Trấn Hồn

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 44

Ước chừng phải đến vài phút Thẩm Nguy không nói được lời nào, Triệu Vân Lan cũng không thúc giục hắn mà vẫn ngồi trong một góc vắng vẻ, trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kim đồng hồ đang chạy.

Hơn nửa ngày, Thẩm Nguy mới bỗng nhiên thở dài, hắn vung tay lên, bộ quần áo bệnh nhân nhất loạt hạ xuống, cả người chớp mắt đã an vị trong hắc bào rộng rãi, Trảm Hồn đao từ hư không xuất hiện trong tay hắn, Thẩm Nguy cài thanh hung khí phong cách cổ xưa kia lên bên hông…… Lần này, hắn không che mặt nữa.

“Ngươi làm sao mà biết được?” Thẩm Nguy lạnh nhạt hỏi.

Triệu Vân Lan nhìn hắn, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Kỳ thật ta không xác định, vừa rồi là lừa ngài thôi.”

Biểu tình của Thẩm Nguy nhất thời khó có thể dùng ngôn ngữ để mà hình dung.

Triệu Vân Lan lập tức cười cười: “Cũng không hoàn toàn tính là lừa đâu, có rất nhiều dấu vết để lại mà. Ta chân trước mới bước vào sơn động của tộc Hãn Cát thì con rối truyền tin của ngài đã đi theo ngay sau lưng; ở trên núi ta vừa nhắc đến âm sai cầm đèn, chưa hề nói hắn đang làm gì mà ngài đã buột miệng nói hắn ‘Đưa đò trăm người’, thật sự làm ta không thể không nhớ tới việc quỷ sai đêm nọ bái hai bái trước đầu xe rồi mới rời đi; lại vừa rồi khi ta trở lại ngôi nhà nhỏ trên núi đã hỏi Chúc Hồng ngài đi đâu rồi, biểu tình của cô ấy mờ mịt một hồi, tựa hồ là đến tận khi ngài lại xuất hiện thì mới ‘nhớ tới’ có một người như vậy, ta nghĩ cước trình của đại nhân phải nhanh hơn ta một chút mới đúng, đại khái là tranh thủ thời gian đi tới ‘Bên kia’ một chuyến nhỉ. Còn có……”

Còn có ánh mắt chăm chú nhìn mình trong căn nhà gỗ đêm nọ — tuy rằng đây mới là nguyên nhân đầu tiên khiến y nghi ngờ Thẩm Nguy nhưng bây giờ hiển nhiên là không thích hợp để nói ra trước mặt “Trảm Hồn Sứ” rồi, Triệu Vân Lan dừng một chút, vẫn là nuốt những lời này trở về.

“Còn có nhịp tim và hô hấp của ngài đột nhiên dừng lại nữa, ta lúc đó hiếu kì nên đã mở Sổ Sinh Tử ra tra xem ngài đến từ đâu, nó nói cho ta biết, ‘Thẩm Nguy’ là người vô hồn không rõ nơi đến.” Ngón tay Triệu Vân Lan nhẹ nhàng gõ gõ đầu gối của mình, “Như vậy, sơ hở ngài để lộ cũng không phải là ít.”

Trảm Hồn Sứ trầm mặc không nói, hắn đại khái thật sự không biết nên nói cái gì mới được.

Kỳ thật Triệu Vân Lan cũng thấy rất không được tự nhiên, y bỗng nhiên hối hận chính mình đã nói toạc móng heo ra như vậy, vừa nghĩ đến trước đây ôm mục đích xấu đi theo bên cạnh “Thẩm Nguy” thì y đã hận sao mình không lăn ra mất trí nhớ luôn đi cho rồi.

Triệu Vân Lan đè huyệt thái dương, cảm thấy chỉ số thông minh của mình hôm nay hẳn là hạ cánh mất tiêu rồi, làm việc nào thấy ngu việc ấy.

Sau khi hai người im lặng hồi lâu, Triệu Vân Lan mới quyết định dũng cảm nhìn thẳng vào quá khứ mất mặt của mình, ho khan một tiếng: “Trước đây ta không nghĩ tới thầy Thẩm chính là…… Khụ, có chỗ nào hồ nháo, đại nhân đừng chấp nhặt với ta.”

Thẩm Nguy yên lặng lắc đầu.

Nghi vấn trong lòng Triệu Vân Lan kỳ thật chẳng những không giảm bớt mà ngược lại càng nhiều hơn, đáng tiếc nhìn thấy biểu tình vừa có chút mờ mịt lại có chút vô thố của Thẩm Nguy thì chẳng hỏi được cái gì nữa.

