Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 1: Chương 1: Muốn trở thành mẹ của tôi sao? Không có cửa đâu




“Bé con, trông em đẹp quá…”

Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt.

Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen.

Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình.

Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang mơn trớn bờ lưng trần của cô.

“Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.”



Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này?

Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.

Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước.

“Con không muốn! Con không muốn gả cho tên biến thái già khắm già khú kia đâu!”

“Bây giờ có người nào trên thành phố không biết rằng cậu Ba nhà họ Tần là một tên đàn ông vừa già vừa xấu xí không? Không, ai cũng biết biết hết, không một người phụ nữ nào ở thành phố Dung Hưng này dám gả cho ông ta!”

“Năm năm trước ông ta bị bỏng, nghe nói bởi vì việc này nên khuôn mặt của ông ta trông cực kỳ gớm ghiếc. Sau khi khuôn mặt bị hủy hoại, sự âm u trong lòng càng vặn vẹo méo mó hơn! Nghe nói ông ta đã đùa giỡn quá mức, chơi chết hai người phụ nữ rồi! Con không muốn gả cho ông ta đâu!”

Trong phòng khách, một giọng nữ chua ngoa vang vọng lên hẳn tầng trên: “Hơn nữa, nếu bắt buộc phải gả thì người bị gả nên là Tô Ánh Nguyệt mới đúng! Dù sao cô ta cũng không phải loại con gái còn trinh trắng chưa biết chuyện nam nữ, ngay cả con cũng từng sinh rồi! Kinh nghiệm phong phú như thế, gả cho tên biến thái già khắm già khú kia không phải xứng đôi vừa lứa lắm sao!”

“Huyền Anh!”

Ông bố Tô Tuấn Thành nghiêm nghị quát cô ta: “Ánh Nguyệt là chị gái của con đó!”

Tô Huyền Anh cắn răng, trong giọng điệu chứa đầy uất ức, nghẹn ngào nói: “Bố, con mới là con gái ruột của bố, Tô Ánh Nguyệt chỉ là một đứa con hoang lúc trước mọi người nhận nhầm mà thôi. Con phải sống trong cuộc sống nghèo rớt mùng tơi thay cô ta suốt mười tám năm, bây giờ vất vả lắm mới có thể trở về nhà họ Tô, hiện tại cũng có sự nghiệp của riêng mình, bố không thể ép con lấy chồng được!”

“Đúng vậy.”

Trần Ngọc Phương ngồi ở một bên cũng vội vàng tiếp lời: “Tên tuổi của Huyền Anh trong giới kinh doanh rất có tiếng tăm, là niềm vinh quang của nhà họ Tô chúng ta, sao ông có thể hy sinh con bé như vậy?”

“Hơn nữa, chúng ta nuôi dạy Ánh Nguyệt tận hai mươi ba năm, cũng đến lúc nó nên trả ơn cho chúng ta.”

Nói xong, cả gia đình gồm ba người bọn họ cùng ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt đang đứng ở trên tầng hai.

Các đốt ngón tay cầm cốc nước của Tô Ánh Nguyệt hơi trắng bệch.

Cô hiểu rồi.

Bọn họ muốn tạo mối quan hệ thông gia cùng với nhà họ Tần nhưng lại không muốn hy sinh Tô Huyền Anh, cho nên mới nghĩ đến việc hy sinh cô.

Cô hít vào thở ra một lượt, bước xuống lầu, vươn tay về phía Tô Tuấn Thành: “Hợp đồng.”

Tô Tuấn Thành không hiểu: “Hợp đồng gì?”

“Nếu muốn tôi lấy chồng thay cho Tô Huyền Anh để báo đáp công ơn nuôi dạy của nhà họ Tô, vậy thì các người nên cho tôi một cái hợp đồng chứ? Nếu không, lỡ như một ngày nào đó các người lại dùng phần công ơn nuôi dạy này để ép tôi giết người phóng hỏa, chẳng lẽ tôi lại phải tiếp tục làm theo lời của các người sao?”

Tô Tuấn Thành sửng sốt một hồi, Tô Huyền Anh và Trần Ngọc Phương ở sau lưng ông ta cũng ngây ngẩn.

“Vẫn chưa viết sao?”

