Trâu Già Gặm Cỏ Non

Chương 60: Chương 60: Trâu già gặm cỏ non 42




Những ngày gần đâycủa Lão Thẩm thật không mấy dễ chịu, luôn bị vợ dùng mọi phương thức để hành hạ, đứa bé còn chưa có ra đời anh đã trở thành vú em siêu cấp rồi, mỗi ngày hầu hạ tiểu tổ tong Tô Tô ăn cơm, bồi cô xem phim thần tượng, buổi tối trước khi lên giường còn phải kể chuyện cổ tích cho cô nghe,còn phải kiêu vũ cho cô nhìn, nhảy vũ điệu Hawai với váy cỏ, càng kiến cho người ta giật mình ấy là cô thật sự thần kỳ mua được đạo cụ váy cỏ!

Nếu là người nào nhìn thấy bộ dạng mỗi tối của Lão Thẩm, nhất định sẽ phải cười đến động kinh mất thôi!

Loại đau khổ này diễn ra được mấy ngày, lúc bắt đầu tới thời khắc lễ mừng năm mới, lễ mừng năm mới của năm nay cũng không có gì đặc biệt, khắp nơi mọi người mời khách tới ăn cơm rồi tặng quà cho nhau, Tô Tô đã bắt đầu có phản ứng của phụ nữ có thai, nếu gặp phải một chút thức ăn mặn sẽ không nói hai lời, trực tiếp xông ra ngoài nôn mửa. Vì bận chăm sóc cho vợ yêu, Lão Thẩm cũng từ chối rất nhiều cuộc gặp xã giao, chuyên tâm ở nhà chăm sóc bà xã.

Nhưng mà điều khiến ngươi ta giật mình là, lễ mừng năm mới năm này xuất hiện một số nhân vật mới, sự xuất hiện của người này khiến cho toàn bộ Thẩm gia trên dưới đều thất kinh, nhất là Lão Thẩm cùng Lão bà bà.

Tô Tô nhìn người kia vài lần, tướng mạo của cô ấy rất đoan chánh, phong cách càng thêm là trầm ổn lạnh nhạt, mặt mày cùng Lão Thẩm còn có mấy phần giống nhau, chẳng lẽ cô gái này là con gái của Lão Thẩm? Không thể nào! Lão Thẩm cũng mới ba mươi mấy tuổi, cô ấy xem ra cũng có hai mươi mấy tuổi, Lão Thẩm lúc mười mấy tuổi sợ rằng còn chưa có trổ mã thôi. . . . . . Nếu như không phải là con gái, vậy thì là em gái?

Ngồi ở trên ghế sa lon, Lão Thẩm nhìn cô gái kia đến mất hồn, mà lão bà bà cũng là bộ dáng cảm khái, cực kỳ lâu, cô gái kia mới mở miệng: "Bác, anh, em đã trở về." Nói xong, cô đưa ánh mắt chuyển qua trên người Tô Tô, nhàn nhạt cười một tiếng, "Vị này là chị dâu đi, nghe nói chị đang mang thai, chúc mừng."

Tô Tô sững sờ gật đầu, lại thấy lão bà bà hốc mắt đỏ, Lão Thẩm. . . . . . Hình như cũng là, anh đang vỗ vỗ bả vai cô gái kia hai cái, cảm khái nói: "Rốt cuộc đã trở lại, nhiều năm như vậy làm sao em cũng không liên lạc với mọi người?"

Thì ra em gái của Lão Thẩm tên là Thẩm Niệm An, sau chi bố mẹ Lão Thẩm gặp chuyện không may, Lão Thẩm bị đưa đến nhà bác, mà cô thì bi đưa đến nhà họ hàng ở nước ngoài, lúc cô mới mười mấy tuổi Lão thẩm cũng đã đi tìm, mấy chục năm qua Lão Thẩm cũng đi tìm cô mấy lần, nhưng bởi vì cô chuyển nhà quá nhiều lần, mà người họ hàng kia lại qua đời, nghe nói cô có đi theo một bà cụ cùng nhau sống chung, cô cũng nhờ người gửi tin về, nhưng cũng đã rất lâu rồi. Như vậy hôm nay, cô chủ động về tận đây, thật là chuyện không thể ngờ tới được, Lão Thẩm mặc dù đối với người ngoài rất là lạnh nhạt, nhưng mà đối với người thân của mình thì vô cùng chân thành, quan tâm. Hôm nay em gái đã trở về, anh làm sao lại không xúc động đây?

