Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 74: Chương 74: Trở về quận Giang Ninh




Dấu tay này to bằng tay người bình thường, màu hơi đen.

Tô Bằng lập tức nhận ra dấu tay này giống hệt với dấu tay hắc y nhân trong trò chơi gây ra trên ngực hắn.

Tô Bằng đứng trước gương lắc mạnh đầu rồi dùng tay lau gương, phát hiện mình không nhìn nhầm. Hắn cúi nhìn ngực mình, dấu tay đó in trên ngực hắn như dấu tay của quỷ vậy!

Tô Bằng bỗng nhiên choáng váng, hắn cố chịu đựng, tắt nước nóng, lau người, mặc áo choàng tắm vào rồi ra phòng ngủ, ngồi đó ngẩn người nhìn dấu tay trên ngực.

Vào khoảnh khắc này, trong đầu hắn đột nhiện hiện lên rõ mồn một Tiêu Lâm bị giết chết một cách thần bí và cả tử trạng thê thảm của Phó Khang khi bị tên bắn xuyên gáy.

Day day trán, Tô Bằng cố bắt mình bình tĩnh lại, suy nghĩ cho rõ ràng.

“Vừa rồi…ngay sau khi mở nước nóng ngực mình giống như chịu tác động mạnh. Sau đó ngực rất đau, có cảm giác bị tắc nghẽn, không thể thở được… Sau đó dường như ngất đi, sau khi tỉnh lại thì trước ngực xuất hiện dấu tay… Mình có thể chắc chắn trước khi hôn mê ngực không có thứ này.”

Tô Bằng ngồi trên giường cố gắng suy nghĩ, hắn ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã là hai giờ đêm.

“Hai giờ à.. Khi mình tắm là một giờ rưỡi. Vậy thì dấu tay này xuất hiện trong nửa tiếng đó.”

Nghĩ đến đây Tô Bằng ấn lên ngực mình thấy hơi đau. Điều này khiến hắn thở phào một chút, vì hắn phát hiện dấu tay này có màu sẫm như vậy phần lớn là vì tụ máu. Ngực hắn dường như bị tác động mạnh, còn dấu tay này là vết tụ.. Nếu chỉ là vết tụ máu thì hắn thấy đỡ lo hơn.

“Khoảng mười lăm hai mươi phút mình mất đi ý thức. Dấu tay này chắc xuất hiện trong thời gian đó. Sau khi tỉnh lại mình thấy cổ họng có vị ngọt, dường như ngực bị đnahs mạnh rồi ho ra máu.. Từ đó có thể thấy có lẽ mình bị đánh mạnh rồi.”

“Giờ điều quan trọng là vết thương này đột nhiên xuất hiện hay khi mình hôn mê bị kẻ nào đánh.”

Tô Bằng nghĩ, rồi đứng dậy đi vào nhà tắm nhìn chỗ mình vừa nằm ngất.

“Khi tỉnh dậy, mặt mình gần miếng gạch chống nước, tư thế dường như bị người nào đó di chuyển.”

Nhớ lại một chút Tô Bằng lại kiểm tra cửa, rồi nghĩ.

“Cửa trong công ty đều là cửa thẻ từ, phải có thẻ từ có thông tin thân phận mới mở được. Phòng mình ngoài mình có thẻ ra chỉ có Thời Thiên Quân là có thẻ dự phòng… Cửa cũng không có dấu hiệu phá hoại. Khả năng Thời Thiên Quân đột nhiên đến phòng tắm của mình, tình cờ thấy mình hôn mê, đánh mình một chưởng, dường như là không thể. Vậy dấu tay này có lẽ là tự nhiên xuất hiện.”

Nghĩ đến đây Tô Bằng lại ấn lên ngực một cái, đau đến méo mặt.

“Ngực chịu một sức mạnh thế này tương đương với bị dụng cụ phá cửa của cảnh sát đập phải. Nếu không phải vì thân thể đột nhiên khỏe hơn trước, có lẽ xương sườn cũng gãy. Sức mạnh thế này mình ngất đi cũng là bình thường.”

Tô Bằng nghĩ bụng, rồi lẩm bẩm:

“Điểm mấu chốt là vết thương trên ngực mình giống hệt trong trò chơi, rốt cuộc có phải trùng hợp không?”