Vì thế Triệu Vân Lan quẳng cái chén ra ngoài, bọc áo nằm lên cái giường chuẩn bị cho người thăm nuôi, giường đơn vừa hẹp vừa ngắn, y nằm trên đó chỉ có thể hơi hơi cuộn mình, có vẻ rất tội nghiệp.

Ủy ủy khuất khuất nằm xuống như vậy, y còn không quên thuận miệng dặn: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì bảo ta một tiếng.”

Nói xong, Triệu Vân Lan mới nghĩ tới đối phương thực ra cũng chả phải “bệnh nhân” thật, y phát hiện hôm nay mình chẳng nói được câu nào không ngu ngốc.

Triệu Vân Lan chưa bao giờ giống như bây giờ, thâm trầm mà thanh tỉnh nhận thức sự thật bi đát “Mình bị ngu”, vì thế y quyết đoán quyết định câm miệng, nằm nghiêng một bên, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Chỉ là một đêm này, không ai ngủ được.

Mấy ngày kế tiếp, Chúc Hồng là người đầu tiên sắc sảo phát hiện ra sếp Triệu của bọn họ trở nên “thành thật”.

Biểu hiện cụ thể là y không ra ngoài lêu lổng với Lãng ca, không nói hươu nói vượn miệng đầy xe lửa chạy lại càng không nhàn cư vi bất thiện đùa giỡn thầy Thẩm nữa.

Thậm chí ngay cả khi bọn họ xin cấp tiền đi dạo chợ đêm cũng được lão đại vung tay phê chuẩn, không có mắng chửi người cũng không có ý định đi theo góp vui.

Trong quá trình “kiểm tra theo dõi” của Thẩm Nguy, Triệu Vân Lan liền mỗi ngày đều cứng ngắc làm tổ trên cái giường đơn trong bệnh viện lên mạng hoặc là xem mấy thứ tư liệu kì lạ cổ quái…… Cái duy nhất tương đối bất thường là, Chúc Hồng nghe Triệu Vân Lan vụng trộm dặn Quách Trường Thành, bảo thằng nhóc lục túi hành lý y để trong khách sạn mang mấy bộ quần áo lại để thay giặt.

Tổng hợp tất cả các loại dấu hiệu kể trên, Chúc Hồng ý vị thâm trường nhìn Triệu Vân Lan, hoài nghi sau khi y say rượu đã thế nào thế nào đó với Thẩm Nguy rồi.

Chẳng lẽ là quá thảm thiết nên nửa đêm nửa hôm mới phải mang con nhà người ta vào viện cấp cứu sao?

Đối với việc này, Chúc Hồng vẫn là có chút nghi hoặc, thứ nhất là tửu lượng của Triệu Vân Lan rất cao, hôm đó người thật sự uống nhiều là Thẩm Nguy kia kìa, từ hiểu biết của cô với Triệu Vân Lan mà nói, trạng thái của sếp Triệu nhà bọn họ lúc đó nhiều lắm là “có chút choáng đầu” mà thôi, tuyệt đối không thể dẫn tới tình huống mất đi lý trí được. Thứ hai, tác phong trong tình trường của Triệu Vân Lan luôn luôn không tồi, ai đã từng ở bên y đều phải thừa nhận, người này không chỉ chịu chi mà còn không tùy tiện thay đổi thất thường, trước nay luôn là hợp được thì tan được, cũng không nghe qua y có đam mê bất lương gì cả, càng chưa phát sinh chuyện ép buộc ai bao giờ.

Chẳng lẽ là mị lực của thầy Thẩm lớn đến mức làm cho lão đại đâm đầu vào rồi liều chết liều sống trình diễn một màn cưỡng ái không quang minh chính đại hay sao?

Chúc Hồng bổ não đủ loại mà không tìm ra đáp án, chua xót nghĩ, họ Thẩm kia tốt như vậy sao hả?

Buổi tối ngày hôm đó, Triệu Vân Lan nói một câu chẳng đâu vào đâu bảo Thẩm Nguy “phối hợp” với bệnh viện một tí, chẳng biết Thẩm Nguy phối hợp thế nào mà qua hai ngày thì đã có kết quả chẩn đoán phán hắn bị dị ứng cồn làm cho tim bị tê liệt.

Trước khi đưa bọn họ ra sân bay Lãng ca nghe được việc này, lập tức đấm ngực dậm chân một hồi rồi lôi kéo tay Thẩm Nguy: “Người anh em, ông anh đây nếu biết cậu không uống được thì nói gì cũng không để cậu chạm đến một ngụm đâu!”

Triệu Vân Lan vừa nghĩ đến tên mập đó tự xưng là ông anh của ai kia, mí mắt liền nhịn không được mà giật liên hồi.

