

“Mọi người ăn trước đi “

Cố Tân Tân đương nhiên sẽ không đồng ý, “Anh còn cần bao nhiêu lâu nữa?”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Cô biết có những lúc anh bận rộn đến mức cơm cũng không nhớ mà ăn, “Vậy tôi chờ anh.”

“Tân Tân,“ Cận Ngụ Đình gọi tên cô. “Không nên để ba mẹ cô chờ lâu, nghe lời, cứ gọi thức ăn lên trước đi..”

Thương Kỳ nhìn bóng lưng ngoài ban công, đoán được là Cố Tân Tân gọi tới. Sau đó liếc mắt thấy Thương Lục đi đến tủ đầu giường, Thương Kỳ nâng cao giọng hét ầm lên, “Chị -----”

Cửa kính ban công đã được cách âm nhưng tiếng hét đó vẫn có thể truyền ra ngoài một phần, Cận Ngụ Đình quay đầu lại nhìn, thấy Thương Kỳ kéo Thương Lục lại, Cố Tân Tân ở đầu bên kia không hề nghe thấy âm thanh đó, “Anh cũng không cần phải vội, cứ làm tốt chuyện quan trọng trước đã.”

“Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Cận Ngụ Đình bước nhanh về phía phòng ngủ, Thương Kỳ ngại ngùng giải thích với anh. “Cửu tẩu đặt thứ gì đó ở đây, chị em suýt chút nữa thì động vào......”

Cô ta kéo Thương Lục đi lên vài bước, “Chị, nhanh về tòa nhà Đông thôi, anh rể mà biết chị ở đây thì sẽ rất phiền phức đó.”

“Tòa nhà Đông là đâu?”

“Nhà hiện tại của chị đó.”

Cận Ngụ Đình nhìn thấy Thương Lục ngơ ngác, sau đó cô ấy thở dài, ánh mắt bình tĩnh rơi lên khuôn mặt anh, “Sao cái gì em cũng không nhớ rồi thế này?”

“Chị, nếu thật sự chị không nhớ ra được tòa nhà Đông thì em dẫn chị đi xem nha?”

Thương Lục lắc đầu, “Không muốn xem.”

Cận Ngụ Đình đi lên vài bước đứng trước mặt cô ấy, bàn tay nắm chặt cổ tay trắng trẻo của cô ấy sau đó đi về phía cửa. Lần này Thương Lục không hề giãy dụa mà còn ngoan ngoãn theo anh về.

Lúc hai người đi xuống cầu thang, Thương Kỳ đứng ngay phía sau của bọn họ đi tới, từ trong túi lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh. Trong đó Cận Ngụ Đình và Thương Lục sóng vai đi cạnh nhau, tay anh còn ôm chặt cô ấy không buông, tư thế vô cùng thân mật, mà Thương Lục một chút dáng vẻ ngốc ngếch cũng không có.

Cố Tân Tân một mực chờ trong phòng bao, Cố Đông Thăng nhìn đồng hồ, đè thấp âm thanh nói với Lục Uyển Huệ ở bên cạnh. “Ngụ Đình nhất định là có việc gì gấp lắm.”

“Tân Tân, không thì con kêu Ngụ Đình không cần chạy tới làm gì, dù gì thì cũng chỉ là một cái sinh nhật nho nhỏ mà thôi, chúng ta qua loa một chút là được.”

Cố Tân Tân lấy lại tinh thần, nhìn thời gian, lại đã hơn một giờ trôi qua. “Mẹ, chắc là mẹ đói chết rồi, chúng ta ăn trước đi.”

“Tân Tân, con báo cho Ngụ Đình một tiếng, công việc quan trọng, để nó không bị phân tâm.”

Cố Tân Tân đứng dậy, bên trong phòng bao còn có nhân viên phục vụ đứng bên chiếc bàn tròn lớn. Cô kéo ghế ra, trong nháy mắt cảm thấy chiếc bàn này thật lớn, quá là lớn. Mặc dù Cận Ngụ Đình nếu có tới thì cũng chỉ là thêm một người, nhưng ít ra có thể coi là đầy đủ thành viên. Không như hiện tại, vắng vẻ quạnh hiu, dù cho là ngồi thêm mười người nữa vào thì có lẽ cũng chỉ vô ích mà thôi. “Mang món ăn lên đi ạ.” Cố Tân Tân dặn dò nhân viên.

“Được rồi.”

Cận Ngụ Đình trước đó đã sắp xếp đâu vào đấy nên bọn họ có thể bỏ được giai đoạn chọn món. Cố Tân Tân kéo ghế bên cạnh ra, “Mẹ, con gọi cả bánh ga tô nữa, lát nữa là mang lên ngay rồi.”

“Còn bánh ga tô làm cái gì nữa chứ, cả gia đình ăn với nhau là đã rất tốt rồi.”

Đây là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho mẹ sau khi trong nhà có thêm người nên Cố Tân Tân rất để ý, chỉ là tình cảnh ấm áp trong tưởng tượng của cô lại không được thực hiện dù là một giây nhỏ nhoi.

Món ăn được mang lên đầy đủ, Cố Tân Tân không ngừng gắp rau cho Lục Uyển Huệ, “Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút.”

“Được rồi, con cũng ăn đi.”

Điện thoại đặt bên cạnh rung lên mấy cái, Cố Tân Tân liếc nhìn, là biên tập của trang web tìm cô.

“Cố mỹ nhân, thông tin cá nhân ngày mai muốn đưa ra sao vẫn chưa gửi cho chị?”

Cố Tân Tân thật sự là bị bận rộn làm cho đãng trí rồi, cô nhanh chóng cầm điện thoại trả lời. “Sáng mai lập tức gửi cho chị, vậy có kịp không?”

“Không kịp đâu, hiện tại đã muốn đưa lên rồi này.”

“Vậy chờ lát nữa em về nhà đã được không ạ?”

“Em đang ở bên ngoài sao?” Biên tập có vẻ rất sốt ruột. “Chỉ còn nửa giờ nữa là bên kỹ thuật nghỉ làm rồi, nhất định phải giao cho bọn họ trước lúc ấy mới được.”

Chuyện này biên tập đã nhắc nhở với cô rất nhiều lần, chỉ là Cố Tân Tân mất tập trung, quay đi quay lại liền quên mất. Cô nghĩ ngợi một chút, cuối cùng chỉ có thể chạy về một chuyến.

Cố Tân Tân cầm lấy túi treo trên ghế. “Ba, mẹ, thật ngại quá, con phải về đây.”

“Có chuyện gì à?”

“Có chút tài liệu trong máy tính phải trở lại gửi cho biên tập.”

“Ăn cơm xong rồi về gửi không kịp hả?”

Cố Đông Thăng vừa nói xong câu đó thì bị Lục Uyển Huệ đá cho một cước, “Bọn nhỏ đều có chuyện bận rộn của chính mình, hai chúng ta ăn với nhau là được rồi.”

