Trò Chơi Địa Ngục

Chương 1: Chương 1: Bệnh viện khủng bố




Trước mắt là trần nhà trắng như tuyết.

Dung Âm mơ màng chớp mắt, cảm giác môi có chút khô, cô nâng tay lên muốn xoa cái trán đang đau, nhưng lại nhìn thấy tay áo có nếp nhăn thẳng đứng xanh trắng thuộc về quần áo của bệnh nhân.

Đây là bệnh viện?

Cô từ tầng lầu cao như vậy nhảy xuống, chắc hẳn là đã tan xương nát thịt, não vỡ tung, giống như là cà chua bùn nhão.

Cô không có khả năng được cứu lại.

Nghĩ đến đây, Dung Âm ngồi dậy, quan sát nơi mà cô đang ở.

Đây là một phòng bệnh nhiều người thông thường, tất cả trang trí chỉ có hai màu trắng xanh, trong không khí tràn ngập nhàn nhạt mùi nước khử trùng. Cái giường mà cô đang nằm cách cửa xa nhất, kế bên cửa sổ, cửa sổ rất lớn, bên ngoài là bầu trời tối đen như mực không nhìn thấy được ánh sáng.

Dung Âm liếc nhìn đồng hồ nhỏ trên tủ đầu giường, bây giờ là nửa đêm 12 giờ.

Thời gian này...

Dung Âm như có điều suy nghĩ mà sờ vào trong túi áo của áo bệnh nhân, tìm thấy được một tờ giấy được gấp lại, trên đó viết vài dòng chữ.

“Người chơi Dung Âm:

Hoan nghênh đến với trò chơi địa ngục.

Bạn với lý do tội tự sát sa vào trong địa ngục, sẽ phải vùng vẫy ở trong khủng bố vô tận. Bạn sẽ phải trải qua vô số trận trò chơi sinh tử, rửa sạch tội nghiệt, đạt được cơ hội hồi sinh.

Đừng có hòng coi thường mạng sống lần nữa, chết trong trò chơi, bạn sẽ bị xóa đi ký ức, sẽ bị bắt đầu lại lần nữa. Kết quả của việc tiêu cực trò chơi này, chính là vô tri vô giác bị quỷ hồn nhiều lần hành hạ đến chết.

Dừng chân quá ba lần trong phó bản tân thủ, sẽ mất đi tư cách chơi trò chơi, vĩnh viễn bị hành hạ đến chết.

Mỗi lần sau khi vượt qua trò chơi, bạn có thể chọn lựa cùng người chơi khác tổ đội, người chơi tổ đội sẽ cùng nhau trải qua trò chơi, trừ khi là tử vong, nếu không thì không thể rời khỏi đội ngũ.

Xin hãy nỗ lực tìm kiếm manh mối, tìm được cơ hội sống sót.

Chúc bạn chơi vui vẻ.”

Sau khi cô đọc xong tất cả nội dung, chữ trên giấy rất nhanh bị nhăn nhó ngay lập tức.

Nét chữ màu đen kia giống như là cá, bơi đi như bị xua đuổi trên giấy trắng, rất nhanh thì biến mất bên mép giấy.

Trò chơi địa ngục.

Dung Âm gấp giấy lại bỏ vào trong túi áo, mang dép đi xuống giường.

Giữa các giường ngủ được dùng cái rèm màu lam nhạt để ngăn cách, cô kéo rèm giường ra, nhìn thấy giường bên cạnh có một thanh niên đang nằm cũng mặc quần áo bệnh nhân.

Thanh niên thoạt nhìn khoảng 25 26 tuổi, tướng mạo rất hiền hòa, có chút phong độ của người trí thức, chắc hẳn là sinh viên công việc không tới mấy năm.

Anh nhắm mắt nằm trên giường, tay trái đặt ở phần bụng đang truyền nước biển. Sắp truyền xong rồi, cột máu màu đỏ nho nhỏ bắt đầu dọc theo ống truyền dịch chậm rãi leo lên trên.

Dung Âm đi lên, thăm dò hơi thở của thanh niên.

Ngay khi đầu ngón tay của cô không cẩn thận đụng vào chóp mũi của đối phương, thanh niên đột nhiên mở mắt ra.

Anh ngồi dậy, sau khi nhìn thấy tình cảnh xung quanh, ánh mắt chốc lát từ lạc lõng chuyển thành trong sáng, thay vào đó là kinh ngạc rõ ràng: “Đây là đâu, mình không phải chết rồi sao?”

Dung Âm di chuyển nửa bước qua bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy phía sau lưng của thanh niên có một tờ giấy trang sách lớn nhỏ thông thường được dùng băng dính trong suốt dán lên, trên đó là bốn chữ màu đen kiểu chữ in to: Người chơi Xa Hồ.

Theo bản năng cô sờ sau lưng, quả nhiên cô cũng có.

“Tôi tên Dung Âm, cũng là vừa mới tỉnh lại, giống với tình cảnh của anh.”

Dung Âm thả tay xuống, nói với Xa Hồ vẫn còn đang mơ màng: “Tôi biết bây giờ anh rất kinh ngạc, tôi cũng rất khó giải thích với anh về chuyện trước mắt. Anh có thể nhìn trong túi áo của mình, chắc hẳn sẽ có văn tự nói rõ, còn về tin hay không, thì xem bản thân anh.”

