Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

Chương 35: Chương 35: Dự sự kiện (2)




Thượng hiệu đã tài trợ cho chuyến đi Paris lần này đã sắp xếp lịch trình khá chặt chẽ.

Sáng sớm ngày hôm sau cô đi thử trang phục.

Ở tuần lễ thời trang việc bạn được mặc trang phục như thế nào cũng sẽ đại diện cho địa vị của bạn trong giới giải trí. Những trang phục được chuẩn bị đều có giới hạn, sau khi đưa các ngôi sao hạng nhất cùng các vị khách quý chọn hết mới đưa đến các minh tinh tuyến hai và tuyến ba lựa chọn. Nhưng mà đến lúc đó thì các bộ trang phục đẹp đã bị chọn hết, họ chỉ còn cách lựa những bộ trang phục bị bỏ lại, vì vậy cho dù có xấu họ cũng phải mặc nó.

Cũng may Nhiễm Tích ở trong giới giải trí cũng có chút địa vị, trang phục được lựa chọn cũng khá ưng ý với cô.

Lúc chuẩn bị bắt đầu, ở đại sảnh bên ngoài cô đã gặp một vị minh tinh ở tuyến hai cũng vừa mới nổi gần đây trong nước - - Tiếu Vũ Tĩnh.

“Chị Vũ Tĩnh.” Mặc dù địa vị và nhân khí của Tiếu Vũ Tĩnh đều không bằng cô, vào giới giải trí cũng không sớm hơn cô. Nhưng dù sao cô ấy cũng lớn tuổi hơn cô, cô cũng nên gọi một tiếng chị mới phải phép. Hơn nữa dù sao mọi người đều là người Trung Quốc, ở nước ngoài gặp nhau như thế, cũng nên quan tâm nhau một chút.

Nhưng Tiếu Vũ Tĩnh lại có chút cáu kỉnh, nâng cằm lên, ngạo nghễ đáp một tiếng, sau đó đi vào trong hội trường.

Y Dư Huyên liếc bóng lưng Tiếu Vũ Tĩnh một cái, sau đó nói với Nhiễm Tích: “Em đừng so đo với dạng người như vậy làm gì, còn đang trên đường đi lên núi mà dám xử sự với người đang đứng trên núi như thế, con đường sau này của cô ta chắc chắn không dài được đâu. Hừ, cũng không biết là theo ai trà trộn vào đây, chị nghe nói đây đã là sự kiện thứ sáu cô ta tham dự, càng tham gia nhiều thì càng tỏ ra là mình thấp kém thôi.”

Nói đến tuần lễ thời trang thì thư mời cũng là một yếu tố quan trọng.

Giống như tuần lễ thời trang kỳ này phạm vi phát thư mời đều bị hạn chế nghiêm ngặt. Trong đó 40% thư mời được dùng để mời các đơn vị truyền thông thời trang hàng đầu thế giới, 30% dùng để mời những người nổi tiếng trong giới thời trang, 10% là mời những vị minh tinh nổi tiếng, 10% là mời những khách hàng VIP, cuối cùng là 10% dự trữ.

Các nghệ sĩ được các hãng thời trang mời trực tiếp đều là những vị minh tinh hàng đầu trong nước. Ví dụ như Nhiễm Tích hay Hứa Diệc Châu.

Nếu không được mời trực tiếp, họ sẽ vào cửa theo vé 40% của các đơn vị truyền thông thời trang khác, tham dự sự kiện của họ, chụp thật nhiều tấm hình cho sự kiện ấy, những điều này đối với đôi bên đều có lợi.

Đương nhiên, các nghệ sĩ được mời trực tiếp không phải sau khi dự sự kiện xong sẽ không có gì để làm. Bộ phận quan hệ sẽ sắp xếp một buổi quay phim chụp hình để chuẩn bị bìa tạp chí năm nay.

Đón tiếp các khách mời khoảng một tiếng, sau đó xem chương trình khoảng 10 phút. Sau khi kết thúc, hãng thời trang mời Nhiễm Tích đi tham quan tổng bộ của họ, thuận tiện giới thiệu một chút về nhà thiết kế chính. Sau đó dẫn cô đi thay trang phục để tham gia bữa tiệc tối.