Cố Tân Tân cảm thấy áy náy muốn chết, nhưng tình huống gấp gáp, hơn nữa chỗ này cách Cận gia cũng không xa, hơn nửa canh giờ là về tới rồi.

“Mẹ, mẹ cứ ăn từ từ, chờ con.”

“Được.”

Cố Tân Tân nói xong thì đứng dậy rời đi.

Cận Ngụ Đình dẫn Thương Lục xuống lầu, sau đó đi vào nhà bếp cầm hai quả hạch đào đi ra. (bát bát: hạch đào tái xuất giang hồ:3)

Hạch đào trong bàn tay được anh khẽ dùng sức làm vỡ nó ra, sau đó đưa đến trước mặt Thương Lục.

Thương Lục không nói lời nào nhận lấy, Thương Kỳ thu gọn một cảnh đó vào trong mắt, nhỏ giọng nói với Cận Ngụ Đình, “Cửu ca, đêm nay anh còn việc gì không?”

Cái miệng nhỏ của Thương Lục nhai hạch đào, lúc Khổng Thành đi vào nhìn thấy Thương Lục ở đây thì kinh hãi. “Cửu gia.”

Cận Ngụ Đình liếc nhìn anh ta, Khổng Thành bước nhanh về phía trước. “Lúc tôi vừa tới thì nhìn thấy xe của Cận tiên sinh đang hướng về tòa nhà Đông.

Thương Kỳ sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, “Chị, mau đi thôi!”

Thương Lục không nhanh không chậm nhai thứ đồ ăn trong miệng, hoàn toàn không quan tâm đến lo lắng của người khác. Cận Ngụ Đình hiểu rõ tính tính Cận Hàn Thanh nhất, một lát nữa nếu như không tìm được Thương Lục thì nhất định sẽ vọt tới đây.

“Cửu gia, chúng ta làm sao bây giờ.”

Cận Ngụ Đình liếc mắt sang Thương Lục trước mặt, “Thương Lục, để Kỳ Kỳ đưa em về nhà.”

“Không muốn, mấy người đều gạt tôi, mấy người nhất định muốn đưa tôi vào địa ngục.” Thương Lục nói xong, ánh mắt càng trở nên sợ sệt, cô ấy quay đầu muốn chạy. Đã đến mức này rồi thì Cận Ngụ Đình nhất định không thể để cho cô ấy làm loạn nữa, đưa tay kéo lấy cánh tay của cô ấy. “Thương Lục, đừng bướng bỉnh.”

“Tôi muốn về nhà, về nhà của mình, ba mẹ tôi đâu?”

Hai tay cô dùng sức giãy dụa, Cận Ngụ Đình thấy thế thì ôm lấy cô ấy đưa vào trong lồng ngực, hai tay mạnh mẽ ôm thật chặt không cho cô ấy cơ hội lộn xộn nữa, “Thương Lục!”

“Thả tôi ra, đau!”

“Nghe lời, em nghe lời thì anh sẽ bỏ tay ra, có được không?”

Thương Kỳ đứng bên cạnh, nhìn thấy trong đáy mắt Cận Ngụ Đình không hề che giấu đi sự ôn nhu. Anh hướng sang phía Khổng Thành dặn dò, “Bảo tài xế chuẩn bị xe đi.”

“Vâng.”

Ngay sau đó lại quay sang nói với Thương Kỳ. “Hai người đi theo xe của tôi ra ngoài, rất nhanh anh ấy sẽ gọi điện thoại cho em, lúc ấy thì nói hai người còn đang ở quảng trường Tinh Hải, nói Thương Lục nhất định không chịu về.”

“Được.”

Khổng Thành tới, mở cửa ra. “Cửu gia, xe đến rồi.”

Cận Ngụ Đình ôm Thương Lục đi về phía trước, bước chân Thương Lục chậm chạp, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, người đàn ông thấp giọng an ủi, “Không cần sợ, mang em ra ngoài chơi thôi có được không?”

Thương Lục lập tức bình tĩnh lại, không náo loạn thêm nữa, cánh tay đang ôm chặt bả vai của cô ấy lúc này mới cảm giác được hai vai cô ấy có bao nhiêu gầy gò, giống như chỉ còn lại da bọc xương.

Xe đứng ở cửa, tài xế mở cửa ra, Cận Ngụ Đình để cho Thương Lục và Thương Kỳ ngồi vào hàng ghế sau xe.

Thân xe màu đen lướt vun vút trong bóng đêm, lúc lướt qua khúc cua vòng tròn, cánh cổng Cận gia đóng chặt đột nhiên truyền đến tiếng còi ầm ĩ. Tài xế chuẩn bị đạp ga phóng qua, không nghĩ đến một chiếc xe khác từ phía tòa nhà Đông lại phóng tới. Tốc độ của đối phương cực kỳ nhanh, mắt thấy đầu xe đã gần sát nhau thì nhanh chóng vòng vô lăng.

Tài xế đạp gấp phanh xe, hai chiếc xe đồng thời dừng hẳn, Cận Ngụ Đình ngồi trên chiếc ghế cạnh tài xế nhìn Cận Hàn Thanh xuống xe.

Đôi chân thon dài của người đàn ông đạp gió đêm mà đi đến, từng cái bóng từ đám cây trở nên dữ tợn như muốn làm nền ở đằng sau cho sắc mặt lạnh lẽo của anh ta, từ nhờ ánh trăng lại có thể khiến cho Cận Hàn Thanh thêm mấy phần âm tà. Anh ta đi đến cạnh xe, cửa sổ trong xe đóng chặt nên hoàn toàn không nhìn thấy người ngồi trong.

Cận Ngụ Đình hạ cửa sổ xe xuống một khoảng bằng đầu ngón tay, tầm mắt của hai người đấu chọi nhau không ai chịu thua ai. Người đàn ông trong xe nhíu chặt lông mày, ngữ khí cũng thêm phần ngang tàng. “Anh hai, chuyện này là sao đây?”

“Nhìn thấy Thương Lục không?”

Cận Ngụ Đình buồn cười. “Không thấy?”

Cận Hàn Thanh chống tay lên cửa kính xe. “Muộn như vậy mà còn phải ra ngoài sao?”

“Ờ, tổ chức sinh nhật cho mẹ vợ.”

“Đúng là một người con rể tốt.”

Thương Kỳ ôm Thương Lục ngồi ở phía sau, hai người núp sau chiếc ghế phụ, không gian bên trong rất lớn, mà hai người bọn họ lại khom lưng cố tình tránh đi nên Cận Hàn Thanh chỉ nhìn qua một khe hở đó tất nhiên không nhìn thấy người.

“Không thấy Thương Lục thì anh phải ra ngoài tìm chứ.”

“Tôi gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ rồi, nhưng con bé không nghe.”