Niệm An lấy ra một cái dây chuyền vàng rất tinh xảo, giao cho Tô Tô: "Sợ rằng lúc đứa bé sinh ra em lại không có mặt, cho nên đưa chút quà trước. Đúng rồi, chị dâu, gần đây có thì giờ rãnh không, em vừa mới về, muốn đi dạo xung quanh đây một chút."

Lão bà bà lại lôi kéo cô ấy nói chuyện một lúc lâu, trả lời qua loa mấy câu, Thẩm Niệm An mới cùng Tô Tô đi ra cửa. Tô Tô mang cô ấy đi đến trung tâm náo nhiệt nhất ở quảng trường, lại đi miếu thành hoàng cùng khu vui chơi ... , cuối cùng hai người ở ngồi nghỉ ở một quán cà phê. Dọc theo đường đi Niệm An cũng không nói gì nhiều, rất trầm lặng, cho đến lúc này cô mới cỏ vẻ thả lỏng một chút, chỉ là lúc nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ mặt vẫn còn rất khẩn trương.

Tô Tô không nhịn được hỏi một câu: "Bên ngoài có cái gì? Sao cô lại trông như mất hồn thế."

Niệm An hồi hồn, cười một cái: "Mới vừa rồi còn cho là thấy người quen, sợ hết hồn, thế giới này cũng quá nhỏ. Nhìn kỹ, thì ra là em nhìn lầm."

Bình thường, Những lời nói như thế chắc chắn sẽ ấn dấu một số chuyện cũ vô cùng rối rắm, Tô Tô không nhịn được cũng hướng ngoài cửa sổ liếc mắt nhìn, chợt thấy có một người đàn ông vội vã bước về phía này, nhìn vẻ mặt người đàn ông kia rất là khủng bố , giống như rất tức giận, mà ánh mắt của hắn vừa tầm đối mặt với Niệm An. . . . . .

Trong nháy mắt Tô Tô hiểu: không phải là Niệm An nhìn lầm,ánh mắt của cô ấy vẫn còn tinh tường lắm!

Cô vội âm thầm cúi đầu gửi tin nhắn cho Lão Thẩm —— xuất hiện người uy hiếp, nhanh tới quán cà phê XX!

Co vừa mới ngẩng đầu, đã thấy người đàn ong đó nắm lấy tay Niệm An muốn lôi đi, vừa lôi kéo vừa nói: “Cô cho rằng chốn ở đây thì tôi sẽ không tìm được cô sao?"

Vẻ mặt của Niệm An lúc này vô cùng bình tĩnh, quả nhiên là an hem, hai người có tính cánh tương đối giống nhau. Tô Tô ho một tiếng, khách khí hỏi: "Niệm An, em biết vị tiên sinh này?"

Niệm An chưa kịp mở miệng, người đàn ông kia đã quét mắt nhìn Tô Tô một cái, nói: "Biết, tôi là bạn trai của cô ấy."

Lời vừa nói ra, Niệm An khẽ nở nụ cười: "Một trong." Cô không sợ hãi chút nào nhìn thẳng hắn, thần thái tự nhiên, "Đàn ông của tôi có rất nhiều, mà anh, nhiều lắm cũng chỉ được coi là một trong số đó."

Làm người đứng xem, Tô Tô bị dọa: đây là tình huống gì, dường như. . . . . . Cuộc sống tình cảm của Niệm an khá là phong phú. Cô âm thầm lau bàn tay đầy mồ hôi, cố gắng giả bộ không nghe thấy.

