Trò Chơi Hôn Nhân

Chương 5: Chương 5: Anh Ta Có Phải Người Tốt




Cô vừa mở cửa bước ra ngoài. Hạo Nhiên quay đầu lại nhìn cô thì ngay lập tức anh quay mặt đi, che miệng cười. Vì nhìn cô bây giờ rất giống một con nhóc giả trai đi bụi. Tóc thì bù xù, áo thì rộng và dài, quần short mà cô mặc thành quần lửng, (vì anh cao 1m80, cô thì chỉ 1m60 thôi),mặt nhìn rất ngố. Nhưng rất đáng yêu.

“Anh còn dám cười nữa hả? Bộ đồ này anh cho tôi mượn đó.” Cô thấy anh cười liền cong môi, nhăn mặt, cầm vạt áo sơ mi lên mà nói trách anh.

“À… không, không phải, tại tôi nghĩ tới chuyện khác nên cười thôi.” Anh mím chặt môi nín cười phân bua cho qua chuyện thôi.

“Cô đi rửa mặt, rửa tay đi.” Anh chỉ tay bên hông nhà có mấy cái lu nước.

“Haiz…” Cô thở dài nhìn cảnh vật xung quanh tối đen. Chỉ trong nhà và bên hông nhà đặt những lu nước là được bật đèn sáng thôi, bước nhẹ từ từ lại cái lu nước, lấy ca rửa mặt, lấy khăn giấy trong túi xách lau mặt. Cô đi lại phía sau lưng anh. Anh đang đứng trước nhà nhìn ra đầm tôm.

“Những đầm tôm xung quanh nhà này là của anh sao? Cô chỉ hỏi thăm.

“Uh.” Anh gật đầu nói chứ không quay mặt lại.

Cô nghĩ thầm “tội nghiệp cô gái nào lấy anh quá. Về ở trong căn nhà tôn này, còn phải nuôi tôm nữa. Thật tội nghiệp mà.” Cô nhắm mắt lắc đầu tưởng tượng ra cảnh ở đây.

“Này… sao cô lại bị lạc vậy?” Anh liền quay lưng lại hỏi cô trong khi cô đang bận suy nghĩ.

Cô liền giật mình “hả? Anh nói gì?”

“Cô hay đứng thẩn thờ suy nghĩ vậy sao?”

“Không… không có.” Cô lắc đầu xua tay liên tục.

“Thế sao cô bị lạc.”

“Tại tôi bận nghe điện thoại, do điện thoại bị mất sóng nên tôi phải di chuyển mọi hướng để tìm sóng.” Cô cúi đầu, đan từng ngón tay vào nhau.

“Nhà bạn cô ở khu nào, cô biết không?” Anh đang nghĩ cách để đưa cô về.

“Tôi không biết.” Vẻ mặt đượm buồn.

“Cô không biết thì làm sao tôi đưa cô về.” Anh lắc đầu.

“Điện thoại anh cho tôi mượn điện thoại đi.” Cô liền chợt nhớ ra.

“Uh. Điện thoại tôi để trong nhà.” Anh cười đi vội vào nhà.

Cô mừng rỡ chạy vội theo sau, “á… đau quá.” Do cô chạy nên ảnh hưởng đến vết thương đầu gối. Anh liền chạy lại nhìn đầu gối chảy máu “cô đi từ từ thôi. Vết thương đầu gối sẽ đau và khó lành nếu di chuyển nhanh.”

Khuôn mặt cô nhăn nhó “tôi biết rồi, tại tôi quên.”

“Tôi ẵm cô.” Nói rồi anh liền ẵm cô đi vào nhà. Cô chỉ biết há miệng bất ngờ với hành động của anh. Mặt cô ửng đỏ lên. Anh đỡ cô ngồi xuống ghế. Anh đưa cô điện thoại Nokia 1280. “Cô gọi đi.”