Thương Kỳ vào lúc này nào dám nghe điện thoại của anh ta, mắt thấy Thương Lục muốn đứng dậy, cô ta vội vàng đè lên cô ấy, một tay bịt kín miệng Thương Lục.

“Em sắp bị muộn rồi, có lẽ là không đi tìm cùng anh được.” Cận Ngụ Đình nói xong, ra hiệu cho tài xế lái xe.

Cách đó không xa có một chiếc taxi dừng lại ở cửa lớn, Cận Ngụ Đình nhìn thấy Cố Tân Tân đi xuống.

Bờ môi Cận Hàn Thanh hơi cong lên, gõ nhẹ hai cái lên cửa sổ xe. “Xem ra sinh nhật này chú cũng không cần qua nữa đâu.”

Cố Tân Tân đi lên vài bước thì nhìn thấy hai chiếc xe đang giương cung bạt kiếm về phía nhau, đầu xe gần như muốn đâm sầm vào đối phương. Ánh mắt cô lộ ra do dự, đi lên phía trước thêm mấy bước, lúc này mới lên tiếng chào hỏi Cận Hàn Thanh. “Anh hai.”

“Tân Tân, nghe nói hôm nay là sinh nhật mẹ em?”

“Vâng.”

Khóe môi Cận Hàn Thanh cong lên, “Chúc mừng.”

Cố Tân Tân nghe mà không hiểu sao, cô nhìn thấy Cận Ngụ Đình ngồi ở chiếc ghế cạnh tài xế thì tiến đến đó. “Giờ anh mới xong việc à?”

“Ừ.” Cận Ngụ Đình đáp lại lạnh tanh.

“Vừa kịp, em lên tầng gửi một cái file, anh chờ em, chúng ta cùng đi.”

Giữa hai hàng lông mày của Cận Ngụ Đình nhìu lại, tiếng nói chuyện cũng mang theo mấy phần lạnh lùng, “Tôi muốn đến công ty một chuyến.”

“Cũng gần chín giờ rồi mà.” Trong giọng nói của Cố Tân Tân không giấu được thất vọng.

“Sẽ không mất nhiều thời gian.”

Cố Tân Tân nghe vậy, gật đầu một cái. “Vậy thì em về trước.”

Anh dễ dàng đuổi Cố Tân Tân đi, nhưng Cận Hàn Thanh mới là phiền phức lớn nhất, anh ta đứng bên cạnh xe, còn xe của anh ta thì chặn đường đi của Cận Ngụ Đình, hiển nhiên là không để cho anh cứ như vậy mà rời đi.

Cố Tân Tân trở lại tòa nhà Tây, máy tính còn chưa tắt, tập tin cần gửi cho biên tập đã có sẵn trong ổ cứng, cô nhanh chóng ấn gửi đi.

Nửa người trên của Cận Ngụ Đình dựa lên lưng ghế, nhanh chóng hướng về phía tài xế phân phó. “Lái xe.”

Tài xế đánh tay lái, giọng của Cận Hàn Thanh hơi trầm xuống, “Lão Cửu, gấp gáp rời đi như vậy là vì trong xe này giấu thứ gì không thể lộ ra ngoài sao?”

“Anh còn muốn lục soát xe?”

“Nếu như chú đã không để ý như vậy thì anh đã càng không phải chú ý tới.”

Cận Ngụ Đình cười lạnh, “Thương Lục hôm nay không phải là theo Thương Kỳ ra ngoài sao?”

“Nói không chừng cô ấy hồ đồ lại chạy đến tòa nhà Tây.”

Bộ dạng Cận Hàn Thanh rõ ràng là đang cố tình trì hoãn thời gian. Giữa hai người tựa như đang đánh một ván cờ, mà trong ván cờ này Cận Ngụ Đình nhất định không thể để lộ ra dù là một dấu vết, bởi nếu như anh cứ khăng khăng phải đi thì nhất định Cận Hàn Thanh sẽ để tài xế đi theo xe anh. Đến lúc ấy anh cũng không có cách nào để Thương Lục và Thương Kỳ cùng ra ngoài được.

Điểm quan trọng nhất chính là Cận Ngụ Đình không sợ Cận Hàn Thanh, nhưng người khiến cho Cận Hàn Thanh lật mặt vĩnh viễn chỉ có thể là Thương Lục.

Cận Hàn Thanh điên lên không ai có thể đáng sợ hơn anh ta, nếu để cho anh ta nhìn thấy lúc này Thương Lục đang ở trên xe Cận Ngụ Đình thì đảm bảo khi ấy bộ dạng méo mó biến dạng của anh ta có thể khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải run sợ trong lòng.

Lúc Cố Tân Tân đi xuống vẫn thấy xe Cận Ngụ Đình còn ở đó.

Cô vô cùng không hiểu, Cận Hàn Thanh nhìn thấy cô, một tay đút túi quần. “Tân Tân, em nên quản Lão Cửu cho thật tốt.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Chú ấy giấu Thương Lục ở trên xe.”

Cố Tân Tân không tránh được giật mình, vậy là sao?

Cận Ngụ Đình dù nghe được câu nói đó của Cận Hàn Thanh nhưng vẫn không hề hoang mang trong lòng, lời nói càng trở nên không có một chút chột dạ. Lòng dạ ác độc của Cận Hàn Thanh anh không phải là chưa từng thấy, câu nói như vậy thật ra chỉ là anh ta thuận miệng nói ra mà thôi.

“Anh hai, nói gì cũng phải có chứng cứ, em giấu Thương Lục đi làm cái gì chứ?”

“Trong lòng chú rõ nhất mà?”

Cố Tân Tân cau mày, cô đứng một bên khác của chiếc xe nên đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của Cận Ngụ Đình, nhưng tiếng của người đàn ông lại truyền vào tai. “Tân Tân, lên xe.”

Cận Hàn Thanh nghe được, ánh mắt không hề chớp rơi xuống mặt Cố Tân Tân.

Trong lòng cô không khỏi thấy hồi hộp, nhìn chiếc xe chắn ngang phía trước một lần nữa, tuy là Cận Hàn Thanh chỉ là nghi ngờ vu vơ mà đã gây ra thế giương cung bạt kiếm như thế, nếu như lời này của anh ta đúng là thật vậy không phải là anh ta sẽ lật tung cả Lục thành này lên luôn sao?

Bàn tay Cố Tân Tân đặt lên tay cầm, tầm mắt chăm chú nhìn vào cửa kính xe, lúc này cô căn bản là không nhìn thấy tình hình bên trong chiếc xe.

“Tân Tân, nếu như thấy được Thương Lục thì nhất định phải nói một tiếng với anh, cô ấy là người của anh mà lại cứ luôn dán mắt vào Lão Cửu có phải là rất không được phải không?”

Cửa xe lạch cạch mở ra, bên trong cũng dần dần hiện ra rõ ràng trước mắt Cố Tân Tân. Cô nhanh chóng nhìn thấy hai bóng người, vẻ mặt Thương Kỳ khẩn trương nhìn cô, còn có một người khác nữa, chính là Thương Lục.

