Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 27: Chương 27: Xúi giục trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên lấy trộm đồ Sẽ bị định tội như thế nào?




Từ trong quán cà phê bước ra ngoài, không biết lúc nào đã có một chiếc xe Maserati màu đen đậu ven đường.

Tần Tinh Vân buông tay Tô Ánh Nguyệt, leo lên ghế phó lái.

Không còn lựa chọn nào khác, Tô Ánh Nguyệt đành phải bất đắc dĩ mở ra cánh cửa ở ghế sau.

Trên ghế ngồi làm bằng da thật phía sau xe, người đàn ông lạnh lùng uy nghiêm đang an tỉnh ngồi ở chỗ đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn chiếc máy tính xách tay trong tay.

Mặc dù đã kết hôn được một đoạn thời gian nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú được phác hoạ bởi những đường nét nghiêm nghị của anh, trái tim của cô vẫn không kiềm chế được mà khẽ run lên.

“Sao anh lại tới đây.” Người đàn ông không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, các đốt ngón tay thon dài tao nhã gõ trên bàn phím: “Con trai bị lừa tiền, là một người bố, đương nhiên tôi phải đích thân đến cục cảnh sát một chuyến” Tô Ánh Nguyệt mím môi, ngồi xuống: “Anh cũng biết rồi à?”

Người đàn ông ngừng làm công việc trong tay, quay đầu, cặp mắt đen sâu thẳm kia nhìn chằm chằm vào cô: “Em cho rằng, không có sự đồng ý của tôi, hai đứa nhóc này có thể lấy được một chiếc nhẫn kim cương mười carat sao?”

Tô Ánh Nguyệt im lặng.

Nói cũng đúng. Giá trị của một chiếc nhẫn kim cương mười carat không phải là một con số nhỏ, cho dù nhà họ Tần giàu có thể nào đi chăng nữa thì cũng không thể cho hai đứa bé năm tuổi nhiều tiền tiêu vặt như vậy.

“Cho nên, anh cũng biết toàn bộ việc này sao?”

Tần Mộ Ngôn lưu loát gập lại máy tính xách tay, cơ thể hơi ngửa ra phía sau, thoải mái tựa lên ghế ngồi làm bằng da thật, ánh mắt hờ hững: “Lãnh Kim Hoàng đã điều tra chuyện ngày hôm qua, phát hiện việc em bị đưa đến khách sạn có liên quan đến cô em gái này của em”

“Nhưng cô ta rất thông minh, đã xóa sạch tất cả bằng chứng có thể chứng minh cô ta có dính dáng đến việc ngày hôm qua, ngay cả số điện thoại liên hệ với tổng giám đốc Vương cũng dùng tên của Giản Thành Công để làm việc.” Hai tay đặt bên người của Tô Ánh Nguyệt siết chặt.

Quả nhiên cô không đoán sai.

Quả nhiên là Tô Huyền Anh có liên quan đến chuyện ngày hôm qua! Bên trong giọng nói trầm thấp của anh ẩn chứa vài phần ổn trọng khiến lòng người trở nên an tâm hơn: “Tôi chỉ mới kết hôn với em chưa được bao lâu, bởi vì một chuyện không đủ chứng cứ mà chèn ép bố của em trên thương trường là hành động bồng bột, lý do thứ nhất là không thỏa đáng lắm, lý do thứ hai là sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với em.” Trái tim của Tô Ánh Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.

Cho tới nay, ấn tượng về Tần Mộ Ngôn trong lòng cô luôn có dáng vẻ lạnh như băng.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ suy tính chu đáo như thế này vì cô.

Không chỉ điều tra cẩn thận những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua giúp cô, mà còn cân nhắc đến việc một khi anh nhằm vào nhà họ Tô sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với cô… Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh: “Cảm ơn.”

“Mẹ, bố là chồng của mẹ, mẹ không cần phải nói cảm ơn.” Người phụ nữ vừa dứt lời, Tần Tinh Vân ngồi ghế nhỏ lại phía trước mở miệng nói: “Hơn nữa mẹ cũng không nhất thiết phải cảm ơn bố”

“Nghĩ ra biện pháp giúp mẹ trút giận là Tần Tinh Thiên, thiết kế quy trình là con, bố ngoại trừ cung cấp một chiếc nhẫn kim cương cùng với ba trăm triệu tiền mặt thì chẳng làm được cái gì khác.” Tô Ánh Nguyệt: “…” Tần Mộ Ngôn nhíu mày: “Không có bố trợ giúp, hai đứa có thể thuận lợi bày trò như vậy sao?”

“Có thể.” Giọng nói non nớt của Tần Tinh Vân vẫn đem đến cảm giác thành thục và quả quyết không hợp với độ tuổi của mình như cũ: “Nếu như con nói với ông nội rằng bọn con muốn mua cho mẹ một chiếc nhẫn dưới danh nghĩa của bố, ông nội sẽ đồng ý” Tân Mộ Ngôn hơi nheo mắt lại, không nói gì nữa.

Tô Ánh Nguyệt ngồi ở bên cạnh nhìn cảnh này mà trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Tình hình này là Tần Tinh Vân nói bật được Tần Mộ Ngôn, khiến anh nói không ra lời đúng không? Cô cẩn thận từng li từng tí dùng khóe mắt khẽ liếc trộm người đàn ông ngồi bên cạnh mình.

Anh đang tựa lưng trên ghế ngồi làm bằng da thật, nhắm mắt lại.

Không biết là bởi vì thật sự mệt mỏi, hay là bởi vì nói không lại Tần Tinh Vân.

Xe nổ máy. Điện thoại di động của Tô Ánh Nguyệt bắt đầu không ngừng đổ chuông.

Là thông báo có tin tức mới.

Lúc trước khi vẫn còn ở cùng một chỗ với Trình Hiếu Quân, ngày nào cô cũng lo lắng Trình Hiếu Quân sẽ bị người khác bôi nhọ, cho nên cô đã hình thành thói quen tốt mỗi ngày đều phải xem tin tức mới.

Vào giờ phút bầu không khí trong xe đang trở nên ngột ngạt này, cô tiện tay cầm điện thoại di động lên, mở ra.

Hóa ra là tin tức liên quan tới vụ việc vừa rồi của Tô Huyền Anh.

“Đáng sợ! Con gái tập đoàn nhà họ Tô chiếm đoạt tài sản của trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên, xúi giục trẻ nhỏ trộm đồ của bố mẹ!”

“Chiếc nhẫn kim cương mười carat là đồ ăn trộm sao? Không ngờ con gái trong gia đình giàu có lại làm ra hành động đáng khinh như thế này”

“Thảo luận nghiêm túc, xúi giục trẻ vị thành niên lấy trộm đồ sẽ bị định tội như thế nào?”

Trên mạng tràn ngập tin tức liên quan tới việc Tô Huyền Anh lừa gạt trẻ con.

Có người còn đăng đoạn video vừa nãy quay được trong quán cà phê.

Thậm chí có người còn tung ra ảnh chụp toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Tô Huyền Anh và Tần Tinh Thiên.

Tô Ánh Nguyệt ân mở chụp màn hình của cuộc trò chuyện ấy, cẩn thận xem từng ảnh một…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.