Xa Hồ nhíu mày nhìn thiếu nữ trước mắt.

Không thể không nói, tướng mạo của Dung Âm rất có tính lừa gạt, tuy cô đã 20 tuổi rồi, nhưng vẫn giống như tiểu cô nương 15 16 tuổi vậy.

Người nhỏ nhắn, trắng trẻo non nớt, mắt nho màu đen long lanh, tóc quăn dài màu đen đến eo, giống như búp bê xinh đẹp trong tủ kính.

Tướng mạo như thế này rất khó khiến người ta đề phòng.

Xa Hồ nhổ kim tiêm trên tay, đợi đến khi bàn tay không còn chảy giọt máu nào nữa, thì sờ vào trong túi áo, tìm được trò chơi hướng dẫn thuộc về anh.

Xa Hồ rõ ràng biết mình đã chết rồi.

Anh uống rượu lái xe, chiếc xe bị đụng bay ra xa mấy mét, bình xăng chảy dầu, dẫn đến nổ rất dữ dội, thậm chí anh còn không mong mình có thể giữ lại toàn thây.

Có thể tỉnh lại lần nữa vốn dĩ chính là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, dù cho thứ trên giấy viết kỳ lạ bao nhiêu, anh cũng có thể chấp nhận được.

Bởi vì sai lầm mà anh phạm phải, người trên hai chiếc xe đều đã chết rồi.

Đây là tội danh của anh.

“Trò chơi địa ngục...”

Xa Hồ có chút đau đầu: “Cho nên sau này chúng ta đều phải vùng vẫy trong trò chơi kinh dị này?”

Dung Âm gật đầu: “Nếu đã là trò chơi, thì sẽ có cách để vượt ải. Trước mắt còn không biết trò chơi lần này là tính chất gì, cũng không có bất kỳ manh mối nào, tóm lại, phải rời khỏi nơi này trước.”

Xa Hồ xốc mền lên, mang dép đi xuống giường, đang chuẩn bị kéo rèm giường bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Anh nhìn thiếu nữ nhu nhược vô hại bên cạnh, do dự một chút: “Cô có ngại cùng tôi trao đổi tội danh không, như thế thì sau này ở chung cũng an tâm hơn.”

Người đến trò chơi địa ngục đều có tội nặng, ai mà biết được bên cạnh sẽ là người như thế nào.

Dung Âm đứng sau lưng Xa Hồ, nghe thấy tiếng thì lặng lẽ rũ mi mắt xuống. Lông mi của cô rất dài và dày, được ánh đèn chiếu lên, khuôn mặt trắng nõn phản xạ ra bóng đen màu mực.

Bầu không khí rơi vào trầm mặc quỷ dị, Xa Hồ cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, đúng lúc anh chuẩn bị kết thúc câu chuyện, thì nghe thấy tiếng nói hơi ngọt và lạnh lùng: “Tội tự sát.”

Dung Âm ngẩng đầu lên, trên mặt không có biểu cảm gì: “Nếu anh không tin tôi, chúng ta có thể đường ai nấy đi.”

“Tôi chỉ là hỏi thôi, cô đừng tức giận.”

Xa Hồ đưa tay kép rèm giường: “Tôi cũng có xem qua một vài tiểu thuyết kinh dị, cảnh tượng lần này của trò chơi là ở bệnh viện, chắc là sẽ có quỷ, chúng ta cùng nhau hành động thì an toàn hơn. Đúng rồi, tôi tên Xa Hồ, do uống rượu lái xe gây tai nạn mới vào đây, chứ không phải là tội phạm giết người hung ác tàn bạo.”

Lời còn chưa dứt, rèm giường bị kéo qua một bên, có một thứ đỏ tươi chói mắt xông vào tầm nhìn của hai người.

Tay của Xa Hồ cứng đờ trên giữa không trung, sắc mặt trở nên khó coi.

Trên giường bệnh có một người phụ nữ đã chết.

Người phụ nữ ăn mặc quần áo bệnh nhân giống như họ, nằm thẳng tắp trên giường, trên cái mền được vén tới bắp đùi.

Phần bụng của cô ta bị đâm vài nhát, máu me đầm đìa, một con dao sắc bén cắm ở trên bụng của cô ta, trên thân con dao hầu như đều ở trong thân thể của cô ta.

Một loạt dấu chân màu máu đỏ kéo dài từ giường đến cửa, biến mất ở ngay mép cửa.

Nhân lúc Xa Hồ đang xoắn xuýt về thi thể, Dung Âm đi tới cửa phòng bệnh, thử vặn chốt cửa: “Cửa không mở được, bị người bên ngoài khóa lại rồi, chúng ta phải tìm được chìa khóa.”

Mở cửa không được, cô liền đi về phía thi thể.

Vừa rồi đứng có xa một chút, cô chỉ đại khái nhìn ra đây là một phụ nữ, bây giờ cô rõ ràng nhìn thấy được khuôn mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm sợ hãi.

Bởi vì mất máu, mặt của người phụ nữ trắng bệch dị thường, cái trán bị vũ khí cùn đập, hung khí chắc là đèn bàn đang lăn dưới đất. Vết thương trên trán tương đối nghiêm trọng, máu trên mặt cô ta, chảy vào trong đôi mắt trợn tròn của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.