Trong lòng Cố Tân Tân nổ một tiếng ầm ầm, giương mắt lên lại đụng phải ánh mắt của Cận Hàn Thanh nhìn đến, đôi mắt của người đàn ông như đang tìm tòi nghiên cứu trên người cô. Cô biết Cận Hàn Thanh là một con hồ ly, chỉ cần là một chi tiết nhỏ rơi vào mắt anh ta thôi thì đều có thể được anh ta chắp nối thành tin tức anh ta mong muốn.

Cố Tân Tân cực lực ẩn nhẫn, mặc kệ trái tim đang rỉ máu, khóe môi căng cứng bị cô ép buộc kéo ra thành một nụ cười.

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, Cận Ngụ Đình không lên tiếng, tất cả mọi người giống như đều đang chờ cô mở miệng.

Mắt Cố Tân Tân đau xót, giống như bị người ta dùng dao rạch một đường, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh nhấc chân lên chuẩn bị ngồi vào. “Anh hai, anh thật là thích nói đùa, nơi này lấy đâu ra chị dâu cơ chứ?”

“Không có?” Giọng anh ta hơi nâng cao, nghe không hề giống với đùa giỡn. “Em dâu nhìn kỹ lại thêm một chút đi.”

“Nơi này nhỏ hẹp như vậy, em cũng không có mù.” Kỳ thực Cố Tân Tân có thể nghe ra tiếng nói của chính mình đang run rẩy, chỉ là có thể người khác nghe không ra mà thôi. “Ba mẹ em còn đang chờ ở khách sạn, em với Ngụ Đình xin phép đi trước đây.”

Cố Tân Tân nói xong thì ngồi vào trong xe, dùng sức đóng cánh cửa lại.

Cận Ngụ Đình vung nhẹ tay, tài xế thấy thế thì nhanh chóng cho xe chuyển bánh.

Cận Hàn Thanh không cản nữa, anh ta nhìn xe của Cận Ngụ Đình dần dần khuất khỏi tầm mắt, rời khỏi Cận gia.

Vành mắt Cố Tân Tân hơi nóng lên, xe chạy ra được khỏi đó một đoạn, lúc này Thương Kỳ mới buông tay. Thương Lục ngồi dậy, có lẽ là rất khó chịu, không ngừng lấy tay vỗ nhẹ lên ngực

Bên trong xe không ai nói lời nào, cũng không có ai đứng ra giải thích một câu. Cố Tân Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng rốt cuộc nhịn không nổi nữa. “Vì sao chị dâu lại ở trong xe của anh?”

Thương Kỳ liếc mắt nhìn người đàn ông phía trước, sốt ruột thay anh giải thích. “Xế chiều em đưa chị em ra ngoài chơi, không ngờ lúc trở lại chị ấy lại nhầm tòa nhà Tây thành tòa nhà Đông. Cửu tẩu, chị cũng biết tính khí của anh rể em rồi đó, dù là có giải thích rõ ràng cho anh ấy, nhưng anh ấy nhất định sẽ không nghe. Vậy nên chúng em nghĩ phải đưa chị em ra ngoài trước đã, sau đó tìm cơ hội gọi điện cho anh rể sau, chị tuyệt đối đừng hiểu lầm......”

Cố Tân Tân trầm mặc không nói, tỉnh táo ngẫm nghĩ lại, trái tim hình như cũng không còn đau như trước.

Nếu như Cận Ngụ Đình thật sự muốn làm gì mờ ám với Thương Lục thì Thương Kỳ cũng sẽ không ở đây.

Nhưng mà......

Anh chậm trễ không chịu ra ngoài có phải là vì Thương Lục ở đây hay không?

Cố Tân Tân rất muốn nghe Cận Ngụ Đình giải thích với mình một câu, nhưng người đàn ông ngồi phía trước duy trì im lặng, bầu không khí xung quanh cũng càng ngày càng lạnh lẽo.

Tài xế không ngừng quan sát gương chiếu hậu, đến quảng trường Tinh Hải, xe hướng về phía gara đi vào.

“Cửu gia, có lẽ Cận tiên sinh không đi theo đâu.”

Cận Ngụ Đình nói về phía sau, “Xuống xe đi.”

“Vâng.” Thương Kỳ mở cửa xe, kéo Thương Lục theo ra ngoài.

Cửa xe lần thứ hai bị đóng lại, tài xế nhanh chóng quay đầu xe. Trong lòng Cố Tân Tân không tránh được buồn bã. Lúc xe đi ra khỏi quảng trường Tinh Hải một đoạn, Cận Ngụ Đình bỗng nhiên lên tiếng nói tài xế dừng xe.

Cố Tân Tân còn chưa kịp phản ứng thì thấy anh xuống xe, rất nhanh đi về phía sau, mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô chuyển tầm mắt đi, lúc này thật sự không muốn nhìn anh thêm một chút nào nữa. Cận Ngụ Đình nhìn gò má của cô, “Không nghĩ tới cô lại có thể đuổi anh ấy đi.”

“Đáng lẽ lúc ấy tôi phải nói trong xe có người mới đúng.”

Cận Ngụ Đình không nhịn được cười, “Nhưng cuối cùng cũng không nói mà.”

“Chị dâu vì sao lại nhận nhầm tòa nhà Tây thành tòa nhà Đông?”

Cận Ngụ Đình giải thích trôi chảy, “Có lẽ những lúc đầu óc cô ấy không tỉnh táo thì nơi nào cũng giống nhau hết cả thôi.”

Cố Tân Tân hơi nắm tay lại, “Anh cứ đuổi thẳng chị ấy về tòa nhà Đông là được rồi, không phải sao?”

“Bệnh đa nghi của anh hai quá nặng, ai tới gần Thương Lục đều sẽ thành người có mưu đồ trong mắt của anh ấy, dù tôi có là em trai thì cũng không thoát khỏi.”

Cố Tân Tân nghe Cận Ngụ Đình nói chuyện, ngữ khí bình tĩnh như không, cảm giác phức tạp đang dâng lên trong lòng giống như đã dịu đi không ít.

Cô vốn là luôn canh cánh trong lòng, nên trở nên càng nhạy cảm hơn, nhưng thái độ của mỗi người ở đây đều bình tĩnh vô cùng, lời giải thích của Thương Kỳ lại hoàn toàn hợp lý, cô ta chắc là không phải giúp Cận Ngụ Đình và Thương Lục lừa gạt cô đâu phải không?

Hiện tại suy nghĩ của Cố Tân Tân thật sự rất giản đơn, cô chưa tiếp xúc qua lòng người phức tạp, những vòng xã hội rắc rối, nên có một số việc cho dù trong lòng có nghi hoặc thì đều có thể dễ dàng nghĩ thông suốt.

