Trò Chơi Chấm Dứt

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

Mấy ngày nay Hạng Du bị bi kịch biên tập ép đến đường cùng, ngày nào cũng giục bản thảo. QQ, di động thì không nói, thế mà lại thật sự đến tận nhà để tìm. Càng đáng ghét hơn là, thằng nhóc Đới Đông Bành kia thế mà cũng đi theo gây rối, cùng bi kịch biên tập phối hợp không chê vào đâu được, trong ứng ngoài hợp, thật sự chính là trước có lang, sau có hổ.

Hạng Du nhìn thấy là lạ, Đồ Ngốc có đôi khi cũng giục bản thảo thế nhưng cũng không thường xuyên lắm. Một là lười giục hai là có giục cũng không có hiệu quả. Thế nhưng lúc này Đồ Ngốc không biết tìm ở đâu được sức lực dồi dào “Thấy chết không sờn.” như thế. Hạng Du hỏi cậu ta, có phải cậu có vấn đề gì không? Đồ Ngốc liền ngây ngốc khà khà cười một hồi, cười đến nỗi khiến Hạng Du dựng hết da gà da vịt, hỏi cậu ta liệu có phải bị sốt không? Hay viêm não rồi?

Đồ Ngốc nói, cậu đi qua một bên đi…

Hạng Du lại một trận da gà da vịt thi nhau dựng đứng lên.

Hạng Du lại nói với cậu ta, cậu biết bây giờ mình thành dạng gì không?

Đồ Ngốc lắc đầu.

Hạng Du nói, giống tôi đã viết, thiếu nữ đang yêu…

Đồ Ngốc giận rồi! Trừng mắt thật to, đặc biệt hỏi đám bọn hắn, rõ ràng vậy sao?

Hạng Du lúc này bó tay rồi. Đồ Ngốc hỏi tại sao cậu không hỏi tôi… thích người nào. Hạng Du trả lời, không cần hỏi, yêu đương với một tên có chỉ số thông minh như vậy, trong sách cũng không có viết.

Bất đắc dĩ, lần đầu tiên Hạng Du dừng việc gõ truyện lại, chợt nhớ đến trước kia khi bị bi kịch biên kịch giục bản thảo phiền quá, đã nói qua một câu vô cùng … nham hiểm. Đó là –

Bi kịch biên tập mà có người thích, về sau Ác Tục Du Hí tuyệt không tìm cớ trễ bản thảo nữa!

Thật nham hiểm!

Hạng Du nghĩ tới, tay lại bùm bùm không dứt gõ chữ, rất độc ác, mình tại sao lại nói lời độc ác như vậy chứ?

Đồ Ngốc cũng là thằng nhóc chân ngoài dài hơn chân trong, ngày đó, đột nhiên muốn bái hắn làm thầy, Hạng Du nở nụ cười, nói: Người khác bái thì hắn sẽ không thu thế nhưng cậu ta thì khác, đừng nhìn cậu ngu ngốc một chút, thế nhưng nếu cố gắng viết, có thể viết văn hay đó.

Đồ Ngốc sững sờ trong chốc lát, phất tay nói: Ai nói cái này đâu, tôi nói, tôi muốn theo cậu học nấu ăn kìa! Nấu ăn đó! Nghe nói gần đây đồ ăn cậu nấu ngon lắm. Tôi muốn bái cậu làm thầy.

Hạng Du nổi giận! Vẫn cho là cậu ta sùng bái mình vì tài văn chương của mình, không nghĩ tới, là muốn lén tới đưa cơm cho bi kịch biên tập sao? Nhướng mày cười nói, được nha, bắt đầu từ hôm nay, Ác Tục Du Hí trong diễn đàn sẽ xóa nick tự sát.

Đồ Ngốc choáng váng đầu óc, lấy lòng nịnh nọt nửa ngày, Hạng Du mới tiếp tục gõ chữ.

Gửi cho Phương Dĩnh Đông một cái tin nhắn, hai phút một lần, Hạng Du lại liếc mắt nhìn di động. Nhiều lần đã gõ thừa dấu phẩy, bác sĩ Phương vẫn không trả lời tin nhắn. Có thể đang phẫu thuật rồi.