Lịch trình có thể nói là khá bận rộn.

Sau khi đổi trang phục xong, Nhiễm Tích choàng tay nhà thiết kế chính của CHANEL Martin và cùng nhau xuất hiện bữa tiệc tối ấy.

Tới tham gia tiệc tối lần này đều là cái vị minh tinh, những tên tuổi lớn trong giới giải trí.

Truyền thông trong nước đều ít khi đưa tin về các sự kiện như thế này, bởi vì hầu hết các nữ diễn viên trong nước đều không giỏi Tiếng Anh, họ thà bỏ lỡ cơ hội đánh bóng tên tuổi còn hơn lộ ra tin tức gì đó có thể bôi đen họ.

Trình độ Tiếng Anh của Nhiễm Tích cũng khá tốt, khẩu ngữ cũng rất chuẩn. Trước khi đến dự tiệc, Y Dư Huyên không cho cô ăn bữa tối vì sợ lúc mặc đồ dạ hội sẽ không được đẹp.

Vừa bước vào hội trường, Nhiễm Tích có cảm giác mình nghe được cả tiếng thầm thì của bụng đang kêu gọi.

Duỗi tay đè lên bụng, cô cầm ly rượu cùng nhà thiết kế Martin đi chào hỏi mọi người xung quanh.

Giám đốc nghệ thuật của CHANEL có địa vị rất cao trong giới công nghiệp thời trang, lúc này đây anh ta đang nói chuyện với một người đàn ông tóc đen mắt đen, có rất nhiều người bên cạnh anh ta cũng đang phụ họa theo.

“Wow, this man is Norton.” Martin đột nhiên kinh ngạc nói. (Wow, người đàn ông đó là Norton)

Nhiễm Tích nhìn theo ánh mắt của Martin, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trong đám đông đó.

Trang phục anh đang mặc không phải của ARMANI, mà là của CHANEL, anh đang nói chuyện rất vui vẻ với mọi người xung quanh bằng Tiếng Anh rất trôi chảy.

Ánh sáng từ đèn pha lê trên đỉnh đầu rọi xuống một luồng sáng rất dịu nhẹ trên người anh, tựa như cả cơ thể đều được bao phủ trong ánh sáng, khóe môi nhẹ nhàng mỉm cười khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp vậy.

Không phải là anh được ARMANI mời đến Paris sao? Sao lại đến tham dự dạ tiệc của CHANEL?

“Would you like to go over and say hello?” Martin hỏi. (Cô có muốn qua đó chào hỏi mọi người không?)

“My pleasure.” Nhiễm Tích cười, choàng cánh tay Martin đi về phía đám người đó. (Vinh hạnh của tôi)

Hứa Diệc Châu cũng đã nhìn thấy Nhiễm Tích, cô gái nhỏ mặc một chiếc váy dài cúp ngực màu tím nhạt, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bên dưới là từng lớp váy đều được xếp chồng lên nhau. Mái tóc được uốn xoăn, trên trán lòa xòa vài sợi tóc, cài lên mái tóc ấy là một chiếc kẹp tóc trông rất tinh xảo. Thoạt nhìn, cô giống như một tiểu yêu tinh từ trên trời rớt xuống vậy, vừa linh động lại vừa đáng yêu.

Cô đang khoác tay một người đàn ông đi đến đây, cánh tay trắng nõn nà đặt lên khuỷu tay một người đàn ông... Nhìn thật chướng mắt.

“Hello, Norton.” (Xin chào Norton)

“Hello, Martin.” (Xin chào Martin)

Hai bên chào hỏi nhau vài câu, sau đó liền tản ra.

Khi nhìn đến bóng lưng của Nhiễm Tích, Hứa Diệc Châu mới phát hiện ra cô mặc một chiếc váy hở lưng. Tuy có mái tóc xoăn che bớt một phần làn da rồi, nhưng trắng đen rõ rệt như thế càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô lên, càng thêm phần mê hoặc đến cực điểm.

Vậy mà cô lại mặc trang phục như thế đến tham gia dạ tiệc, trong mắt anh hiện lên một tia không vui.