Lãng ca một bên nói chuyện với Thẩm Nguy, một bên còn lén lút dò xét sắc mặt của Triệu Vân Lan, vừa thấy mặt y phát xanh thì ngay tức khắc buông Thẩm Nguy ra: “Lần sau có thời gian gặp nhau, Lãng ca sẽ bồi tội với cậu, mời cậu uống Thiết Quan Âm, tôi đây phải làm gì đó với nét mặt của cậu mới được, lúc nào cũng một vẻ nghiêm túc thôi, cậu thấy thế nào?”

Thẩm Nguy không rõ vì sao gã ta lại tính dùng cách đó để bồi tội với mình, đành phải khách khách khí khí gật đầu.

Triệu Vân Lan thò tay vác hành lý của cả hai người, nhắc nhở một câu: “Nên qua cửa kiểm tra rồi.”

Thẩm Nguy mau chóng xoay người nói: “Để tôi tự làm đi.”

Triệu Vân Lan hơi né sang bên, không nói một tiếng ôm luôn hành lý của hắn đi.

Nhóm bát quái Cục Điều Tra Đặc Biệt vừa thấy tình cảnh này thì lấy Lâm Tĩnh cầm đầu, lần lượt phát ra những tiếng ho khan rất là ái muội. Bọn họ hoàn toàn không biết trong lòng lãnh đạo nhà mình đang chịu nỗi khổ kiểu một dòng xuân thủy chảy về đông (1), còn sợ thiên hạ không loạn mà mắt qua mày lại chèn ép y theo tập thể.

Chỉ thấy Lâm Tĩnh thâm tình chân thành quay đầu lại, hỏi Sở Thứ Chi: “Anh đói không?”

Sở Thứ Chi dùng tờ đăng kí che đi nửa mặt, ra dáng thẹn thùng đáp: “Ừm, có một chút.”

Lâm Tĩnh: “Vậy anh chờ, tôi mua cho anh cái gì ăn nhé.”

Sở Thứ Chi tiếp tục bụm mặt như bị đau răng, “líu la líu lo” nói: “Ai nha cậu đừng vất vả như vậy, trên máy bay cũng có mà.”

Lâm Tĩnh học bộ dạng đại gia của Triệu Vân Lan, khoát tay chặn lại: “Thứ đó là cho người ăn hay sao? Cứ cho là người ăn được đi nữa thì tôi có thể để cho anh ăn sao?”

…… Lúc ấy tại sân bay Long Thành, Triệu Vân Lan đã mua thực phẩm rác rưởi “cho người ăn” kia.

Nhớ tới lúc lão đại gặp phải tình cảnh ngốc khỏi nói đó, hai tên già mà không lớn liếc nhau phát ra tiếng cười hèn mọn cực kì đáng khinh.

Chúc Hồng dùng khuỷu tay chọc chọc Quách Trường Thành: “Ai, Tiểu Quách, có đối tượng chưa?”

Quách Trường Thành đỏ mặt lắc đầu.

Chúc Hồng ý vị thâm trường hướng về bóng dáng Triệu Vân Lan mà nói: “Về sau nếu có đối tượng ấy, cậu phải học tập lãnh đạo nhiều vào, cam đoan cậu sẽ biến thành người vạn kẻ mê trong thời đại mới ____ nha, nhưng nếu muốn tìm đối tượng lâu dài thì phải học tập cho nó chọn lọc, cách xử lý giai đoạn sau của tên kia không đáng tham khảo.”

Quách Trường Thành đang đỏ mặt tía tai cảm giác được, chị Chúc Hồng hình như đang công khai nguyền rủa lãnh đạo giữa thanh thiên bạch nhật.

Triệu Vân Lan quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, Lâm Tĩnh và Sở Thứ Chi là hai người đầu tiên phát điên khởi xướng một tràng cười nhạo mới.

Lãnh đạo bi kịch mang theo một lũ cấp dưới vô liêm sỉ, các loại xấu hổ không thể dùng lời mà tả nữa rồi, y cảm thấy da mặt dày đến nỗi Sơn Hà Trùy đâm không thủng của mình thế mà lại hơi nóng lên.

Trên đường đến, Triệu Vân Lan cố ý tìm tiếp viên hàng không đổi chỗ ngồi, lúc đi y một đường loanh quanh bên cạnh Thẩm Nguy như ruồi bọ bâu rắm thối không ngừng xấu hổ mất mặt. Lúc về y đã không còn tâm tình này nữa, kết quả phát hiện ra Lâm Tĩnh phụ trách đăng kí cho cả nhóm đã có ý tốt cho bọn họ một đôi ghế ngồi cách xa mọi người lại còn ở sát cạnh nhau.