Mặc dù Hạng Du biết thế, nhưng vẫn liếc di động nhiều lần, chợt nhớ tới câu đã nói Đồ Ngốc, thiếu nữ đang yêu…

Điện thoại chợt rung hai cái, tin nhắn trả lời của Phương Dĩnh Đông rất đơn giản, chỉ có một chữ: “Ừ.”

Hạng Du ngồi tưởng tượng dáng vẻ y trả lời tin nhắn cho hắn, vừa chân thành, lại có chút ngây ngốc, không nhịn được cười cười, tâm trạng không tệ, mở diễn đàn ra, xem comment.

[Đặt gạch đặt gạch] Ủng hộ! Du sama cố gắng lên [Mặt nạ dối lừa] viết rất hay! Cầu chương mới!

[Con tôm nhỏ] Up up up! Lại có chương mới rồi! Tui phát hiện văn phong của Du sama hình như thay đổi rồi nha! Thế nhưng vẫn viết hay như vậy!

[Tộc rùa độc thân] Đúng nha. Tui cũng thấy vầy đó! [Mặt nạ dối lừa] là phân tích nhân tính trong tuyệt vọng, nhưng phần cuối của mỗi chương lại khiến người ta thấy được hi vọng nha! Đáng khen!

[Chân lí đế a] Bài!

[Dao nhỏ đĩa nhỏ] Đồng bài!

[Thề sống chết chiếm sô pha] Ngân bài~

[Vương Bài Ngốc] Kim bài!!!!!

Hạng Du chợt cười, Đới Đông Bành cũng vào ồn ào theo sao? Đoán chừng là do bi kịch biên tập nói viết vậy đó mà!

[Fan cuồng Du Du sama] A a a ~~~~~ Viết quá hay!! Thật sự khiến tui không thể chịu nổi a~~~~ Văn phong của Du sama thay đổi rồi, chẳng lẽ Du sama đã có người yêu thương sao? Không phải nói, trong mắt tình nhân hóa Tây Thi sao? Khóc ~~ Không muốn a~~ Du Du sama yêu thương rồi!!! Tôi chẳng phải mất hết hi vọng rồi sao? Huuuuuuuuuu~~~~~~~ Thế nhưng, tui vẫn muốn chúc phúc Du Du sama nhé!! Người ta vĩnh viễn lúc nào cũng ủng hộ ngài! Thật muốn nhìn chị dâu một cái, nhất định là một đại mỹ nữ cực kì xinh đẹp!! Chị dâu, người ta cũng ủng hộ ngài nha! Giữ Du Du sama sít sao vào nha ~~ a ~~ không được ~~ *mắt lấp lánh, chảy nước miếng* người ta hạnh phúc muốn chết!

Khóe miệng co giật nhìn màn hình máy tính, Hạng Du thật sự không thể tưởng tượng được, một người có thể suy diễn từ văn phong của [Mặt nạ dối lừa] đến việc Du Du sama yêu đương, lại từ yêu đương nói chúc phúc, cuối cùng còn nói đến chị dâu… sao?

Loại tư duy nhảy cóc này tại sao không đi viết tiểu thuyết đi chứ…

Hạng Du không nhìn bình luận bên dưới, phía sau tất cả đều lạc đề cả rồi, tất cả đều triển khai từ chủ đề chị dâu, phải nói là có bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, hận không thể gặp người cùng chí hướng……

Xem xong bình luận, lại đợi thêm một lát nữa, trời liền tối, Hạng Du mặc áo khoác ra khỏi nhà, chui vào xe Trung Hoa đến bệnh viện. Tính toán một chút, bác sĩ Phương chuyên nghiệp như vậy, đi giờ chắc phải chờ thêm một chút nữa.

Chầm chậm lái xe đến bệnh viện, trời đã tối đen. Bệnh viện này không nhỏ, nhưng lại ít đèn đường, vị trí còn khá kín đáo nữa, xung quanh đặc biệt tối, nếu không có đèn xe, người đi đường căn bản chẳng nhìn thấy đường đi, chỉ đành một bước dò một bước mà thôi.

Hạng Du đang suy tính xem nên đậu xe ở đâu thì tốt, không chú ý đường liền va phải ổ gà, đèn xe chập chờn một phát liền nhìn thấy ở cách đó không xa có một người, dựa sát vào tường của bệnh viện, cúi đầu, hình như còn một người nữa, bị gã đặt lên tường, mới nhìn giống như đang đánh nhau, bởi vì một bàn tay của người kia đã bị gã đặt lên tường.