Nhiễm Tích đã đói rất lâu rồi, rốt cuộc cũng có chút thời gian được ở một mình như thế cô liền tranh thủ đi ăn chút điểm tâm.

Kỳ thật lúc vừa đến đây cô đã thấy trên bàn tiệc được bày rất nhiều loại điểm tâm thơm ngon, cô vừa nhìn thấy đã rất thèm!

Ăn một cái bánh ngọt, sau đó ăn thêm một chút pudding, đã sớm đem lời dặn dò của Y Dư Huyên ném ra sau đầu.

“Bao lâu rồi em chưa ăn cái gì đó vậy?”

Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông, Nhiễm Tích giật mình, không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai, liếm liếm môi, lại nhét vào trong miệng một miếng bánh ngọt,

“Chị Dư Huyên không cho ăn. Chị ấy nói ăn nhiều quá mặc váy sẽ không đẹp.”

Hứa Diệc Châu dở khóc dở cười, biết rõ ăn nhiều mặc váy sẽ không đẹp nhưng cô vẫn tiếp tục ăn?

Hứa Diệc Châu dời bước chân, mặt không biến sắc che kín những ánh mắt như lang như hổ của những người đàn ông sau lưng, cô gái này, không biết mình mang đến cho người ta bao nhiêu mê hoặc sao? Còn đang ăn ngon lành như thế, miệng nhỏ nhúc nhích càng làm cho người ta muốn phạm tội.

Vừa định nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói lầm bầm của cô: “Mấy ngày nay em toàn phải uống nước cải trắng, một chút dầu cũng không có, trong miệng đã nhạt đến mức sắp thành nước rồi. Thật muốn ăn đồ cay quá đi! Muốn ăn lẩu cay Tứ Xuyên! Muốn ăn thịt nướng! Còn muốn ăn thanh cay!”

Hứa Diệc Châu cảm thấy rất buồn cười, mặc trang phục lịch sự và trang trọng như thế, nhưng lời nói lại chẳng phù hợp tí nào, cái này gọi là tương phản đáng yêu sao?

Không biết nữa, dù sao anh cũng đang chết mê trong cái sự đáng yêu ấy.

Hứa Diệc Châu nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu Nhiễm Tích, cảm giác được, cô gái nhỏ hơi co người lại.

“Lần sau sẽ dẫn em đi ăn.”

Nhiễm Tích quay đầu lại nhìn anh, trước đây khi thấy phản ứng của fan anh trong Wechat, rõ ràng cô đã nghĩ rằng mình không nên lại gần anh nữa. Nhưng mà lúc anh đứng trước mặt cô, cô lại có cảm giác tại sao mình phải quan tâm đến ánh mắt của người khác chứ? Không phải quan trọng nhất là mình cảm thấy hạnh phúc sao? Hơn nữa, ở đây là Paris, sẽ không có nhiều người chú ý bọn họ đâu, vậy thì cứ thuận theo trái tim mình đi!

“Dạ được, em sẽ chờ.” Mặt cô gái nhỏ cong cong, cười như tiến vào trong tâm khảm của Hứa Diệc Châu.

“Đúng rồi, sao thầy Hứa lại đến tham dự dạ tiệc của CHANEL vậy ạ? Em tưởng là thầy chỉ đi của ARMANI.”

“Tổng giám đốc tự mình mời tôi đến nên tôi không thể từ chối.”

Sau đó là tiếng của người chủ trì vang lên, giám đốc nghệ thuật lên phát biểu... Sau đó bắt đầu khiêu vũ.

“Cô gái xinh đẹp, tôi có thể mời em nhảy một điệu không?”

Một bàn tay với khớp xương rõ ràng đưa đến trước mặt Nhiễm Tích, nhìn lên trên thì thấy khuôn mặt đẹp trai của Hứa Diệc Châu.

Ở góc hai người đang đứng bị ngược sáng, Nhiễm Tích không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Hứa Diệc Châu, nhưng mà có thể cảm nhận được sự thâm tình của anh.

Khẽ chu môi, nhưng không nói lời nào.

Tiếp theo dè dặt đem tay bỏ vào lòng bàn tay của Hứa Diệc Châu.