Cô không biết rằng tương lai mình sẽ có một ngày cũng sẽ giống như những người này, vui buồn không biểu hiện trên mặt, tất cả tâm tư cũng sẽ biết cách để giấu đi, thậm chí cô còn buộc lòng phải đi tính toán người khác.

Trên tay bỗng cảm thấy ấm áp, Cố Tân Tân cúi đầu nhìn, bàn tay Cận Ngụ Đình đang nắm chặt lấy tay cô.

Cố muốn thu tay lại, Cận Ngụ Đình lại vô cùng tự nhiên nhìn cô một cái, “Ba mẹ cô chắc là đã chờ đến sốt ruột rồi?”

“Vẫn chưa đến nỗi.”

Người đàn ông đùa nghịch ngón tay cô, vừa rồi anh quyết định để cô lên xe cũng là đặt một ván cược mạo hiểm, dù sao Cố Tân Tân một chút tâm lý cũng chưa hề được chuẩn bị.

Anh chỉ là không ngờ tới Cố Tân Tân sẽ có thể xử lý mọi chuyện gọn gàng nhanh chóng như vậy, rất đáng khen ngợi.

Xe đến nhà hàng, Cận Ngụ Đình xuống xe, tài xế mở cốp ra, Cố Tân Tân lập tức nhìn thấy đồ cất ở bên trong.

Cận Ngụ Đình đưa cô cầm hộp quà, còn mình thì ôm bó hoa tươi, nhìn bánh ga tô đặt ở chỗ đó, “Lâu vậy rồi không biết đã bị tan chảy hay chưa.”

Cố Tân Tân đi rồi, Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng cũng mất hết khẩu vị, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa thì vội vàng đứng dậy đi đến.

Cửa phòng bị đẩy ra, Cận Ngụ Đình đi trước, “Mẹ, thật ngại quá, con đến muộn rồi.”

Khuôn mặt Lục Uyển Huệ trong nháy mắt tươi như hoa, “Không sao, không sao, chắc là đói muốn chết rồi hả?”

Cận Ngụ Đình đưa hoa cầm trong tay cho Lục Uyển Huệ, sau đó đặt bánh ga tô lên bàn, hướng Cố Tân Tân nói, “Mở ra xem thử.”

Cố Tân Tân kéo dải lụa ra, bánh ga tô bên trong hoàn hảo không chút tổn hại, Cận Ngụ Đình cởi áo khoác đặt xuống bên cạnh, nhìn Cố Tân Tân cắm nến lên đó.

“Mẹ, đây là quà sinh nhật.”” Cố Tân Tân cầm gói quà trên tay đưa cho Lục Uyển Huệ, còn không quên bổ sung, “Là anh ấy chuẩn bị đó.”

Lục Uyển Huệ nhìn gói quà được gói tinh xảo, bà đưa tay mở ra, nhìn thấy bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay dành cho nữ đính đầy kim cương trên chiếc dây đeo. (bát bát: tặng quà tầm thường, trừ 10 điểm thanh lịch =.=!)

Ánh mắt bà lộ ra kinh ngạc, nhưng biết là từ chối không được nên đành phải cất đi. “Ngụ Đình, con thật có lòng.”

“Vâng, mẹ.”

“Mẹ, mẹ ước đi.” Cố Tân Tân đẩy bánh ga tô đến trước mặt Lục Uyển Huệ, bà hơi ngại ngùng, những năm vừa rồi đều là tùy tiện tổ chức ở nhà một cái, chỉ là cả nhà ăn một bữa cơm, đâu có làm mấy chuyện ước nguyện như thế. Cố Đông Thăng cười, ngồi bên cạnh giục giã, “Mau ước đi.”

Lục Uyển Huệ cố gắng nén cười, “Được.”

Bà chắp tay trước ngực, lời trong miệng nói ra thành tiếng, “Vậy thì hi vọng con gái của mẹ sẽ mẹ tròn con vuông sinh ra đứa nhỏ này, là nam hay nữ đều được hết, chỉ mong hai vợ chồng con hạnh phúc mỹ mãn.”

Khóe miệng Cố Tân Tân cứng ngắc, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Cho đến tận bây giờ cô vẫn không dám nói với ba mẹ chuyện kia, hiện tại quả cầu tuyết này thật sự là càng lăn càng lớn, cô càng ngày càng không biết phải mở miệng làm sao.

Trên bả vai đột nhiên trĩu xuống, bàn tay Cận Ngụ Đình khẽ vuốt ve trên bả vai cô. Lục Uyển Huệ cắt bánh ga tô, món ăn đều đã nguội, Cố Đông Thăng nhanh nhẹn gọi bọn họ ngồi xuống.

Ánh mắt Cố Tân Tân mất tập trung dừng ở đĩa rau, mấy lần muốn nói lại thôi, hôm nay là sinh nhật mẹ cô, cô cũng không thể chọn đúng lúc này mà nói ra có phải không?

Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói.

Cận Ngụ Đình nhìn ra cô đang một bụng tâm sự, dĩ nhiên cũng biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, anh buông đũa xuống, “Tân Tân, gọi thêm hai món nữa đi.”

“Không cần đâu,“ Lục Uyển Huệ nhìn một bàn thức ăn còn nguyên, “Vậy đủ rồi.”

“Gọi thêm mấy món ăn nóng nữa,“ Cận Ngụ Đình nói xong, vỗ vỗ lên đùi Cố Tân Tân, “Đi đi.”

Cố Tân Tân nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài, ra đến ngoài hành lang thì lại nhẹ nhàng quay trở lại, kéo cánh cửa ra thành một khe hở.

Cận Ngụ Đình vừa rồi rõ ràng là cố tình để cho cô đi, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì mà không thể nói ra trước mặt cô đây?

Lục Uyển Huệ đêm nay rất cao hứng nên khó tránh khỏi nổi tâm huyết căn dặn vài câu, “Ngụ Đình, Tân Tân còn trẻ tuổi, nói cho cùng thì vẫn còn là con nít, lúc trước ở nhà chúng ta quá cưng chiều nó nên từ nhỏ đến lớn chưa gặp phải biến cố gì quá lớn. Vậy nên từ sau khi vào Cận gia chúng ta vẫn luôn lo lắng, sợ nó sẽ không hiểu quy củ mà khiến mọi người bên đó phật lòng.”

“Mẹ, mẹ yên tâm, quy củ ở Cận gia cũng không quá mức khắt khe đến vậy.” Cận Ngụ Đình suy nghĩ nên mở miệng thế nào, chuyện này sớm muộn cũng sẽ phải nói, chọn ngày không bằng gặp ngày, tránh cho nó giống như tảng đá lớn ngày ngày đều ở trong lòng Cố Tân Tân không chịu đi.

“Con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”

“Mẹ......”

Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình nghiêng người ngồi xuống, quần áo màu trắng làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn phi phàm, chỉ là lúc này khuôn mặt nhìn nghiêng lại có thêm một vẻ đau thương không nói nên lời. “Xin lỗi.”