Tô Ánh Nguyệt đi tìm giấy rồi cầm bút lên, tự tay viết xuống tờ giấy trắng mấy dòng chữ, cuối cùng ký tên lên đó: “Được rồi, các người không cần phải diễn kịch nữa đâu. Tôi sẽ kết hôn.”

Nói xong, cô bước nhanh vào phòng bếp rót nước, xoay người lên lầu.

Tô Huyền Anh vội vàng cầm tờ giấy kia lên.

Phía trên viết rõ ràng:

Tô Ánh Nguyệt lấy chồng thay cho Tô Huyền Anh, thanh toán xong công ơn nuôi dạy trong hai mươi ba năm này.

Mọi thứ diễn ra thuận lợi đến khó tin.

Tô Huyền Anh ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt, lẩm bẩm nói: “Mẹ, có phải Tô Ánh Nguyệt bị điên rồi không? Cô ta đồng ý kết hôn nhanh như vậy, chẳng lẽ không quan tâm đến bạn trai của cô ta sao?”

Trần Ngọc Phương vội vàng che miệng Tô Huyền Anh, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, sợ cô sẽ đổi ý.

Thật ra Tô Ánh Nguyệt đã nghe thấy hết tất cả lời này.

Cô nở một nụ cười gượng gạo. Hai ngày trước, quả thật cô có một người bạn trai đã yêu nhau sáu năm, thậm chí cô còn sẵn sàng vì người bạn trai đó mà làm bất cứ điều gì.

Nhưng bây giờ không còn nữa rồi.

Đối với cô mà nói, gả cho người ta chỉ là chuyển sang nơi khác sinh hoạt mà thôi, không có gì khác biệt cả.

– – –

Ba ngày sau, Tô Ánh Nguyệt được đưa tới nhà họ Tần.

Đối phương không đưa cô đi đăng ký lấy giấy chứng nhận kết hôn ngay lập tức, mà muốn cô phải sống trong biệt thự của nhà họ Tần trước rồi mới đưa ra quyết định.

Nói một cách khác, tuy rằng trên thành phố Dung Hưng này không có mấy ai dám gả cho cậu Ba nhà họ Tần, nhưng người ta cũng không tùy tiện đến mức người nào đồng ý sẽ cưới luôn.

Tô Tuấn Thành đưa ra mệnh lệnh cho Tô Ánh Nguyệt là nhất định phải lấy lòng cậu Ba nhà họ Tần. Cô thích làm gì cũng được miễn là có thể khiến cậu Ba nhà họ Tần chấp nhận cưới mình, bơm tiền cho tập đoàn của nhà họ Tô.

Ban đêm.

Tô Ánh Nguyệt yên tĩnh ngồi trong phòng ngủ, chờ người đàn ông kia đến.

“Bộp!”

Một tiếng động vang lên, căn biệt thự bị cúp điện lập tức trở nên tối om.

Cơ thể của Tô Ánh Nguyệt run rẩy theo bản năng.

Cô sợ bóng tối!

Sau cái đêm hôm đó của năm năm trước, cô không còn dám đối mặt với bóng tối một mình nữa, ngay cả khi ngủ cô cũng phải bật một chiếc đèn ngủ nhỏ ở bên giường mới có được cảm giác an tâm.

Bây giờ phải đến sống trong môi trường xa lạ này, vốn dĩ cô đã cảm thấy kinh hồn bạt vía, vậy mà lại còn bị cúp điện!

Người phụ nữ ôm lấy đầu gối mình, run lẩy bẩy trong bóng đêm.

Bởi vì quá mức sợ hãi, cô thậm chí còn không phát hiện rằng cửa phòng đã được mở ra.

Trong bóng tối, một đồ vật gì đó cọ vào chân của cô, áp lên mu bàn tay của cô.

Một đồ vật vừa nhớp nháp vừa lạnh lẽo cọ vào tay Tô Ánh Nguyệt.

Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt lập tức trở nên tái nhợt, máu khắp người dường như đông cứng lại trong tích tắc ấy.

Cô hét lên một tiếng, cơ thể lập tức lùi ra phía sau, cuối cùng cô bị đập lưng vào vách tường cứng rắn lạnh như băng khiến cô gần như ngất đi vì đau.

