Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 124: Chương 124: Cảm giác quen thuộc




Tuy rằng Thẩm Tu Lâm nói rất chắc chắn, nhưng sự thực là Đông Phương Hiễn vẫn chưa tỉnh lại.

Người của Thẩm gia cũng không hỏi thêm nữa, bọn họ đều nhìn thấy được Thẩm Tu Lâm quan tâm Đông Phương Hiển thế nào, vậy nên cũng tin tưởng hắn sẽ không để cho người yêu của mình xảy ra chuyện.

Bọn họ quan tâm đến một mức độ hợp lý là được, nếu không thì, sẽ khiến cho hắn phải chịu áp lực.

Ăn cơm sáng xong, Thẩm Tu Lâm lên lầu, sau đó dùng một chút ít tinh thần lực đã khôi phục của mình để chữa trị cho Đông Phương Hiển, một lúc lâu mới chậm rãi dừng lại.

Nắm tay của đối phương, Thẩm Tu Lâm lần thứ hai nhẹ nhàng hôn lên môi người yêu, ra khỏi phòng.

Xuống lầu, Dương Phân và Hứa Du Nhiên không ở nhà, Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du cũng đã ra ngoài.

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, cũng ra khỏi nhà.

Hắn cũng không có mục tiêu nhất định, chỉ là ra ngoài tuỳ ý đi một chút.

Lúc này, trong lòng hắn bỗng nhiên có một cảm giác mơ hồ nào đó.

Thẩm Tu Lâm nhìn về hướng cửa căn cứ phía xa…

Nơi đó, giống như có vật gì đó đang hấp dẫn hắn, nhưng hắn lại không nói rõ được đó là vật gì.

Nghĩ một lúc, Thẩm Tu Lâm vẫn quyết định đi tới xem sao…

Lúc này, cửa căn cứ.

Tiểu đội của Vương Thụ Lâm, Vương Thụ Căn đã tới đây, cũng mang theo cả người đàn ông cùng đứa nhỏ.

Hai người quả thực là một cặp cha con kỳ quái.

Đám người Vương Thụ Lâm sau khi kiểm tra đều không phát hiện có vấn đề gì.

Đúng vậy, người từ bên ngoài tới căn cứ là phải thông qua kiểm tra, những người bị tang thi cắn qua, dù là dị năng giả cũng phải quan sát.

Trên người mấy người Vương Thụ Lâm không có vết thương, giấy thử phản ứng do Thẩm gia nghiên cứu ra cũng cho kết quả bình thường, vậy nên họ có thể ở lại ngoại thành căn cứ.

Thế nhưng, khi kiểm tra tới người đàn ông cùng đứa nhỏ lại xảy ra vấn đề.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, cặp cha con này rõ ràng không bị thương, thế nhưng phản ứng trên giấy thử rất kỳ quái.

Vấn đề này cũng không phải là do phát hiện ra bệnh độc. Khi bị nhiễm bệnh độc, giấy thử sẽ biến thành màu đen, nếu không bị nhiễm sẽ là màu trắng. Nhưng hiện giờ màu giấy thử lại là màu tím.

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa.

Vì vậy, hai người bị cản lại.

Người đàn ông cùng đứa nhỏ khi theo đoàn người Vương Thụ Lâm đi tới Thẩm gia căn cứ thì đã mặc quần áo vào.

Quần áo của đứa nhỏ là tìm thấy trên người một bé trai đã biến thành tang thi trong một chiếc xe bỏ hoang ven đường. Kỳ thực là mấy người Vương Thụ Lâm cảm thấy đứa nhỏ không nên mặc quần áo trên người tang thi, thế nhưng không tìm được đồ khác thích hợp.

Đứa nhỏ cũng muốn mặc quần áo, thế nên người đàn ông mặc vào cho bé.

Quần áo của người đàn ông đang mặc là lấy của Vương Thụ Lâm, đến cả giày cũng như thế.

Giấy thử biến thành màu tím, tình huống như thế chưa bao giờ xảy ra, vậy nên những người trông coi bên ngoài căn cứ không cho hai cha con đi vào.