Áp lực không khí tụt xuống rất thấp, người đàn ông kia đấm mạnh xuống bàn. Âm thanh kia lôi kéo sự chú ý của mọi người trong quán cà phê, nhiều tiếng chỉ trích vang lên, mà hắn giống như không thấy, nhìn Niệm An tức giận đầy mặt: "Đừng ép tôi, hiện tại ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu cô đi thì tất cả tôi đều có thể bỏ qua, chỉ cần cô thề. . . . . ."

"Ha ha. . . . . ." Niệm An cười lớn giống như nghe được một câu chuyện hài hước, tiếng cười còn đặc biệt dịu dàng, cô nhẹ nhàng đẩy tay người đàn ông kia ra, trong ánh mắt không có chút tức giận nào: "Quá khứ của tôi,anh có tư cách gì để ý đến? Tại sao lại muốn tôi phải thề ? Có cần tôi hắc nhở anh hay không, chúng ta đã chia tay rồi."

Cô vỗ lên bả vai anh ta một cái, giống như an ủi người bạn nhỏ một, thanh âm dịu dàng: "Trước khi tôi gọi cảnh sát hãy mau cút đi."

Tô Tô xem xét vẻ mặt Niệm An, đột nhiên cảm thấy Niệm An trông thì nhu nhu nhược nhược , thì ra là khí thế mạnh mẽ như vậy, quả nhiên là là người của Thẩm gia.

Người đàn ông kia nắm chặt quả đấm, giơ lên, cuối cùng cũng không thể hạ xuống, không phải hắn không muốn, mà là không thể, bởi vì có người đã bắt được quả đấm của hắn.

Tô Tô trong mắt toát ra màu hồng rực rỡ, bởi vì cô nhìn thấy Lão Thẩm đẹp trai ngăn cản hành động bạo lực của người đàn ông kia, khí độ vô cùng tuấn tú đúng không!

Niệm An hướng về phía Lão Thẩm gật đầu một cái: "Anh, làm phiền anh mời hắn ra ngoài thôi."

Sau khi người đó ra ngoài, Niệm An thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng đi theo mềm nhũn, ngồi trên ghế salon, vẻ mặt có chút thẹn thùng: "Chị dâu, thực xin lỗi, lần đầu tiên ra ngoài với chị liền gặp phải chuyện không hay như vậy."

Tô Tô nhìn sắc mặt của cô không được tốt, vì vậy đứng dậy ngồi vào bên phía cô, rất hào phóng vỗ vỗ bả vai mình: "Mặc dù không rộng rãi, nhưng là cho em mượn dựa một chút vẫn không có vấn đề."

Nét mặt của cô quá mức hào phóng, khiến cho Niệm An nhìn cũng không nhịn được cười lên, cô theo bản năng dựa đầu qua, nhỏ giọng nói: "Khó trách anh trai lại thích chị như thế."

Khuôn mặt tươi cười của Tô Tô lại phóng to gấp đôi: "Tất nhiên, cưới được chị là tam sinh hữu hạnh của anh trai em, anh ấy có tính tình buồn bực như một bình dầu vậy, nếu không có chị ở bên làm ầm ĩ, chắc chắn anh ấy đã phải đi vào bệnh viện tâm thần rồi đấy ?" Cô dừng một chút, tiếp tục cười, thanh âm lại nghiêm túc không ít: "Cho nên Niệm An, em cũng giống vậy, chớ để buồn bực ở trong lòng, có chuyện gì có thể nói với bọn chị, lần này em không chỉ đơn giản là tới đưa chút quà cho đứa nhỏ trong bụng chị thôi chứ?"

Niệm An hít thở đều đều, thanh âm cũng mơ hồ: "Mấy ngày nay vẫn nằm mơ, mơ thấy trong vườn trái cây trái cây cũng rớt xuống, rơi trên mặt đất nhanh chóng rửa nát. Còn có người kia vẫn dây dưa, cho nên em chỉ muốn tìm một chỗ tránh một chút, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có chỗ của anh trai ở bên này."