Hạng Du lập tức giận dữ.

Tiếng phanh xe rít lên một tiếng chói tai liền dừng lại, cửa xe mở ra, lại bị đóng sập lại, ngay cả chìa khóa cũng không thèm rút ra. Hạng Du xuống xe, chân bước nhanh qua, mặt lạnh tanh, hắn cảm giác đây là lần đầu tiên bản thân không kiềm chế được cơn giận dữ trong lòng.

Phương Dĩnh Đông hôm nay tan ca sớm, cố ý thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài chờ Hạng Du.

Đứng ở trước cửa bệnh viện, Phương Dĩnh Đông nhìn đông hồ đeo tay một cái, nghĩ thầm Hạng Du chắc cũng sắp đến rồi.

Lúc này có một người hướng phía mình đi đến, còn ngoắc tay với mình nữa.

“Dĩnh Đông, tan ca rồi sao? Hôm nay tan sớm thế, anh còn tưởng phải chờ rất lâu nữa chứ.”

Người nọ là Quan Triết, cũng chính là Nụ Cười Của Em.

Phương Dĩnh Đông cũng chào hỏi lại, nói có người đến đón, lập tức tới đây.

Quan Triết nghe xong liền hỏi là ai, rất muốn mời y một bữa cơm, mong bác sĩ Phương nể tình.

Phương Dĩnh Đông nói đã hẹn trước với Hạng Du rồi, không nên thất hẹn, kết quả Quan Triết nghe xong liền khựng lại một chút, đột nhiên ra tay đè y lên tường.

Đột nhiên bị người khác đè lên tường, phía sau lưng bị đập thẳng vào tường, may là giờ đang mùa đông, quần áo cũng nhiều. Còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã bị gã túm lấy, một tay còn lại thì bị ghim thật cao lên tường.

Phương Dĩnh Đông cau mày, “Anh làm gì vậy?!”

Quan Triết cúi thấp đầu xuống, cười nói: “Dĩnh Đông, em khách sáo thế làm gì? Đến gay bar thì có mấy người còn trong sạch chứ. Có phải em đã làm với người kia rồi không? Kĩ thuật của anh không tệ đâu, em nếu không…”

Gã cố ý thổi khí vào cổ Phương Dĩnh Đông, khiến dạ dày y quặn lại, làm y có cảm giác buồn nôn, dùng sức cắn chặt môi dưới của mình.

Quan Triết nói xong, buông một tay y ra, vươn tay sờ eo y, còn cúi đầu muốn hôn.

Phương Dĩnh Đông tức giận trợn trắng mắt, người cũng run rẩy, một tay vừa được thả ra, nắm chặt thành quyền, đánh mạnh sang.

Quan Triết bị đánh lên mặt gào lên một tiếng, khom nửa người xuống, ôm lấy mặt.

Ngay lúc gã cúi người xuống, Phương Dĩnh Đông mới nhìn thấy, cách đó không xa có một người đang đi đến, không phải Hạng Du thì còn là ai nữa. Khoảng cách rút gần lại, mặc dù đèn đường rất tối, nhưng vẫn còn nhìn thấy lờ mờ, lúc này y có thể nhìn rõ sắc mặt Hạng Du, cau mày, mặt lạnh tanh.

Hạng Du đi tới, vung nắm đấm vào mặt Quan Triết, Quan Triết bị đánh còn chưa kịp phản ứng liền bị Hạng Du bồi thêm một đấm nữa. Hai đấm này cũng không phải đấm cho vui, trực tiếp khiến gã nằm lăn quay dưới đất không thể bò dậy nổi.

Giọng Quan Triết không hề nhỏ, tất nhiên Hạng Du nghe được rất rõ ràng, một bên kéo bác sĩ Phương qua, hôn ngấu nghiến, một bên lạnh lùng nói với người đang nằm cong queo dưới đất: “Nhớ kĩ mày là cái loại cặn bã gì ! Lần sau tao mà thấy mày làm thêm một lần như thế này nữa, thì không chỉ đau hai ngày thôi đâu!”

Nói xong, kéo Phương Dĩnh Đông lên xe.

END 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.