Vương Thụ Lâm cũng thấy khó xử, muốn đứng ra hỗ trợ nói giúp cho người đàn ông, thế nhưng những người khác hoàn toàn không chấp nhận.

Hơn nữa, dù có nể mặt Vương Thụ Lâm, thì đây cũng không phải là việc nhỏ, có quan hệ rất nhiều tới an nguy của những người khác.

Nhưng đứa nhỏ nhìn thấy mình bị ngăn lại, có dị năng giả còn hoài nghi nhìn bọn họ, có chút khó chịu.

Lúc bắt đầu chỉ là khó chịu, nhưng khi có người chỉ chỏ thì bé đã hoàn toàn nổi giận.

Đó là một nhóm người bình thường và dị năng giả cũng qua tới căn cứ tị nạn.

“Giấy thử phản ứng là bị lây nhiễm, người như vậy không thể đi vào.”

“Đúng vậy, đây là không có trách nhiệm với an nguy của những người khác.”

“Người như vậy không thể vào căn cứ.”

“Người như vậy cần phải giết.”

“Không sai. Sắp biến thành tang thi rồi.”

Càng ngày càng có nhiều người kêu giết hai cha con này, mấy người Vương Thụ Lâm cũng bị chen lấn xô đẩy ra ngoài.

Mấy người dị năng giả phụ trách bên này đều suýt chút nữa không thể ngăn cản đám người đang có xu thế bạo động này.

Những người này trong nhà đều có người thân đã qua đời, vô cùng căm ghét tang thi.

Hơn nữa vẻ ngoài của đứa bé cũng không dễ nhìn, kỳ dị quái gở, cho nên bọn họ hoàn toàn không có chút thương xót nào.

Khi đứa nhỏ nghe những người này muốn giết bé, lập tức nổi giận.

Tinh thần lực mạnh mẽ phát ra, đâm mù mắt những người đang la hét lớn nhất.

“A.” Đó là một dị năng giả cấp một, đến cả tang thi cấp hai còn có thể bị cắt đầu ngay lập tức, nói gì tới dị năng giả chỉ có cấp một.

Dị năng giả kia hét thảm một tiếng, sau đó che mắt lăn lộn trên đất. Những người bên cạnh cũng phát điên theo.

“A. Đây là ma quỷ từ nơi nào tới.”

“Nó nhất định đã bị lây nhiễm.”

“Trời. Một đứa nhỏ thôi sao lại khủng bố như vậy.”

“Tang thi. Nó nhất định là tang thi biến dị.”

“Cha của nó nhất định cũng không phải thứ tốt đẹp gì.”

“Mau giết bọn họ.”

Những người đang chờ kiểm tra lúc này đã hoàn toàn hỗn loạn.

Trận hỗn loạn này khiến cho những dị năng giả phụ trách kiểm tra cũng giật mình, cũng khiến cho đội tuần tra chú ý tới.

Nhưng chờ khi đội tuần tra chạy tới bên này, chiến đấu đã bắt đầu.

Đứa nhỏ một người đối mặt với một đám dị năng giả, trên mặt lại hoàn toàn không sợ hãi, trên thực tế, bé còn cảm thấy những người này quá yếu.

Vì vậy, đứa nhỏ trực tiếp sử dụng tinh thần lực đánh gục đối thủ.

Những người kia, bị uy lực từ tinh thần lực của đứa nhỏ đè ép, hoàn toàn không thể đứng lên, người ngã ngựa đổ.

Hơn nữa, những người không có thực lực ngay lập tức hét lên thảm thiết.

Toàn bộ đám người hoảng sợ nhìn đứa nhỏ, sau khi đội tuần tra chạy đến, bé cũng hoàn toàn không coi đội tuần tra ra gì.

Khi đội tuần tra ra tay ngăn cản, bé lập tức ra tay với đội tuần tra.

Trong đội tuần tra, cấp bậc thấp nhất đều là cấp một cao nhất, mạnh nhất là cấp hai cao nhất, còn nếu là đội trưởng thì sẽ là cấp ba.

