Trảm Nam Sắc

Chương 170: Chương 170: Oán cô, nhưng vẫn phải cứu cô




Dịch: CP88

***

Cố Tân Tân lấy thuốc cho một trưởng bối ngồi bên cạnh, lại nhận lấy bật lửa từ trong tay Lý Dĩnh Thư châm cho ông ấy.

Tu Tư Mân còn phải tiếp tục chúc rượu, sẽ tránh không được đối phương nói mấy lời chúc mừng. Trên bàn hiện tại có tầm mười người ngồi, nếu cứ theo cái đà này thì chưa biết chừng sẽ mất không ít thời gian.

Cố Tân Tân khẽ dựa người sang mép bàn bên cạnh, muốn thả lỏng chân một chút, chỉ là mỗi lần đến người tiếp theo cô sẽ lại phải miễn cưỡng nhấc chân đi theo bên cạnh Tu Tư Mân.

Lý Dĩnh Thư nhìn ra bất thường, hỏi thăm cô hai câu, thế nhưng Cố Tân Tân đều nói không sao.

Đến lượt mấy vị trưởng bối tuổi tương đối cao, nói hơi nhiều, thậm chí còn nói đến cả chuyện của Tu Tư Mân khi còn nhỏ.

“Ba mẹ con mất sớm, Tu gia hiện tại đều là dựa vào con và anh cả con chèo chống, nhiều năm như vậy dõi theo hai đứa, hiện tại nhìn con kết hôn thật khiến bác vui mừng vô cùng......”

Tu Tư Mân ậm ừ vài cái, “Con mời bác.”

“Nhất định phải đối xử với nhau thật tốt biết không? Nhìn cô con dâu nhỏ này lớn lên cũng thật xinh đẹp, vừa nhìn là biết người được dạy dỗ tốt, còn có......”

Cố Tân Tân khẽ đặt tay lên đùi, cô muốn tìm một nơi nào đó ngồi xuống, nhưng tiệc đang giữa chừng nên cô cũng không thể cứ như vậy mà đi. Tu Tư Mân đã thấy Cố Tân Tân gắng sức chống đỡ, không muốn người kia tiếp tục đề tài này nữa, “Đúng ạ, Tân Tân cái gì cũng tốt, bác yên tâm, con nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.”

Hắn nói xong thì nhanh chóng cầm ly chạm đến ly rượu của người kia khiến cho ông ta phải ép lại lời chưa kịp nói ra, trên mặt ông ta không khỏi xuất hiện tia khó chịu.

Tu Tư Mân không quan tâm, tiếp tục đi sang người bên cạnh.

Tiêu Tụng Dương ăn được mấy miếng, vừa ngẩng đầu đã thấy người bên cạnh đứng lên.

Chờ đến khi anh ta định thần thì Cận Ngụ Đình ở bên cạnh đã cầm ly rượu đi xa, Tiêu Tụng Dương vừa muốn lên tiếng thì lại thấy Khổng Thành cũng đứng lên.

“Này, hai người đi đâu thế?”

“Tôi đi theo Cửu gia.” Khổng Thành nói xong, bước nhanh theo phía sau Cận Ngụ Đình.

Cận Ngụ Đình đi thẳng đến bàn Tu Phụ Thành, anh ta âm thầm giấu đi giật mình trong đáy mắt. “Đây không phải là Cửu gia sao?”

“Ừm.”

“Nghe danh đã lâu, không ngờ lại có thể gặp được ở chỗ này.” Tu Phụ Thành nói xong cầm ly rượu đứng dậy, trên bàn cũng có mấy người đứng lên theo.

Cận Ngụ Đình liếc nhìn Cố Tân Tân đứng bên cạnh sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt, “Tôi mời mọi người một ly đi.”

“Không dám, không dám, phải là chúng tôi mời mới phải.”