Nói xong, thanh âm của cô đã từ từ biến mất —— nhìn dáng dấp mấy ngày nay quả thật ngủ không ngon. Chỉ là Tô Tô nghe mấy lời này cũng không thể bình tĩnh. Mới vừa rồi Niệm An nói vườn trái cây. . . . . . Nếu là cô nhớ không lầm, lúc trước cô ở Thượng hải cũng mơ thấy một vườn trái cây, sau đó lên web tìm thông tin mới biết được đây là mộng có thai. Chẳng nhẽ Niệm An. . . . . . Nhưng là trái cây trong vườn cô ấy mơ thấy đã bị thối rữa, đây chính là ý gì?

Buổi tối sau khi thu xếp cho Niệm An xong xuôi, Tô Tô chạy về phòng cùng Lão Thẩm thương lượng. Cô ngồi ở đầu giường, nhìn Lão Thẩm, ý vị lắc đầu: "Lão Thẩm, anh làm anh trai thật sự là quá vô trách nhiệm rồi, sao có thể mấy chục năm vẫn không tìm được Niệm An chứ? Cô ấy mấy chục năm qua đều phải dựa vào chính sức mình, phải chịu bao nhiêu là khó khăn vất vả. Tựa như lần này, nếu không phải ở bên ngoài bị uất ức quá lớn, cô ấy có thể vội vã chạy trở về như vậy sao?"

Lão Thẩm gật đầu: "Cũng may con nhóc này còn biết về nhà, anh cuối cùng cũng coi như là có cơ hội chăm sóc thật tốt cho nó."

"Đúng rồi, " Tô Tô nhớ ra cái gì đó, nắm lấy cổ áo Lão Thẩm "Cuối tuần này em đi bệnh viện khám thai, gọi Niệm an cùng đi đi, anh không cần phải theo làm gì."

Lão Thẩm cau mày: "Vậy cũng không được, làm chân chạy như mua thuốc, mua đồ, cầm thư này thứ kia. . . ... Việc vặt hãy để cho anh làm, hai người các em đều là phụ nữ đi anh không yên tâm."

Tô Tô đang siết chặt mặt của anh, môi đỏ mọng chủ động đi đến gần hôn một cái: "Lão thẩm thật tốt, nhưng mà vã còn chú lái xe mà, anh hay đi tham dự tiệc đi, thời gian qua vẫn ở nhà cùng em cũng đã bỏ qua nhiều cuộc gặp xã giao rồi. Em bảo đảm, nếu như có chuyện, em nhất định lập tức gọi điện thoại cho anh."

Cú như vậy khuyên thật lâu, Lão Thẩm rốt cuộc đồng ý.

Tô Tô mang theo Niệm An tới bệnh viện, cô làm như tùy ý nói ra một câu: "Niệm An sắc mặt của cô rất kém, nhanh đi làm kiểm tra, bệnh ít không trị, biến thành bệnh nặng liền nguy rồi."

Niệm An lắc đầu: "Chị dâu, không cần làm phiền, thân thể của em, em biết rất rõ, không có chuyện gì đâu."

Đáng tiếc lời này cô vừa nói ra miệng, Tô Tô đã đem một quyển sổ khám bệnh thả vào trong lòng bàn tay cô, đồng thời đẩy cô hướng phòng khám bệnh để đi tới: "Mặc kệ như thế nào, đi kiểm tra một chút cũng không có hại."

Niệm An nhìn Tô Tô, nhìn một lúc lâu, rốt cuộc gật đầu.

Hai người cũng làm xong kiểm tra, ở trên đường trở về, Tô Tô do dự một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Mấy ngày trước, người đàn ông xuất hiện kia chính là cha đứa bé sao?"

Kết quả kiểm tra vừa rồi đúng như tình huống mà Tô tô đã dự đoán trước.

Tô Tô nhìn Niệm An đang trấn định, không khỏi có chút tức giận: "Người đàn ông kia đuổi theo em tới đây, có phải hay không cũng là vì chuyện này?"

Niệm An lắc đầu: "Không, hắn không biết chuyện đứa nhỏ, em không có nói cho hắn biết."

Xe đột nhiên ngừng lại , bởi vì có người liều mạng lao ra ngăn ở phía trước xe.