Thế nhưng, hơn hai mươi người trong đội tuần tra đều bị đứa nhỏ đánh gục.

Khi Thẩm Tu Lâm tới nơi, đứa nhỏ vừa mới đánh cho đội tuần tra nằm sấp cả đám.

Thẩm Tu Lâm nheo mắt, nhìn đứa nhỏ hai tuổi đang giao đấu, bỗng chốc tim kịch liệt đau đớn.

Loại cảm giác hấp dẫn không rõ nguyên nhân kia lại ập tới… lẽ nào chính là vì đứa nhỏ này?

Híp mắt nhìn sang, tuổi của bé đúng là rất nhỏ, thoạt nhìn chỉ khoảng hai tuổi mà thôi, thế nhưng tinh thần lực lại mạnh như vậy.

Một người muốn đối đầu với nhiều người như vậy đương nhiên là không phải dễ dàng.

“Các người đều là đồ xấu xa. Còn muốn giết ta. Xấu xa.”

Thẩm Tu Lâm nghe mấy câu nói của bé, sau đó nhìn tới một người khác.

Đó là người đàn ông vẫn luôn dùng tư thế bảo hộ đứa nhỏ kia.

Hơi thở của người này có chút quái lạ…

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn người đàn ông.

Người này thoạt nhìn không giống như rất mạnh, thế nhưng cảm giác lại không phải đơn giản như vậy.

Nhấp mội, Thẩm Tu Lâm thậm chí còn có một loại cảm giác.

Đó chính là, bản thân mình đang bị thương, chưa chắc đã là đối thủ của người này.

Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm nhướn mày, sau đó cũng phát ra tinh thần lực, cùng đứa nhỏ đối đầu.

Chỉ là, khi tinh thần lực của hai người tiếp xúc, Thẩm Tu Lâm phát hiện, tinh thần lực của hai người giống như có một chút xíu tính chất giống nhau.

Không sai, quả thực là tính chất giống nhau.

Thẩm Tu Lâm rất ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì.

Đứa nhỏ hiển nhiên cũng hơi kinh ngạc, cho nên, bé dừng động tác công kích, sau đó nhìn về hướng Thẩm Tu Lâm.

Khi đôi mắt có chút trắng của đứa nhỏ nhìn về phía hắn, trong lòng Thẩm Tu Lâm lại kích động.

Một loại cảm giác thân thuộc tràn ngập nội tâm, thế nhưng nguyên nhân dẫn tới cảm giác này hoàn toàn không hiểu nổi.

Đứa nhỏ cũng ngốc ngốc nhìn Thẩm Tu Lâm, bé cũng có cảm giác rất quen thuộc, nhưng nguyên nhân vì cái gì, bé cũng không biết, nên không khỏi có chút ngơ ngác.

Mọi người nhìn thấy Thẩm Tu Lâm xuất hiện, lập tức kích động.

“Thẩm thiếu.”

“Thẩm thiếu, mau bắt hai cha con kia lại.”

“Thẩm thiếu, bọn họ rất quá đáng.”

“Thẩm thiếu…”

Đám người liên tục mãnh liệt gào lên.

Thẩm Tu Lâm thản nhiên nhìn đứa nhỏ “Xảy ra chuyện gì?”

Hỏi xong, dị năng giả phụ trách đăng ký nơi này cũng đi tới.

“Thẩm thiếu.”

Sau đó, người này nhanh chóng nói xong những chuyện xảy ra.

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm đảo qua đám người, lạnh lùng nói “Ai cho các ngươi có quyền tuỳ tiện giết người? Nếu như bọn họ bị lây nhiễm, tự nhiên sẽ có đội tuần tra xử lý, ở cửa căn cứ kêu đánh kêu giết, còn muốn ra tay, sợ chết, sợ bị lây nhiễm như thế không bằng sớm một chút tới thiên đường đi, tới nơi này làm cái gì.”

Mọi người thực sự không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm sẽ nói như vậy, ai nấy đều ngây người.

“Nhiều người như vậy còn không đối phó được với một đứa nhỏ hai tuổi, các ngươi cũng có bản lĩnh quá.”