Cố Tân Tân không khỏi nhìn Cận Ngụ Đình xen vào giữa chừng một cái, xưa nay anh không có khả năng làm mấy chuyện như thế này, dù có thật sự là đi xã giao thì nếu không phải có quan hệ nhất định anh cũng sẽ không mời người khác uống rượu bừa bãi. Anh vốn không sợ đắc tội ai, ngược lại ai cũng phải lo lấy lòng anh, khiến anh dưỡng thành thói muốn làm gì thì làm.

Người đàn ông ngồi cạnh Tu Phụ Thành nhường chỗ, Khổng Thành nhìn theo Cận Ngụ Đình ngồi xuống sau đó mới đi đến đứng phía sau anh.

Tầm mắt Cố Tân Tân và Khổng Thành khẽ chạm nhau, sắc mặt anh ta đặc biệt nghiêm túc, ánh mắt cũng đầy thâm ý. Anh ta không tin Cố Tân Tân không biết vì sao Cận Ngụ Đình phải làm vậy.

Cô nắm chặt ly rượu trong tay, ly rượu đã trống không, cô không nói gì lặng lẽ lui về sau.

Hiện tại cũng không còn ai để tâm chuyện chúc rượu hay không chúc nữa, Cố Tân Tân lùi về sau hai bước sau đó hướng môi đến gần tai Tu Tư Mân. “Em sắp hết chịu đựng nổi rồi, em muốn ngồi.”

Tu Tư Mân đưa ly rượu cho phù rể, một tay ôm lấy eo Cố Tân Tân sau đó đỡ cô đi lên trước, hắn tìm một ghế trống sau đó nhanh chóng cho cô ngồi xuống.

Tu Phụ Thành cũng đã thu lại tầm mắt, nói với Cận Ngụ Đình mấy câu. Cận Ngụ Đình không lưu lại lâu, uống mấy ly rượu rồi trở về bàn của mình.

Tiêu Tụng Dương ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh. “Uống rượu giải sầu hả?”

Cận Ngụ Đình cầm chiếc khăn ướt bên cạnh, tỉ mỉ lau mu bàn tay mình, “Bao giờ cậu về?”

“Phía sau còn nhiều chương trình lắm mà, cậu không muốn xem hả?”

Cận Ngụ Đình sợ là không còn dũng khí tiếp tục ngồi đây nữa, một đoạn đường vừa đi vừa về vừa rồi anh giống như một cái xác chết di động. Có một vài điều không muốn thấy, nhưng một mực lại cứ xuất hiện trước mắt anh không thể nào lờ đi.

Anh đặt khăn ướt sang bên cạnh, Khổng Thành khẽ thở dài, “Cửu gia, chúng ta đi thôi.”

Tiêu Tụng Dương nhìn anh một cái, ánh mắt đầy đồng cảm đó khiến anh cảm thấy khó chịu cực kỳ, “Cậu về cùng tôi.”

Cận Ngụ Đình muốn đứng dậy, lại phát hiện ra không có chút sức lực nào. Anh muốn nhắm mắt làm ngơ, thế nhưng trong lòng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng thống khổ, tích tụ ngày càng chồng chất không có cách nào phát tiết ra.

Nhân viên phục vụ vẫn còn tiếp tục mang đồ ăn lên, Cận Ngụ Đình ngồi thêm một chút nữa thì đứng lên.

Khổng Thành và Tiêu Tụng Dương cũng đứng lên theo, hội trường rộng lớn ồn ào náo nhiệt, mọi người chìm đắm trong tiếng nói cười xã giao, giống như không có một ai phát hiện ra bọn họ đã rời đi.

Nhân viên phục vụ liếc bàn trống không, cũng không biết có cần mang món chính lên nữa không.

Cố Đông Thăng và Lục Uyển Huệ ngồi bàn bên cạnh, lúc Cận Ngụ Đình đi bọn họ đều nhìn thấy.

Cố Đông Thăng gắp thức ăn cho Lục Uyển Huệ, “Hôm nay là ngày tốt của con gái chúng ta, ăn nhiều một chút.”