Nói xong hắn bắt đầu đặt ra các khả năng.

Khả năng 1, vết thương này không liên quan tới trò chơi, là một sự bất ngờ thần bí nào đó.

Khả năng hai, vết thương này liên quan tới trò chơi, là biểu hiện trực tiếp khi bị thương trong trò chơi. Nhưng nếu vậy thì mọi việc xảy ra như thế nào?

Tô Bằng nhanh chóng loại bỏ khả năng thứ nhất vị trí của dấu tay này thật sự quá “chuẩn”, khiến hắn ngoài việc liên tưởng đến một chưởng của hắc y nhân trong trò chơi ra thì không còn khả năng nào khác.

Vậy nếu nghĩ theo khả năng thứ hai thì lại xuất hiện câu hỏi rồi…

Câu hỏi thứ nhất, nếu vết thương này liên quan tới trò chơi thì mọi thứ phát huy tác dụng kiểu gì? Một loại sức mạnh thần bí sao? Nó là gì?

Câu hỏi thứ hai, nếu thực sự tồn tại sức mạnh thần bí, mình không phải lần đầu bị thương trong trò chơi, tại sao lần này lại phản ứng?

Câu hỏi thứ ba, loại phản ứng thần bí này là ngẫu nhiên hay tất nhiên? Chỉ mình mình có hay những người chơi khác cũng sẽ trải qua?

Câu hỏi thứ tư, Tiêu Lâm và Phó Khang chết có liên quan tới việc này không? Công ty liệu có biết chuyện này?

Cuối cùng, hậu quả của việc này là gì? Mình có thể có đối sách gì?

Khả năng đầu tiên Tô Bằng nghĩ tới đó là thôi miên.

“Nếu nói phản ứng này mọi người chơi đều sẽ trải qua thì cái chết của Tiêu Lâm và Phó Khang đều có thể giải thích…”

Cảnh trí và mọi tín hiệu phản hồi trong trò chơi đều quá giống thật… Nếu có ngươi bảo với Tô Bằng bị thương trong trò chơi cũng sẽ có phản ứng lên cơ thể thật thì Tô Bằng cũng tin tám phần.

Nhưng đến câu hỏi thứ hai, mình không phải bị thương lần đầu, tại sao trước đó không có phản ứng gì?

Hơn nữa còn có hai bằng chứng bất lợi cho suy đoán này, một là tam thẩm Tăng Na từng nói, thôi miên ở trình độ đó rất khó đạt được. Hai là, Tô Bằng đột nhiên nghĩ tới cái chết của Tiêu Lâm, hắn đã tận mắt chứng kiến cả quá trình, Tiêu Lâm là bị một thứ sức mạnh thần bí “nhấc” lên trên không trung đập vào tường. Tô Bằng không nghĩ sức mạnh thôi miên lại ảnh hưởng tới quy tắc vật lý

Hoặc đó là một thứ sức mạnh thần bí?

Tô Bằng lắc đầu, đánh một dấu hỏi cho suy đoán này, tạm thời để nó sang một bên. Nếu có thể là sức mạnh thần bí thì với hắn mà nói là một loại sức mạnh không thể kháng cự, có nghĩ cũng vô ích.

Hắn bắt đầu suy nghĩ tại sao trước kia mình không bị thương.

Rất nhanh hắn đã có kết luận.

“Thời gian… và cả hồi phục, mấy lần bị thương trước mình đều lập tức xử lý, tuy trong trò chơi giống thật nhưng tốc độ hồi phục thương thế nhanh hơn rất nhiều ngoài hiện thực. Có lẽ đó là nguyên nhân những lần trước thân thể không có biểu hiện.”

“Còn lần này, cũng khoảng bốn tám giờ kể từ khi mình bị thương trong trò chơi rồi. Có lẽ thời gian là điểm mấu chốt.”

“Còn liệu có phải phản ứng ngẫu nhiên hay không, chỉ cần thử nghiệm xem thương thế trong trò chơi có mang ra hiện thực không”

Tô Bằng lúc này đã dần bình tĩnh.