Mọi người lập tức đỏ mặt tới tận mang tai.

Thẩm Tu Lâm cười “Được rồi, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, không cần tụ tập ở đây.”

“Nhưng, Thẩm thiếu, bọn họ bị lây nhiễm. Bị lây nhiễm nên phải giết.”

Một người đánh bạo hét lên.

Thẩm Tu Lâm cười lạnh “Lây nhiễm? Dù lúc này chỉ kiểm tra ra kết quả khác bình thường? Các ngươi làm sao xác định được họ bị nhiễm? Vấn đề chúng ta chưa xác định được mà các ngươi đã biết hay sao, các ngươi có năng lực thế à?

“Ta…”

“Bản thiếu đã nói, sợ chết thì đừng tới nơi này. Đến tột cùng phải làm như thế nào, bản thiếu không cần các ngươi dạy bảo, không phục người quản lý, trục xuất.”

Dứt lời, lập tức có hai người thuộc đội tuần tra đi tới người vừa hét lên.

Sắc mặt người kia thay đổi kịch liệt “Thẩm gia căn cứ này chẳng lẽ còn không cho phép chúng ta nói chuyện sao? Các người muốn làm vua một vùng hay sao?”

Thẩm Tu Lâm cười lạnh một tiếng “Vua? Ngươi suy nghĩ quá nhiều, chẳng qua, chỗ của ta cũng không cần đám người chỉ biết gây sự. Đội tuần tra nghe lệnh.”

“Dạ.” Tất cả mọi người trong đội tuần tra lập tức lên tiếng.

“Tìm những người gây sự khi nãy, người như vậy, căn cứ không cần.”

“Dạ.”

Lập tức, phần lớn người đều thay đổi sắc mặt.

Trên thực tế, những người sau này mới tới nương nhờ Thẩm gia vốn đều là người có tiểu đội của riêng mình.

Mặc dù hiện giờ có thể nói Thẩm gia một nhà quản lý thành phố N, nhưng cũng không có nghĩa là không có những thế lực nhỏ khác tồn tại.

Ví dụ là ở nông thôn, sẽ có đội ngũ của từng thôn xóm.

Hoặc cũng có một ít thế lực nguyên bản sớm đã tồn tại.

Ba đại gia tộc kia biến mất, không có nghĩa là tất cả thế lực thủ hạ đều sẽ biến mất theo.

Ít nhất, vẫn còn có chút thế lực nhỏ duy trì được.

Những người đến sau này không hẳn đều là người bình thường, mà là những người thuộc thế lực nhỏ kia lại đây đục nước béo cò.

Có thể là muốn tìm hiểu thế lực trong căn cứ, hoặc cũng có thể là có dự định khác.

Cho nên mới có tình trạng gặp một chút chuyện là có thể gây ra náo loạn.

Thẩm Tu Lâm đuổi người, khiến cho người dẫn đầu những thế lực kia nhất thời thay đổi suy nghĩ, cũng không dám có hành động gì lớn cả.

Mấy người bị đuổi ra bên ngoài, một bên kêu to, nào là oan uổng, nào là nể tình gì gì đó…

Thế nhưng, cuối cùng vẫn bị đuổi ra ngoài như cũ…

Lúc này, Thẩm Tu Lâm đi tới trước mặt cặp cha con kia “Các ngươi đi theo ta.”

Đứa nhỏ tò mò nhìn Thẩm Tu Lâm, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông.

Người đàn ông cảm thấy khí tức trên người Thẩm Tu Lâm có chút quen thuộc. Cảm giác này, hẳn là trước kia từng gặp qua?

Người đàn ông biết bản thân đã quên rất nhiều thứ, có lẽ, người kia nhận thức mình?

Nghĩ như thế, người đàn ông cũng ôm đứa nhỏ đi theo.

Đứa nhỏ bị ôm vào trong lòng, ở phía sau nhìn theo bóng lưng Thẩm Tu Lâm, sau đó chớp chớp mắt, chăm chú nhìn.

Rất quen… Chú này, quen lắm…

Thẩm Tu Lâm dẫn người đi thẳng về biệt thự.