Lục Uyển Huệ hơi giật mình, “Sao lại......?”

“Con của Tân Tân đã không còn.”

Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng đều đồng thời lên tiếng, “Cái gì?”

“Năm ngoái đi đến khu trượt tuyết, là do con đã không để ý cô ấy, cô ấy không cẩn thận té ngã.”

Cố Tân Tân thật ra đã nghĩ tới việc thẳng thắn với người trong nhà chuyện mang thai, nhưng có một số việc sau khi bị bới tận gốc rễ nhất định sẽ lộ ra kẽ hở, đến lúc đó cô sợ là không chỉ những khe hở đơn thuần đó bị lộ ra không thôi.

Đáy mắt Lục Uyển Huệ tràn đầy đau xót, trong khoảnh khắc đó không có cách nào nói ra lời. Cố Tân Tân hận không thể đẩy cửa xông vào, nhưng lúc này đây cô còn có thể nói gì chứ?

Cận Ngụ Đình cũng trầm mặc, Cố Đông Thăng vỗ vỗ vai Lục Uyển Huệ. “Được rồi, chuyện cũng đã vậy......”

“Con vốn là muốn mang Tân Tân đi ra ngoài cho khuây khỏa, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đều là do con.”

Lục Uyển Huệ nghĩ thầm, con đã không còn, người làm cha mẹ còn khó chịu hơn gấp bội vậy mà còn phải ở trước mặt bà miễn cưỡng cười đùa, có lẽ cũng là do sợ bà sẽ khó chịu đi?

Cận Ngụ Đình liếc nhìn người ngồi bên cạnh một cái, “Mẹ, con của con và Tân Tân nhất định còn có thể có lại.”

Câu này dĩ nhiên là trở thành một lời an ủi đi vào trong tai Lục Uyển Huệ, chỉ từng ấy đã có thể khiến bà hi vọng trở lại, nhưng Cố Tân Tân nghe xong, tâm trạng lại không ngừng dâng lên cảm xúc phức tạp.

“Ừ,“ Lục Uyển Huệ nói theo, “Hai đứa vẫn còn rất trẻ.”

Cận Ngụ Đình vốn cho là chuyện này từ lần trước đã được anh suy nghĩ thông suốt, trong lòng hẳn không còn bất kỳ gợn sóng nào, nhưng mỗi lần nghĩ đến bộ dạng Cố Tân Tân đêm đó nằm trên giường bệnh thì trong lòng anh lại đau đớn không ngừng.

Anh nên vui mừng, cảm thấy may mắn đó không phải là sự thật.

Cố Tân Tân lặng lẽ lùi về sau hai bước, cô tìm nhân viên phục vụ gọi thêm mấy món ăn.

Trở lại phòng bao, Lục Uyển Huệ cũng không nói nhiều lời, chỉ đau lòng cầm lấy tay cô, không ngừng nói cô ăn nhiều một chút.

Sau cơm tối, Cận Ngụ Đình sắp xếp xe đưa họ về nhà, Cố Tân Tân đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, không ngừng vẫy tay.

Cô ăn mặc đơn bạc, một cái bóng kéo dài trên mặt đường.

Hai người ngồi vào trong xe, tài xế cho xe khởi động, tầm mắt Cố Tân Tân dừng lại trên gò má của người đàn ông.

Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, một hồi lâu sau rốt cuộc không nhịn được mới mở miệng, “Nhìn đủ chưa?”

“Chuyện đứa con, anh đã nói với ba mẹ rồi.”

“Ừ.”

Bờ môi Cố Tân Tân hơi mím lại, “Tự tôi có thể nói.”

“Chuyện này đã xong rồi, cô không cần phải ngày nào cũng nghĩ ngợi nữa.”

Xe tiến thẳng về tòa nhà Tây, đến cửa, tài xế xuống trước mở cửa xe cho Cố Tân Tân. Bàn tay Cận Ngụ Đình đặt trên cửa, chân dài chuẩn bị bước ra, lại cảm giác dưới chân vừa đá phải thứ gì đó.

Cố Tân Tân xoay người bước ra, Cận Ngụ Đình khom lưng, ánh mắt dừng trên cuốn nhật ký rơi dưới chân ghế bên cạnh tài xế. Anh tiện tay cầm lên, mở ra, vừa nhìn đã biết là chữ của Thương Lục.

Cận Ngụ Đình không chút biến sắc bỏ cuốn nhật ký vào trong túi, sau đó đẩy cửa xe bước xuống.

Cố Tân Tân vẻ mặt ung dung, nói cũng nhiều hơn, “Tôi vừa nhìn trúng một bộ quần áo cho mẹ, nhìn rất đẹp, quà sinh nhật anh chuẩn bị quá tốn kém, hai ngày nữa tôi......”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cận Ngụ Đình, thấy anh đang mất tập trung, Cố Tân Tân giơ tay quơ quơ trước mặt anh, “Làm sao vậy?”

Vừa rồi lúc mở cuốn nhật ký ra, anh có nhìn lướt qua một cái, nhìn thấy bên trong đó còn có tên của anh.

Khuôn mặt Cận Ngụ Đình lạnh nhạt, vẻ mặt đó trong mắt Cố Tân Tân trở nên rất xa lạ, rõ ràng vừa rồi anh không có như thế.

“Không có gì.” Cận Ngụ Đình nói xong, bước nhanh lên lầu.

Cố Tân Tân đi vào phòng ngủ trước, nhưng phía sau không hề có tiếng bước chân đi theo, cô quay đầu thì nhìn thấy Cận Ngụ Đình đang đi về phía thư phòng.

Bước chân anh gấp gáp, mở cửa ra liền nhanh chóng vào trong, Cố Tân Tân còn chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa lạnh lẽo cứng rắn đã bị đóng lại, tiếng rầm chói tai truyền vào trong màng nhĩ cô như muốn chọc thủng. Cận Ngụ Đình ngồi xuống bàn đọc sách, bên trong tối đen như mực, anh bật chiếc đèn bàn lên.

Mở ra tờ thứ nhất của trang nhật ký, Cận Ngụ Đình nhìn thấy ngày trên đó, là khi Thương Lục còn chưa phát điên.

Bên trong nhật ký có một đoạn viết: “Tiệc đông chí của Cận gia, từng bóng người đi qua, tôi không thích giao tiếp với người khác, tôi còn biết trong Cận gia cũng có một người như vậy. Tôi và anh ấy ngồi trên chiếc ghế dài trong sân, phóng tầm mắt nhìn ra xa, nơi náo nhiệt phía xa kia giống như không có chút quan hệ nào với chúng tôi. Tôi không thích gọi anh ấy là Cửu ca, bởi vì có quá nhiều người gọi anh ấy như vậy rồi.”

Ánh mắt Cận Ngụ Đình tiếp tục lướt xuống, trong nhật ký của Thương Lục ghi chép rất nhiều câu chuyện vụn vặt, mà tất cả đều là có liên quan đến anh.