Lục Uyển Huệ cũng không có khẩu vị, thu lại kinh ngạc trên mặt.

Đi ra đến ngoài, xe đã chờ sẵn ngoài cửa khách sạn, Tiêu Tụng Dương thấy Khổng Thành mở cửa xe thì nhanh chóng bước lên. “Cửu gia, cậu không sao chứ?”

Cận Ngụ Đình không đáp, khom lưng tiến vào trong xe, ngồi ngay ngắn đâu đấy mới lên tiếng. “Về thôi.”

Chiếc xe chậm rãi khởi động, Cận Ngụ Đình mệt muốn chết, anh khép mắt lại, cánh tay nhấc lên che đi hai mắt.

Trong nháy mắt mọi thứ chìm trong bóng tối, Khổng Thành ngồi phía trước không dám quấy rầy anh, tài xế cũng im lặng lái xe.

Cố Tân Tân tranh thủ thời gian đi đổi lễ phục ngồi nghỉ một lúc trong phòng, chờ đến khi cô quay lại thì phát hiện Cận Ngụ Đình đã đi rồi.

Trên bàn anh trống trơn không một bóng người, giống như là rời đi rất đột ngột. Không còn bóng dáng người đàn ông đâu, một chút dấu vết cũng không lưu lại, như thể từ đầu anh vốn dĩ chưa từng đến.

Cố Tân Tân miễn cưỡng giương môi cười, bữa tiệc này còn chưa kết thúc, cô dĩ nhiên còn phải tiếp tục đi lại.

Xe của Cận Ngụ Đình lái về tòa nhà Tây, tài xế bật đèn pha, không ngờ phía trước lại đột ngột xuất hiện bóng người.

“Cửu gia, là phu nhân.”

Cận Ngụ Đình lập tức mở mắt, “Dừng xe.”

Tài xế dừng xe lại, Cận Ngụ Đình đẩy cửa xe đi xuống, quả nhiên nhìn thấy Tần Chi Song đứng một mình trong sân. Anh bước nhanh về phía trước, “Mẹ, trời đã tối rồi, sao mẹ lại ở đây?”

“Mẹ thấy con chưa trở về, lo lắng cho con.”

Cận Ngụ Đình miễn cưỡng nhếch môi. “Con lớn rồi mà, có gì mà phải lo lắng chứ?”

“Hôm nay là ngày Tân Tân kết hôn có phải không?”

Người đàn ông nhìn bà một cái, “Ai nói với mẹ?”

“Đình đám như vậy làm sao mẹ không biết.” Tần Chi Song nhìn sắc mặt nhợt nhạt của anh, biết trong lòng anh lúc này hẳn không dễ chịu gì. Bà nhấc tay lên, vỗ nhẹ lên bả vai rắn chắc của anh hai cái. “Mẹ cũng không lo lắng con sẽ gây ra chuyện, mẹ chỉ sợ con đi rồi, khi quay trở về sẽ mang theo một trái tim đầy rẫy vết thương. Cần gì phải thế chứ?”

“Mẹ, mẹ lo xa rồi.”

“Nếu con cảm thấy không đáng là gì thì đã không đến. Đây không phải chỉ là một tiệc cưới đơn giản, con sẽ đụng mặt ba mẹ, người thân của Tân Tân, mỗi giờ mỗi khắc sẽ nhắc nhở con rằng con đã sớm không còn là gì trong mắt họ nữa.” Tần Chi Song thở dài, “Lão Cửu, hà tất phải làm như vậy.”

Cận Ngụ Đình phóng tầm mắt ra xa. “Con cũng không hiểu vì sao mình lại đi.”

Tần Chi Song kéo cánh tay anh đi về phía trước, “Đây là con đường Tân Tân tự mình lựa chọn. Con người trong cuộc đời của mình sẽ phải đưa ra rất nhiều quyết định, có thể là đúng, cũng có thể là sai, nhưng đến cuối cùng sẽ không có ai biết được quyết định ban đầu rốt cuộc là sai hay đúng.”