“Hả.” Cô nhận điện thoại từ anh mà nghĩ thời buổi giờ còn dùng điện thoại màn hình trắng đen này sao.

Cô cầm điện thoại định bấm số gọi Ba mình thì cô chợt lắc đầu suy nghĩ “không được gọi Daddy, gọi Dady sẽ lo lắng mà chạy xuống đây cho xem.”

“Sao cô không gọi đi?” Anh thấy cô cầm điện thoại ngồi thẩn thờ.

“Tôi không thể gọi cho Daddy, Ba tôi sẽ lo lắng lắm.” Mắt long lanh nước.

“Gọi cho bạn cô đi.” Anh liền nhắc.

“Tôi không nhớ số. Tất cả số điện thoại tôi lưu trong điện thoại đã rớt xuống đầm tôm rồi.”

“Vậy coi như xong.” Anh lắc đầu bó tay với cô luôn.

“Giờ làm sao đây.” Cô bắt đầu hoảng loạn. Cô đứng bật dậy, cô khóc lớn.

“Bình tĩnh. Bình tĩnh…” Anh trấn an cô. Nhưng cô vẫn khóc lớn.

“YÊN LẶNG.” Anh liền hét lớn để cô nghe.

Tiếng hét của anh làm cô sợ, cô nín khóc, cắn môi, nước mắt vẫn tuôn rơi, ngồi xuống ghế, cúi mặt gạt nước mắt.

Nhìn cô ngoan ngoãn ngồi im như đứa học sinh bị thầy la. Anh mím môi, ráng không cười bật ra tiếng cho cô biết.

“Trời tối rồi. Tôi không thể dẫn cô đi tìm nhà được. Cô cứ ngủ ở đây đi, mai tôi sẽ dẫn cô đi tìm nhà được không?” Giọng anh giả bộ nghiêm làm cô chỉ biết gật đầu nghe lời không dám cãi.

Anh đứng nhìn cô mà cười khẽ, cô cứ mãi cúi đầu ngồi im đó mà không dám động đậy. Chợt anh thấy cô ôm bụng.

“Cô đói ư?” Anh liền hỏi.

Cô gật đầu, tay thì cứ xoa bụng.

“Cô ăn mỳ gói được chứ? Nhà tôi chỉ có mỳ gói thôi.”

Cô chỉ gật đầu tiếp. Anh cười đi ra ngoài, khoảng gần năm phút sau, anh quay lại trên tay cầm tô mỳ gói bốc khói nghi ngút đặt lên bàn cạnh cô ngồi.

“Cô ăn đi cho đỡ đói.” Anh đặt đôi đũa lên tô và mời cô ăn.

“Cám ơn!” Cô gật đầu và cầm đôi đũa lên nhìn tô mỳ.

“Sao vậy. Sao cô không ăn mà ngồi nhìn vậy. Tôi không có bỏ thuốc vô đâu. Yên tâm.” Anh ngồi đối diện nên thấy cô cứ nhìn tô mỳ.

“Đây là lần đầu tiên... tôi ăn mỳ gói.” Mặt ngây thơ ghê.

“À... ăn thử đi cũng không đến nổi tệ.” Anh chỉ cười, nhìn cô anh cũng biết cô là tiểu thư rất được nuông chiều mà.

Cô nghe lời anh thử ăn mỳ gói. Cô cầm đũa ăn thử cọng mỳ. Cô liền ngước mặt, mở tròn xoe mắt nhìn anh.

“Ngon quá. Thật là ngon.” Cô giơ ngón tay cái lên, mỉm cười nhìn anh.

“Nếu ngon thì ráng ăn hết đi nha.” Anh bật cười thành tiếng. Không ngờ cô lại thích món mỳ ăn liền này chứ.

Cô gật đầu, cắm cúi ăn mỳ gói. Cô không ngờ mỳ gói lại ngon đến như vậy. Về nhà cô nhất định sẽ mời Daddy ăn thử mỳ gói. Nhớ tới Daddy nước mắt lại tuôn.