Khi Lâm Tĩnh giúp Triệu Vân Lan gửi hành lý thì vụng trộm thì thầm bên tai y: “Lãnh đạo, không cần cảm tạ.”

Triệu Vân Lan nghiến răng nghiến lợi: “Cảm tạ tám đời tổ tông của ngươi ấy.”

Mà cái lũ đồng đội như heo lại vẫn chưa chịu bỏ qua cho y, thật vất vả qua ba tiếng, máy bay hạ cánh, Lâm Tĩnh phát hiện Thẩm Nguy mang theo học sinh nên không lái xe đến, một đám người đại khái là tới sân bay bằng buýt nhanh. Vì thế hòa thượng rởm đầu tiên là xua hết các bạn học sinh lên taxi, cuối cùng tươi cười khả cúc như một bà mối nói với Thẩm Nguy: “Thầy Thẩm ở gần nhà sếp Triệu sao, để cậu ta đưa anh về là được.”

Triệu Vân Lan: “……”

Y yên lặng mang tiểu nhân Lâm Tĩnh ra đâm thành con nhím ở trong lòng.

Lâm Tĩnh quả nhiên bị cỗ oán niệm kia ảnh hưởng, xoay người qua đánh một cái hắt xì kinh thiên động địa.

Thẩm Nguy cười cười: “Không cần, tôi tự bắt xe……”

Triệu Vân Lan nặn ra một điệu bộ tươi cười, ra tay giúp hắn kéo hành lý: “Vẫn là tôi đưa anh về thôi, trời cũng đã muộn thế này, tôi đưa anh đi cũng tương đối……”

Kì thực y định thuận miệng nói là “tương đối an toàn”, kết quả là chưa kịp nói ra thì bất hạnh nhớ đến ngày đó đánh lũ lưu manh chặn đường Thẩm Nguy trong hẻm nhỏ, đánh thì đánh đã đành, đằng này y lại còn cố ý giả ngây giở trò anh hùng cơ, giống như một con chim công ngu xuẩn vừa hoa hòe vừa diêm dúa vậy.

Triệu Vân Lan thiếu chút nữa thì không giữ nổi nụ cười trên mặt.

Thật sự là…… Chuyện cũ khó lòng nhớ lại dưới trăng trong (2) mà.

“Triệu Vân Lan,” Y xoay người, dứt khoát kiên quyết đi về hướng bãi đỗ xe, trong lòng nguyền rủa chính mình, “Mày xem mày não tàn đến mức nào kìa?!”

Triệu Vân Lan một đường không nói chuyện lái xe về hướng nhà mình, chuẩn xác không lầm lẫn dừng lại dưới lầu nhà Thẩm Nguy: “Đến rồi.”

Thẩm Nguy ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà, ngồi yên trong xe mà hỏi lại: “Sao ngươi biết là chỗ này?”

Triệu Vân Lan không biết đáp thế nào, đành phải cười gượng một tiếng.

Thẩm Nguy nhìn y một cái, bỗng nhiên nói: “Kỳ thật trong lòng Lệnh chủ còn có rất nhiều điều muốn hỏi ta, đúng không?”

Triệu Vân Lan không nói chuyện, ánh mắt hai người lại giao nhau trong gương chiếu hậu.

Một lát sau, Thẩm Nguy nhẹ nhàng hạ mắt: “Vậy tại sao ngươi không hỏi?”

Triệu Vân Lan trầm mặc một hồi: “Đại nhân mượn thân phận này ở nhân gian, hẳn là không phải vì công vụ bình thường, là do có nguyên nhân quan trọng khác sao?”

“Không có.” Thẩm Nguy nói, “Là tư tâm của ta, chỉ là…… vì một người.”

Nói đến đây rồi, người kia là ai, Triệu Vân Lan đã không cần phải hỏi nữa.

 Chú thích

Cả 2 câu đều trích trong Ngu Mỹ Nhân kì nhất

Nguyên tác: Lý Dục

虞 美 人 其 一 

李 煜 

春 花 秋 月 何 時 了 

往 事 知 多 少 

小 樓 昨 夜 又 東 風 

故 國 不 堪 回 首 月 明 中 

雕 欄 玉 砌 應 猶 在 

只 是 朱 顏 改 

問 君 能 有 幾 多 愁 

恰 似 一 江 春 水 向 東 流 

Ngu Mỹ Nhân kì 1 

Lý Dục 

Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu 

Vãn sự tri đa thiểu 

Tiểu lâu tác dạ hựu đông phong 

Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung 

Điêu lan ngọc thế ưng do tại 

Chỉ thị châu nhan cải 

Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu ? 

Kháp tự nhất giang xuân thuỷ hướng đông lưu 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.