“Mẹ, vậy mẹ nói khi đó con để cho Tân Tân rời khỏi tòa nhà Tây rốt cuộc là đúng hay sai đây?”

Tần Chi Song khẽ lắc đầu. “Mẹ không cho con đáp án được, Lão Cửu, đừng xiềng xích bản thân mình nữa, con phải chấp nhận sự thật.”

Trước mắt Cận Ngụ Đình trở nên mông lung, “Nếu như con vẫn không thể cam lòng thì phải làm sao đây?”

“Chuyện không thể cam lòng có nhiều lắm, nhưng sau khi chấp nhận rồi con sẽ phát hiện ra ngày tháng trôi qua lại dễ dàng hơn rất nhiều.”

Hai người đi đến cửa, Tần Chi Song dừng chân. “Mau vào trong đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bà biết trong lòng Cận Ngụ Đình hẳn là đang rất giày vò, sắc mặt của anh đã nói rõ tất cả, đôi mắt thâm sâu hiện tại đã phủ kín âm u tối tăm. Thế nhưng Tần Chi Song cũng không có cách nào, có những chuyện phải là chính mình chịu đựng, người ngoài cuộc dù có nói nhiều hơn thế nào cũng sẽ vô dụng.

Hôn lễ kết thúc, Cố Tân Tân và Tu Tư Mân trở về nhà, cả trong và ngoài có không ít người đứng canh giữ, Tu Tư Mân cho Tu Thiện Văn đi ngủ trước.

Cố Tân Tân tắm xong ngồi trên mép giường, hai tay không ngừng nắn bóp chân, Tu Tư Mân tiến lên. “Khó chịu lắm à?”

“Kết hôn thật là mệt mà.”

“Nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Một tay Tu Tư Mân đỡ phía sau lưng cô, để Cố Tân Tân chậm rãi nằm xuống, thế nhưng cô lại không hề buồn ngủ, “Văn Văn ngủ chưa?”

“Rồi.”

“Hẹn ngày mai hả?”

“Ừ.” Tu Tư Mân để cô gác chân lên đùi mình, sau đó giúp cô mát xa chân, “Em thấy sắc mặt của Tu Phụ Thành không? Đoán chừng lúc này đã bị chọc điên lên rồi.”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Cố Tân Tân lo lắng, “Biết đâu anh ta chó cùng rứt dậu, không đối phó được với chúng ta liền quay sang đối phó người khác.”

“Chuyện này sẽ không tái sinh nữa.” Một bên khóe miệng của Tu Tư Mân nhếch lên, “Anh ta cũng có gia đình của chính mình, cũng có vợ có con. Anh ta bảo vệ người nhà mình tốt đến như vậy, cẩn thận không chừa ra một lỗ hổng, nhưng chúng ta chỉ cần bỏ ra chút tâm tư thì cũng không phải là không thể tìm ra kẽ hở.”

“Nghĩa là sao?”

Tu Tư Mân nhìn mắt cá chân của Cố Tân Tân, đều đã sưng đỏ, trong mắt hắn hiện ra không đành lòng, “Người chăm sóc con anh ta cũng có con của mình, em nói xem đây có thể tính là lỗ hổng hay không?”

“Không biết sau ngày mai sẽ như thế nào đây, hi vọng có thể dễ dàng hơn một chút.”

“Đến lúc đó rồi biết thôi.”

Cố Tân Tân khẽ gật đầu, “Ừm.”

“Bắt đầu từ ngày mai em phải ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, không được đi đâu nữa. Nếu em lo chuyện công ty thì ngày cuối tuần có thể để cho bọn họ qua đây.”

Cố Tân Tân lại gật đầu. “Anh yên tâm đi, sức khỏe là vốn liếng quan trọng nhất để trở mình. Em sẽ chỉ liều mạng lần này thôi, bắt đầu từ ngày mai sẽ chăm sóc nó thật cẩn thận.”