“Sao lại khóc nữa?” Anh dùng ngón trõ gõ vào bàn hỏi cô khi thấy cô khóc.

“Không... không có khóc... tại khói tô mỳ làm tôi cay mắt.” Cô gạt nước mắt, khuôn mặt buồn phân bua trả lời.

Anh biết cô nói không thật, cô đang buồn, khóc tủi thân. Anh suy nghĩ nếu cô nói thật anh biết cảm xúc và suy nghĩ của cô thì anh có thể an ủi cô mà. Anh cứ ngồi nhìn đợi cô ăn xong thì mới lên tiếng.

“Cô cứ đi rửa mặt đi. Để đó tôi dọn cho.” Cô chỉ gật đầu rồi đi ra bên hông nhà rửa mặt.

Hạo Nhiên tranh thủ dọn dẹp và giăng mùng cho cô ngủ. Vừa thấy cô lê từng bước chân vào nhà là anh liền nói:

“Tôi đã giăng mùng rồi. Cô lên giường ngủ đi. Yên tâm ngủ, sáng mai cô sẽ gặp lại bạn cô mà.” Anh cố gắng động viên cô. Nhìn cô ủ rũ, buồn hiu không có sức sống rất khác với cô bé chảnh chọe, ngang bướng mà hồi sáng anh gặp quá.

Nghe anh nói, Mẫn Nhi chỉ biết gật đầu làm theo thôi. Vén mùng lên chui vào mùng, nằm xuống giường, (giường cứng quá không êm gì hết).

Cô lăn qua lăn lại. 'Đau người quá', cô ngồi bật dậy xoa người, nhìn qua thấy anh đang ngồi ghế cạnh bàn tròn. Chăm chú bấm điện thoại. Cô bước xuống giường đi lại ghế ngồi.

“Anh kêu tôi ngủ ở giường anh rồi. Tối nay anh ngủ ở đâu?” Cô liền lên tiếng.

“Thì ngủ ngồi thôi.” Anh ngưng bấm điện thoại quay qua nhìn cô.

“Hả?” Cô không tin có người lại hay ngủ ngồi.

“Tôi quen rồi.” Anh lẫn tránh ánh mắt soi của cô khi nghe câu nói anh vừa trả lời.

“Sao không lên giường ngủ.” Anh ngạc nhiên khi cô cứ ngồi đây.

“Giường cứng quá... tôi nằm đau hết cả người.” Cô nhăn mặt xoa người.

“Tùy cô. Không vào giường ngủ, cứ ngồi ở đây đi, để muỗi chích thành sẹo thì đừng có la nhé.” Anh vẫn tiếp tục bấm điện thoại, mỉm cười.

Nghe anh nói, cô sợ liền đi lại chui vào mùng, nằm xuống giường quay qua nhìn anh, khẽ nói, “tên điên. Thích hù dọa mình. Cho anh ở ngoài đó muỗi chích chết anh đi.”

Anh quay qua nhìn cô, cô hết hồn quay mặt vào trong, tự độc thoại “không lẽ anh ta nghe được mình nói xấu anh ta? Chắc không đâu, nếu nghe là trả lời mình rồi?”

Cô lại quay qua liếc nhìn anh. Miên man với dòng suy nghĩ “anh ta có thật là tốt không nhỉ? Mình có nghĩ xấu anh ta? Mà từ lúc gặp anh ta tới giờ… anh ta đâu có biểu hiện gì xấu đâu… chắc anh ta là người tốt… không được… không được phải đề phòng cho chắc… tối nay mình không được ngủ… phải thức canh anh ta chứ… đúng rồi quyết định như vậy đi.” Cô nắm chặt năm ngón tay giơ lên thể hiện sự quyết tâm với suy nghĩ của mình là thức suốt đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.