“Lúc ấy trong lòng tôi đã nghĩ, nếu có thể cứ ngồi như vậy mãi thì thật là tốt. Hai nhà Cận Thương thông gia đã sớm được hai bên ngầm hiểu, trong lòng tôi có anh ấy, tất cả đều là anh ấy, chỉ là tôi không có cách nào có thể nhìn thấy được lòng của anh. Mẹ thường nói với tôi, trong chuyện hôn nhân không cần phải để ý đến có bao nhiêu yêu, chỉ cần anh ấy trung thành với tôi, tôi cũng trung thành với anh ấy, vợ chồng tôn trọng nhau, tương kính như tân. Chỉ là thứ tôi muốn còn là vợ chồng ân ái. Cửu ca, nếu như anh có thể nói cho em lòng mình sớm một chút, chúng ta không phải liền có thể sớm ở bên nhau rồi sao?”

Đôi mắt đẹp đẽ của Cận Ngụ Đình đau đớn, thậm chí còn không dám nhìn xuống thêm nữa.

Ngón tay thon dài của anh đóng lại cuốn nhật ký, lòng bàn tay khẽ vuốt nhẹ, đầu ngón tay bỗng chốc đau đớn, Cận Ngụ Đình định thần nhìn lại, ngón tay trỏ đã bị cứa một đường rỉ máu.

Cố Tân Tân tắm xong đi ra vẫn không thấy bóng dáng Cận Ngụ Đình đâu, cô không khỏi đi đến trước cửa thư phòng, giơ tay gõ cửa.

Bên trong không có động tĩnh, Cố Tân Tân nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của anh có chút kỳ lạ, cô vặn tay nắm cửa đi thẳng vào trong.

Trong phòng ánh đèn lờ mờ, cô đi lên vài bước thì nhìn thấy dưới ánh đèn bàn có một bóng người, ngồi đó không nhúc nhích giống như một bức tượng điêu khắc.

“Cận Ngụ Đình?”

Cô khẽ gọi một tiếng, lại tiến lên vài bước.

Cố Tân Tân đưa tay bật chiếc đèn chùm phía trên lên, Cận Ngụ Đình thu lại cuốn nhật ký bỏ vào trong ngăn kéo.

“Anh không sao chứ?”

Người đàn ông dựa vào chiếc ghế tựa đằng sau, “Cô tới đây làm gì?”

“Tôi thấy anh mãi không đi ra.”

“Cô đi ngủ trước đi.” Cận Ngụ Đình nhắm mắt lại, hiển nhiên là một chữ cũng không muốn nói thêm nữa, anh với người vừa rồi trên xe quả thật như hai người khác nhau.

Cố Tân Tân nhìn ra trong lòng anh có tâm sự, nhưng cũng không thể hỏi nhiều, chỉ có thể quay đầu rời đi.

Đêm nay Cận Ngụ Đình không về phòng ngủ, buổi sáng Cố Tân Tân dậy đi qua thư phòng và phòng khách tìm một vòng, đều không thấy bóng dáng anh.

Buổi trưa, Thương Kỳ cầm đồ ăn sáng từ nhà mang qua.

Cố Tân Tân khoanh chân ngồi trên bệ cửa sổ đang vẽ bản thảo. Thương Kỳ gõ cửa, tiếng nói cũng cùng lúc chui vào theo. “Cửu tẩu.”

Cô định thần lại, đáp lại lời cô ta, Thương Kỳ đẩy cửa nhưng lại không vào trong, Cố Tân Tân liếc thấy trên tay cô ta cầm thứ gì đó. “Mang đồ ngon gì đến đó hả?”

“Bánh ngọt á, đặc sản Giang Tô.”

Cố Tân Tân đi tới, Thương Kỳ kéo tay cô, “Xuống lầu rồi ăn.”

“Ăn luôn ở đây đi, hôm nay chị còn chưa có vẽ xong chương mới nữa.”

“Đây dù sao cũng là phòng ngủ của chị với Cửu ca, sẽ không sao chứ?”

Cố Tân Tân không nhịn được cười, “Sao trước giờ chị không phát hiện ra mặt em lại mỏng như vậy nhỉ?”

Thương Kỳ cầm hộp bánh đặt lên bệ cửa sổ, mở nắp, sau đó lấy bánh từ trong ra.

“Bánh Hải Đường(*) đó.”

(*) bánh này có hình giống hoa hải đường nên gọi vậy thôi.

Cố Tân Tân nếm thử một miếng, “Ngon ghê, đúng là khác hẳn với những loại bán bên ngoài.”

“Đó là tất nhiên rồi, đầu bếp ở nhà em đều rất cừ.”

Cố Tân Tân miệng ngậm bánh, tay rót một chén nước cho Thương Kỳ, “Đúng rồi, tối qua thuận lợi trở về chứ?”

“Rất thuận lợi, em nói với anh rể điện thoại để chế độ yên lặng, lúc ấy em lại đang đưa chị em đi mua quần áo nên không biết, anh ấy cũng không nghi ngờ gì cả.”

“Vậy thì tốt.” Cố Tân Tân khoanh chân ngồi về bệ cửa sổ, “Chỉ một chút nữa thôi là chị vẽ xong rồi.”

“Rồi sau đó đi cùng em đến tòa nhà Đông luôn nha?”

Động tác trong tay Cố Tân Tân lập tức dừng lại, Thương Kỳ đẩy đẩy tay cô. “Mẹ bảo em mang một ít món tráng miệng chị em thích ăn nhất qua, nhưng mà em sợ gặp phải anh rể, nếu như anh ấy còn nghi ngờ gì chuyện hôm qua vặn hỏi nhất định em sẽ lại nói lộ hết ra mất.”

“Thì em cứ nói y như hôm qua là được rồi.”

“Không được đâu, mỗi lần đứng trước mặt anh ấy là em lại căng thẳng.”

Cố Tân Tân thấy Thương Kỳ nôn nóng đến mức đi qua đi lại, cô nghĩ thầm một chút, tính tình Thương Kỳ đơn giản, sợ là so với cô càng không thể giả bộ đóng kịch được, “Vậy được rồi, chị đi với em.”

“Cửu tẩu tốt nhất!”

Cố Tân Tân cập nhật xong chương mới, gấp máy tính lại. “Em ngồi chơi, chị đi tắm cái đã.”

“Đi ra ngoài một chút thôi mà cũng phải làm đẹp nữa sao?”

“Cũng không thể để mặt đầy dầu mà đi ra ngoài phải không?” Cố Tân Tân nói xong thì đứng dậy đi vào nhà tắm.

Thương Kỳ ngồi lên ghế sô pha, cô nghe được tiếng nước từ bên trong phòng tắm truyền tới. Hiện tại lầu hai cũng chỉ có cô và Cố Tân Tân. Cô nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đứng lên.