“Một lời đã định.”

“Đương nhiên.”

Tu Tư Mân tựa lưng về sau, “Từ nay về sau tất cả mọi người sẽ đều biết em là Tu phu nhân rồi.”

“Đúng vậy.” Cố Tân Tân không khỏi nhớ đến bóng người của Cận Ngụ Đình, nếu như lúc đó không có anh giúp cô chặn lại đám người kia thì đêm nay sợ là chân cô cũng phế bỏ.

Cố Tân Tân xoay người, cô mệt quá, mệt đến mức không muốn nói chuyện với bất kỳ ai. Ngoài miệng dù vẫn có thể ung dung, còn có thể bày ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng hiện tại cô lại chỉ muốn khóc, thật sự rất muốn khóc rống một trận.

Tòa nhà Tây, phòng tập thể hình.

Ngay khi về nhà Cận Ngụ Đình đã phải lập tức tìm đến chỗ này, giống như nếu như anh không làm gì đó sẽ sụp đổ mất.

Cận Ngụ Đình chưa từng ngừng lại, đôi chân mạnh mẽ giẫm trên đường chạy, trên cánh tay và sau lưng đều là mồ hôi, quần áo cũng dính chặt trên người. Anh không kịp điều chỉnh hơi thở, thậm chí còn bị kìm nén lại, rất nhanh trong đầu bắt đầu có cảm giác thiếu hụt dưỡng khí. Anh há miệng thở dốc, chỉ trong khoảnh khắc như thế này mới có thể tạm thời loại bỏ khuôn mặt của Cố Tân Tân ra khỏi trí óc.

Sức lực toàn thân đã cạn kiệt, Cận Ngụ Đình trượt chân khỏi máy chạy bộ, cơ hồ là ngã nhào xuống bên cạnh. Anh ngồi bệt ngay chỗ đó, cầm chai nước uống hai ngụm sau đó dốc ngược thân chai đổ toàn bộ phần nước còn lại lên mặt. Mồ hôi trong nháy mặt được dội sạch, áo ướt đẫm một mảnh. Cận Ngụ Đình ném vỏ không sang bên cạnh, một tay túm lấy mái tóc, dùng sức nắm chặt.

Chỉ là lúc này anh đã không thể cảm giác được đau đớn, cũng không nhìn ra được bản thân đang chật vật thế nào. Anh chỉ cảm thấy nơi cổ họng dù làm động tác nuốt cực kỳ nhẹ cũng vô cùng khó khăn, một cỗ ghen tuông từ chóp mũi tràn lên đáy mắt. Anh khó chịu lau mặt, đây rõ ràng là nước lạnh, thế nhưng khi bàn tay chạm đến vệt nước trên đó lại là nóng bỏng.

Cận Ngụ Đình buông thõng cánh tay đặt lên đầu gối, thân thể khẽ dựa về sau, nhưng phía sau không có thứ gì cho anh tựa vào, cuối cùng anh trực tiếp nằm ngửa ra sàn, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát lạnh lẽo.

Nơi này có rất nhiều ký ức liên quan đến Cố Tân Tân. Cô không thích vận động, thường xuyên chui trong ổ ngồi miết, Cận Ngụ Đình sợ cô sẽ đóng kén luôn trong nó nên thường xuyên kéo cô đến phòng tập thể hình này.

Lần nào đến đây cô cũng than vãn ầm ĩ, Cận Ngụ Đình không để cho cô xin tha, ép cô hết chạy bộ rồi lại chống đẩy. Cuối cùng cô sẽ điên lên vừa mắng anh vừa làm theo, bộ dạng đó thật sự là cực kỳ thú vị.

Thế nhưng bây giờ dù anh có muốn nghe cô mắng chửi cũng không thể nữa, căn phòng này đã sớm trở nên trống trải, đến bóng dáng của cô cũng không lưu lại chút nào cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.