Nhưng trong bóng tối, sinh vật kỳ lạ kia vẫn tiếp tục bò về phía cô.

Giọng nói thô ráp nghe giống như âm thanh vang lên mỗi khi cánh cửa gỗ nát của một căn nhà hoang vắng được mở ra: “Vợ của anh à, vợ ơi… Anh là chồng của em này…”

Bỗng dưng một tiếng “Bộp” vang lên, tất cả các đèn trong phòng ngay lập tức sáng lên.

Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới nhìn thấy rõ ràng “Đồ vật” trước mặt mình là cái gì.

Là một người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ đáng sợ!

Không, có lẽ còn không thể gọi là con người…

Dáng người của người đàn ông hơi còng xuống, giống như một người lùn, ngay cả tay chân cũng đen xì đến mức không thể phân biệt được các khớp xương.

Người đàn ông quấn một chiếc áo choàng tắm đang ngồi ở trên giường, mở to cặp mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào cô.

Mà gương mặt của người đàn ông…

Đã không thể được xưng là “Mặt” nữa rồi. Trên mặt của người đàn ông chằng chịt những vết sẹo khác nhau ở khắp mọi nơi, các đường nét trên khuôn mặt đã bị biến dạng, giống như một con quỷ bò ra từ địa ngục tăm tối!

“A…!”

Tuy rằng Tô Ánh Nguyệt đã chuẩn bị tâm lý cho mình từ trước, nhưng khi nghe thấy đồ vật người không ra người mà quỷ cũng không ra quỷ ở trước mặt gọi mình, cô vẫn thét lên một tiếng theo bản năng!

Người đàn ông kia nở nụ cười: “Bà xã, tên của em là gì? Em sợ anh sao?”

“Thế nhưng em đã đồng ý gả cho anh rồi mà…”

Tô Ánh Nguyệt sắp phát điên lên mất!

Cô hoảng sợ bò xuống giường, toàn thân run rẩy nhưng vẫn cố gắng chạy ra bên ngoài, không dám quay đầu nhìn người đàn ông kia!

Người phụ nữ hoảng hốt chạy ùa ra ngoài, thậm chí ngay cả khi va chân vào chậu hoa trong hành lang mạnh đến mức chảy máu cũng không để ý.

“Ha ha ha ha ha ha… ”

Nhìn thấy bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt biến mất trên hành lang, “Người đàn ông” trên giường chui ra khỏi áo choàng tắm, cởi bỏ găng tay và khẩu trang, để lộ khuôn mặt trắng nõn đáng yêu mũm mĩm như bánh bao nhỏ: “Muốn trở thành mẹ của tôi sao? Không có cửa đâu.”

Cậu nhóc từ trên giường bò xuống, hào hứng chạy đến phòng làm việc nhỏ: “Anh ơi, em lại dọa được một người nữa rồi!”

Trong phòng làm việc nhỏ, một cậu bé khác có khuôn mặt giống hệt cậu nhóc đang ngồi cúi đầu đọc sách dưới ánh đèn: “Ồ.”

Bánh bao nhỏ không vui, đặt mông ngồi lên trên cái ghế nhỏ: “Anh có thể quan tâm đến bố nhiều hơn một chút không, rõ ràng bố không muốn phải tiếp xúc với phụ nữ, vậy mà ông nội cứ khăng khăng sắp xếp cho bố một hai vị hôn thê, đây là người thứ ba rồi.”

Cậu bé nhàn nhạt nhướng lông mày, khuôn mặt nhỏ chỉ lớn chừng bàn tay trông rất chín chắn, không hề hợp với lứa tuổi của cậu bé: “Ừm.”

Bánh bao nhỏ: “…”

Người anh trai này của cậu nhóc có chỉ số thông minh siêu cao nhưng lúc nào cũng luôn lạnh nhạt với mọi người, tích chữ như vàng, tính cách cực kỳ giống bố, y như cái hũ nút!

Cậu nhóc bĩu môi, chạy đến phòng làm việc lớn ở lầu ba, cơ thể nho nhỏ đẩy cửa đi vào: “Thưa ngài Tần Mộ Ngôn, vị hôn thê thứ ba của ngài chẳng có gì đặc biệt hết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.