Đồng thời hắn cũng nghĩ tới, nếu đây không phải ngẫu nhiên thì phần lớn những nhân viên cũ trong công ty chắc cũng nhận ra… Dù sao nếu vết thương chỉ trong bốn tám tiếng không xử lý là xuất hiện phản ứng trên cơ thể thì người trong công ty có quá nhiều cơ hội phát giác ra điều kỳ lạ. Nhưng nhìn biểu hiện thì dường như không phải như vậy.

Còn về hậu quả…

Hậu quả nghiêm trọng nhất chính là chết. Nhưng thương thế trong trò chơi không khiến mình chết, nếu vết thương này thật liên quan tới trò chơi thì trong hiện thực mình cũng không đến nỗi chết nhanh như vậy.

Còn về đối sách, nếu trong trò chơi trị khỏi thương thế thì rất có khả năng ngoài hiện thực vết thương cũng biến mất.

Nghĩ thông điều này, cuối cùng Tô Bằng cũng bớt lo lắng.

“Nghĩ vậy cũng có ích một chút. Còn phải thí nghiệm trong trò chơi hoặc tìm được cách xử lý vết thương trong trò chơi.””

Cũng đã muộn, Tô Bằng nhìn dấu tay trên ngực, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, hắn cũng bình tĩnh lại nằm xuống ngủ…



Không lâu sau Tô Bằng tỉnh lại, nhìn ngực thì dấu tay nhạt hơn nhiều, giống như mấy tiếng sau khi trúng chưởng vậy

“Nếu tối nay nó lại đen hơn thì có thể cơ bản xác định là phản ứng của vết thương trong trò chơi.”

Tô Bằng nghĩ, hắn vào rửa mặt xong ngồi yên một tiếng sắp xếp lại mọi việc đã xảy ra xong đến nhà ăn.

Lúc này khoảng năm giờ sáng, công ty đã có người dậy, ăn xong bữa sáng hắn tới phòng đăng nhập.

Chỉ thấy Lôi Minh ngồi sau bàn làm việc, thấy Tô Bằng thì gật đầu nói:

“Chào buổi sáng, cậu đến đúng lúc lắm, có một số bảng cần cậu điền.”

Tô Bằng gật đầu lại gần, thấy đó một số bảng điều tra nhân vật trong trò chơi. Phải điền thuộc tính, trang bị, kỹ năng, thân phận hiện tại, còn cả những nhiệm vụ đã hoàn thành của nhân vật.

Tô Bằng điền đúng thuộc tính nhân vật, còn kỹ năng thì đổi Thần Hành Bách Biến thành Thần Hành Thuật, đẳng cấp cũng đổi thành màu bạc tầng ba, còn bán thức kiếm pháp điền thành Vô Danh Kiếm Pháp, đẳng cấp không biết. Còn Dung Nham Kính Hồ Tâm Pháp hắn không điền, chỉ viết Hóa Vũ Công tầng bốn, Vô Phong Kiếm cũng viết thành trường kiếm phổ thông, đạo cụ trong túi Càn Khôn hắn cũng giấu không ít.

Còn những phần khác Tô Bằng cũng điền theo sự thật, chỉ là không viết thân phận đệ tử Tử Hà Môn.

Điền hết cũng nửa tiếng, Lôi Minh gật đầu, cất tư liệu của Tô Bằng đi, nói:

“Hôm nay là ngày cuối tháng rồi, lát hai người còn lại điền xong tư liệu tôi sẽ đưa cho Thời bộ trưởng. Khoảng chiều tan lam là các cậu sẽ biết mình được phân đến nhóm nào.”

Tô Bằng gật đầu, cười nói:

“Có lẽ tôi sẽ vào nhóm Hổ Bôn, đến lúc đó mong nhóm trưởng Lôi chiếu cố.”

“Ha ha, dễ nói thôi. Cậu rất nhanh nhẹn, chơi cũng không tồi, tôi đánh giá cậu rất cao.”

Lôi Minh cười.

Khách sáo vài câu với Lôi Minh, Tôn Thế Giai và Quý Minh cũng tới, điền vào bảng của mình.

Tô Bằng thì đăng nhập trò chơi.

Trong trò chơi, Tô Bằng xuất hiện trong khoang thuyền của mình, chiều là thuyền sẽ tới Giang Ninh.