Cố Tân Tân bận rộn trong phòng tắm gần nửa ngày, sấy xong tóc thì cảm thấy trên mặt hơi khô, cô ngồi xuống thoa một chút kem dưỡng ẩm lên sau đó mới đi ra ngoài.

Ánh mắt Thương Kỳ hơi giương lên, vừa mới qua một màn trong game. “Nếu chị còn không ra chắc em ngủ ở đây luôn quá.”

“Đâu có đến mức đó.”

“Chị cũng đâu phải là đi gặp Cửu ca, còn phải tỉ mỉ một hồi như vậy.” Thương Kỳ nói xong, chia một nửa phần bánh ngọt bên trong cho Cố Tân Tân.

“Mang hết sang cho chị dâu đi.”

“Chị em cũng không thể ăn hết được.” Thương Kỳ đóng lại nắp hộp, sau đó kéo cánh tay Cố Tân Tân đi ra ngoài.

Cận Hàn Thanh hôm nay không có nhà, cả tòa nhà Đông rộng lớn cũng chỉ có Thương Lục và người giúp việc. (*)

(*) dạo này má Yêu hay viết nhầm đông lâu thành tây lâu ghê. làm ta cũng phát phiền à.

Cố Tân Tân và Thương Kỳ ngồi trong phòng khách, tiểu Vu bận rộn hết đi qua lại đi lại, pha trà rồi chuẩn bị điểm tâm.

Trên tay Thương Lục cầm một cuốn sách, cũng không biết là có đọc được gì vào đầu không. Thương Kỳ vui vẻ ra mặt, có lẽ là do Cận Hàn Thanh không ở đây nên ai cũng trở nên nhẹ nhõm ung dung hơn.

Thương Kỳ ngồi kể cho Thương Lục mấy chuyện thú vị, Cố Tân Tân nhìn Thương Kỳ khom lưng cười ngặt nghẽo, chỉ là vừa ngẩng đầu thì tiếng cười đó lập tức bị mắc lại ở cổ họng.

Cố Tân Tân còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, tiếng nói của người đàn ông đã truyền tới. “Nói gì mà cười vui vẻ thế?”

Thương Kỳ vội vàng đứng lên, gọi một tiếng anh rể, “Vừa rồi nói đến chuyện khi còn nhỏ......”

Người đàn ông cầm chiếc áo bành tô trên tay vắt lên ghế sa lông, đôi chân thon dài thẳng tắp đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thương Lục.

Cận Hàn Thanh ôm lấy bả vai cô ấy kéo vào trong ngực, “Hôm nay cô ấy vẫn tốt chứ?”

“Phu nhân đúng giờ ăn cơm, tinh thần cũng rất bình thường, ngài yên tâm.” Tiểu Vu đứng bên cạnh trả lời.

Cận Hàn Thanh siết chặt bàn tay Thương Lục, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lưng cô ấy. “Móng tay dài rồi.”

Thương Kỳ thấy thế, nhanh chóng hướng về phía Cố Tân Tân nháy mắt, Cố Tân Tân lập tức hiểu được. “Anh hai, vậy em đi trước, hôm khác rảnh rỗi lại qua thăm chị dâu.”

“Em cũng phải đi rồi, trong nhà vẫn còn có việc nữa.” Thương Kỳ nói xong cũng nhanh nhẹn đứng dậy.

Khuôn mặt Cận Hàn Thanh lãnh đạm, cũng không hề mở miệng ép bọn họ ở lại. Cố Tân Tân đi vài bước ra ngoài, đợi Thương Kỳ đuổi tới, cô quay đầu lại liếc qua đó một cái.

Mi mắt Thương Lục rũ xuống, không nhúc nhích núp trong ngực Cận Hàn Thanh, cô ấy không hề có chút để tâm đến việc bọn họ đi hay ở, lúc trước cũng không thể hiện ra vẻ thân thiện, giống như vẫn đang sống trong thế giới của chính mình.

Ăn xong cơm tối, Cố Tân Tân ngồi ở phòng khách xem ti vi, trong tay ôm túi đồ ăn vặt. Ngoài cửa truyền đến tiếng động, cô nhanh chóng ngồi dậy, hai chân thả xuống mặt đất.

Cận Ngụ Đình đi vào nhà, đôi mắt quét qua cô, “Sao còn chưa đi ngủ?”

“Còn sớm mà.” Cố Tân Tân ném túi đồ ăn vặt lên khay trà đứng lên, đi lên vài bước, “Cận Ngụ Đình, có phải trong lòng anh đang có tâm sự?”

Ánh mắt người đàn ông quét một vòng trên người cô, giống như là hơi buồn cười, nhưng cuối cùng ý cười vẫn đọng lại ở đáy mắt, “Mới học được thuật đọc tâm hay sao?”

“Tôi cũng không ngốc, nhìn sắc mặt của anh đều có thể nhận ra.”

Cận Ngụ Đình nhấc tay lên, ngón tay khẽ lau khóe miệng cô. Cố Tân Tân ngại ngùng trực tiếp dùng mu bàn tay chà xát trên môi mình.

Cận Ngụ Đình cũng không đứng lại đó lâu, Cố Tân Tân nhìn anh đi lên lầu, cũng nhanh chóng tắt ti vi.

Hai người một trước một sau đi lên, Cận Ngụ Đình không về phòng mà lại rẽ vào thư phòng.

Cố Tân Tân cho là anh còn có việc, bất đắc dĩ phải đẩy cửa phòng ngủ đi vào một mình.

Sau khi trở lại phòng, Cố Tân Tân còn chưa kịp ngồi xuống giường thì nghe được một chuỗi bước chân dồn dập truyền tới. Cô quay đầu nhìn lại, thấy Cận Ngụ Đình hùng hùng hổ hổ đi vào, bước mấy bước dài đã có thể đến trước mặt cô.

“Đồ đâu?”

***

Bát Bát: Mặc dù bị chương này làm mất hết cả hứng thú nhưng mà chuyện đã nói rồi thì phải làm cho gọn gàng:3

Hướng dẫn mọi người cách để tham gia groupchat dành cho độc giả ruột của CP88, mục đích làm nơi tám chuyện, hỏi các vấn đề liên quan, và là nơi cho Bát Bát thả thính nội dung chương mới. Ai không thích spoil thì miễn vào:)))))

Bước 1: Mọi người vào link này, gửi lời mời kết bạn cho “Bát Nương” là nick face của ta (với những tình yêu trên wattpad thì ấn vào hồ sơ @newwloser88, vào “cuộc hội thoại” để lấy link nhé)

Link: https://www.facebook.com/nuong.bat.33

Bước 2: Gửi tin nhắn cho “Bát Nương” với nội dung “Yêu thương” làm tín hiệu nhận diện.

Bước 3: Chờ thông báo đã vào groupchat. <3

Vậy nha, ta sẽ ở nơi này chờ lời mời kết bạn và tin nhắn từ mọi người. Yêu thương <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.