Tô Tô hướng về phía Niệm An miệng lải nhải: "Nhắc tào tháo, tào tháo đến, em cũng nên gặp hắn một lát, người đàn ông này có thể đuổi tới tận đây nói rõ hắn ta còn để ý tới em, có lẽ. . . . . ."

"Không cần!" Giọng nói Niệm An đột nhiên cường ngạnh : "Bác tài xế, bác tiếp tục lái, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu , cho dù là đụng chết, có công ty bảo hiểm sẽ giải quyết!"

Giọng điệu này. . . . . . tràn đầy oán khí a.

Tài xế nhìn thấy Tô Tô cũng gật đầu, chỉ đành phải hạ quyết tâm, đạp chân ga chạy qua. Một khắc kia hắn khẩn trương được kỳ: ngộ nhỡ thật sự đụng chết người, ông chủ sẽ chịu trách nhiệm chứ?

Tô Tô nhìn ngoài cửa xe, nghi ngờ: người đàn ông này đã làm chuyện gì vậy? cũng đã khiến cho bụng của Niệm An to ra rồi, thế nào mà ngay cả cơ hội muốn được phụ trách cũng không có? Hắn đã làm chuyện gì có lỗi với Niệm An?

Niệm An cũng nhìn ngoài cửa xe, cũng không nhìn người đàn ông, ánh mắt của cô có chút mất hồn, mới vừa rồi ở bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói đứa bé rất có thể không giữ được. Mặc dù đã sớm biết cái kết quả này, nhưng nghe lời xác định từ trong miệng bác sĩ cô không khỏi có cảm giác tiếc nuối.

Người đàn ông đứng trước xe kia vẫn như là mọc rễ, mắt thấy xe sắp đụng vào hắn, hắn vãn nhìn chăm chú vào cô gái ở trong xe, tức giận dần dần dâng lên: Thẩm Niệm An, cô quả nhiên thật ngoan độc!

Vào lúc xe sắp đụng vào người hắn, ý chí cầu sinh khiến hắn nghiêng người sang bên tránh né. Xe vừa lúc lướt ngang qua người hắn, mà co gái bên trong cũng thoáng lướt qua hắn, cô lộ ra một nụ cười đã rất lâu không còn xuất hiện, tựa hồ như miệng mấp máy phát ra âm thanh”Gặp lại" . Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy sợ.

Bác tài xế cùng Tô Tô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tô Tô nắm chặt tay Niệm An: "Nếu như mới vừa rồi hắn không có né tránh, thật sự xảy ra án mạng, em còn dám đánh cuộc nữa không."

Niệm An cười: "Sẽ không, hắn nhất định sẽ né tránh! Hắn có lý tưởng của hắn, tuyệt sẽ không mất mạng vô ích ở nơi này. Hơn nữa, hắn nếu là thật ngu xuẩn cam nguyện bị xe đụng chết, cũng uổng phí em đã từng yêu hắn. Hắn nhất định phải né tránh, nhất định phải né tránh."

Tô Tô vừa nhìn giật mình: "Tại sao khóc? Không bỏ được hắn à? Nếu không chúng ta quay đầu xe trở lại tìm hắn, bây giờ còn kịp, hắn đoán chừng không thể rời đi nhanh như vậy."

Niệm An rất nhanh lau khô nước mắt, cầm tay của cô nói: "Đừng, em muốn thoát khỏi hắn còn không kịp đấy."

Trên đường trở về Niêm An bắt đầu nói đến chuyện của cô và người đàn ông kia. Người đàn ông kia tên gọi là Tiêu Thần, là bạn học của Niệm An, một người thông minh lại rất có sức cuốn hút. Hai người rất nhanh mến nhau, nhưng không biết ba mẹ hắn đã giúp hắn định một mối hôn sự, là một mối thân tình trong buôn bán. Hắn muốn phản đối, nhưng mà Niệm An đã đưa ra lời chia tay trước.

Tô Tô hỏi cô tại sao còn chưa có thử đã buông tha rồi. Niệm An cười cười: "Thanh niên còn chưa dứt sữa thì có bản lĩnh gì phản kháng cùng gia đình? Thay vì cuối cùng bị ném bỏ, không bằng em quăng hắn trước."

============


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.