Việc đầu tiên khi đăng nhập vào trò chơi là Tô Bằng cởi áo ra nhìn ngực.

Quả nhiên dấu tay trên ngực vẫn còn đó, hơn nữa màu hình như đậm hơn. Tô Bằng cũng cảm thấy hơi tức ngực, khí huyết không thông, miệng cũng có vị tanh tanh của máu.

“Mong là nhanh chóng tới Giang Ninh tìm Hàn đại phu, y thuật của hắn có lẽ có thể chữa được.”

Tô Bằng nghĩ.



Cả buổi sáng Tô Bằng cũng không tu luyện nội công được, liền cùng Âu Dương Khánh và Lăng Tiêu Vũ trò chuyện, cuối cùng cũng đến chiều.

“Nhìn kìa Tô đại ca, chúng ta đến cảng Giang Ninh rồi.”

Lăng Tiêu Vũ đứng trên mũi thuyền, quay lại nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nhìn, chỉ thấy bến đỗ ở ngay trước mắt không xa nữa rồi, phía sau bến không xa là tòa thành hùng vĩ.

“Cuối cùng cũng về rồi…”

Tô Bằng cảm khái.

Thuyền giảm tốc độ, chậm rãi cập bờ, có người lấy ván gỗ ra nối thuyền với bờ.

“Ha ha, Tô tiểu huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng về nhà rồi. Còn ta phải sáu bảy ngày nữa mới tới được nơi cần tới. Chúng ta từ biệt tại đây nhé.”

Âu Dương Khánh đứng trên thuyền cung tay nói.

“Dọc đường nhờ Âu Dương huynh chiếu cố, tiểu đệ trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi Giang Ninh, nếu có việc gì huynh cứ liên hệ với dịch trạm.”

Tô Bằng cũng cung tay nói.

“Ta biết rồi. Lần này ta tới đại mạc tây bắc, có lẽ sẽ không trở lại trong một thời gian. Nếu tiện ta sẽ viết thư những gì gặp trên đường cho ngươi. Chỉ là đừng cười chê chữ ta xấu là được. Ha ha ha! Thôi, giang hồ nhi nữ cũng không cần dài dòng, từ biệt tại đây là được rồi!”

“Được, chúc Âu Dương huynh chuyến đi đại mạc này võ công sẽ tăng tiến. Ta cáo từ!”

Tô Bằng cũng tay chào, rồi cùng Lăng Tiêu Vũ xuống thuyền.

“Ủa, sao ở đây nhiều quan quân vậy?”

Hai người xuống thuyền, Lăng Tiêu Vũ nhìn xung quanh nói. Tô Bằng cũng nhìn, quả nhiên có không ít người của Hắc Thủy Quân.

Lúc này, ba quân sĩ Hắc Thủy Quân tiến tới trước mặt hai người Tô Bằng. Người đứng đầu khẽ gật đầu nhìn Tô Bằng, nói:

“Hai vị, cho ta xem lộ dẫn của hai vị. Chúng ta cần kiểm tra, hy vọng hai vị hợp tác.”

Tô Bằng và Lăng Tiêu Vũ gật đầu, lấy lộ dẫn ra. Cái của Tô Bằng vẫn là của Hắc Thủy Quân của Hàn Thác đưa. Tô Bằng lấy ra hỏi:

“Mấy vị, quận Giang Ninh xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại kiểm tra nghiêm ngặt thế?”

“Đúng là có một vài chuyện… Hửm? Ngươi là Tô Bằng? Hắc Thủy Quân của quận Giang Ninh? Đây là lộ dẫn của ngươi?”

Quân sĩ kia nhìn lộ dẫn của Tô Bằng liền ngẩng lên.

“Chính là của ta. Có vấn đề gì sao?”

Tô Bằng thấy sắc mặt người đó thay đổi liền hỏi.

“Ngươi là Tô Bằng, lại là người quận Giang Ninh…vậy thì không sai rồi… Người đâu! Hung phạm Tô Bằng ở đây, mau bắt lấy hắn!”

Quân sĩ này đột nhiên rút đao hô lớn.

Tô Bằng giật mình, chỉ thấy trên bờ có khoảng hơn trăm Hắc Thủy Quân rút vũ khí tràn về phía này bao vây lấy hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.