Lòng bàn tay vừa ấm áp vừa khô ráo, lại đặc biệt có cảm giác an toàn, đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô... Thì ra đây chính là cảm giác được Hứa Diệc Châu nắm tay.

Tâm trí của cô đang bay rất xa, sau đó Nhiễm Tích cảm giác được bàn tay còn lại của mình được cầm lên đặt lên vai của Hứa Diệc Châu, tiếp theo lại cảm thấy trên lưng mình có một nhiệt độ ấm áp.

Ách, lần đầu tiên lưng cô được một người đàn ông chạm vào như thế, mặc dù vẫn ngăn cách bằng một lớp tóc, nhưng như thế càng làm cô cảm thấy hơi ngứa... Nhiễm Tích hơi không tự nhiên động đậy một cái.

Bàn tay đặt trên lưng cô đột nhiên dùng thêm chút lực, đè chặt cô lại, đỉnh đầu vang lên giọng nói hơi bá đạo của anh,

“Đừng động.”

Có lẽ là do giọng nói anh có vài phần uy hiếp, hay là do cô đã tin tưởng Hứa Diệc Châu. Nhiễm Tích bây giờ đây tựa như một con mèo ngoan ngoãn đứng trước ngực Hứa Diệc Châu, không còn lộn xộn nữa.

Điều cô không nhìn thấy đó là người đàn ông trên đỉnh đầu đang cúi xuống nhìn cô, khóe môi cong lên rất đẹp, trong mắt vui vẻ sâu tận đáy lòng.

Nhìn thật ngoan ngoãn quá đi, không cần đi đâu hết, cứ ở trong lòng anh như vậy là được.

Mặt không biến sắc khẽ nhéo nhéo bàn tay đang đặt trong tay mình, mềm mại, trơn bóng, thật muốn nắm cả đời.

Sau khi dạ tiệc kết thúc, đột nhiên Hứa Diệc Châu đem áo khoác choàng lên đầu vai của Nhiễm Tích.

Cảm thấy sau lưng ấm áp, Nhiễm Tích hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh.

“Máy điều hòa ở đây có hơi mạnh, không nên để lộ lưng ra ngoài như thế. Ở bên ngoài gió cũng rất mạnh, em sẽ bị lạnh trong lúc chờ trợ lý đến.”

“À, cám ơn thầy Hứa.”

Nhiễm Tích cầm đầu áo khoác kéo chặt thêm một chút, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Hứa Diệc Châu.

“Tích Bảo!” Mễ Mễ hô một tiếng, cầm một cái áo khoác chạy về phía Nhiễm Tích.

Hứa Diệc Châu mắt nhìn Mễ Mễ, sau đó nhanh chóng nói: “Tôi còn có chút việc, đi trước đây.” Nói xong cũng không để cho Nhiễm Tích có thời gian phản ứng liền rời đi.

“Chao ôi, thầy Hứa... Áo khoác.” của thầy.

“Ồ? Có phải vừa nãy là Hứa Diệc Châu không? Sao anh ấy lại ở đây? Chao ôi? Áo khoác trên người em là của ai vậy?” Mễ Mễ nhìn về hướng Hứa Diệc Châu vừa rời đi, liên tiếp hỏi hai vấn đề.

“Áo khoác là của thầy Hứa.” Mắt của Nhiễm Tích cũng đang nhìn theo Hứa Diệc Châu rời đi, trong lòng có chút buồn bực.

Sao anh lại rời đi nhanh như thế? Anh không nhìn thấy chị Mễ Mễ sao? Không thấy trong tay Mễ Mễ đang cầm một cái áo khoác sao? Cô còn chưa trả lại áo khoác cho anh...

Ách, đợi chút, đột nhiên cô chợt nghĩ vừa nãy thầy Hứa bảo máy lạnh ở đây hơi mạnh, sau đó đưa cho cô cái áo khoác... Nhưng mà máy lạnh đã mở như vậy từ lúc bắt đầu tới giờ, dạ tiệc kết thúc rồi anh mới nói...

Cũng không đúng, tham gia dạ tiệc cũng không thể choàng áo khoác của đàn ông như thế, chắc là thầy Hứa nghĩ như thế, ừ, nhất định là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.