Hắn cũng không biết tại sao lại mang người về đây, có lẽ để điều tra rõ ràng vì sao giấy thử lại có kết quả khác thường, hoặc cũng có lẽ vì cái khác.

Nói chung, chính Thẩm Tu Lâm cũng không nghĩ quá nhiều.

Đến biệt thự, Thẩm Tu Lâm ngồi xuống ghế salon, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt hắn.

Hiện giờ đứa nhỏ đã được thả xuống đất, đứng bên cạnh chân người đàn ông.

Thẩm Tu Lâm nhìn hai người, nói “Còn không biết xưng hô như thế nào.”

Người đàn ông nhìn Thẩm Tu Lâm, không nói gì.

Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày “Không nói được?”

“Đã quên.” Người đàn ông cuối cùng mở miệng.

Thẩm Tu Lâm giật mình “Đã quên?”

Người đàn ông nhìn đối phương, ánh mắt mơ hồ “Ừm, quên mất rồi.”

Thẩm Tu Lâm nheo mắt quan sát người đàn ông, không có ấn tượng. Hắn suy nghĩ một chút, nói “Ngươi có biết vì sao màu sắc giấy thử lại thay đổi như thế không?”

Người đàn ông lắc đầu “Không biết.”

Thẩm Tu Lâm nhấp môi “Người đâu?”

Rất nhanh có người đi vào “Thẩm thiếu.”

“Đi tìm hai người trị liệu hệ dị năng giả lại đây.”

“Vâng.” Người kia đáp lời, vội vã chạy đi.

Thẩm Tu Lâm lại nhìn về phía người đàn ông đối diện “Vậy ngươi có dự định gì không?”

“Dự định?” Người đàn ông lặp lại, tựa như không rõ cái này là có ý gì.

Thẩm Tu Lâm nhìn vẻ mặt mơ hồ không hiểu của người đàn ông, đành phải bất đắc dĩ giải thích “Ngươi có suy nghĩ gì không? Là muốn ở lại đây hay như thế nào? Ngươi còn mang theo một đứa nhỏ, ở lại đây có vẻ thuận tiện hơn?”

Cũng không biết vì sao, Thẩm Tu Lâm không muốn để người đàn ông này mang đứa nhỏ rời đi, cho nên mới nói thẳng ra như vậy.

Người đàn ông ngốc ngốc gật đầu “Ừm. Nơi này. Ta. Không biết làm cơm. Bé con. Sẽ. Đói.”

Thẩm Tu Lâm cười “Như vậy, hai cha con các ngươi đều có thực lực rất mạnh, ở lại căn cứ này là vinh hạnh của chúng ta. Nhưng mà vấn đề giấy thử vẫn phải điều tra rõ ràng. Ta có chút vấn đề muốn một mình hỏi đứa nhỏ này, có được không?”

Người đàn ông không hiểu.

Đứa nhỏ lại gật đầu “Ừm.”

Vì vậy, người đàn ông tạm thời bị mời đi ra ngoài.

Sau khi người đàn ông rời đi, trong phòng khách, chỉ còn một mình đứa nhỏ đối diện với Thẩm Tu Lâm, thế nhưng bé hoàn toàn không sợ Thẩm Tu Lâm.

“Anh bạn nhỏ, con tên là gì?” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng hỏi.

Nhìn về đứa nhỏ này, Thẩm Tu Lâm phát hiện, mặc dù vẻ ngoài của bé không được coi là đáng yêu, lại khiến hắn cảm thấy… có chút thân thuộc.

Chuyện này chỉ có thể chứng minh, mặc dù có quá nhiều thứ bị cải biến, nhưng huyết thống quả thực vẫn là một tồn tại thần kỳ.

“Tên?” Đứa nhỏ nghi hoặc nhìn Thẩm Tu Lâm “Không biết.”

Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên “Con không biết tên của mình sao? Bình thương ba ba con gọi con thế nào?”

“Gọi?” Đứa nhỏ suy nghĩ một chút, tự mình nhớ lại “Bé con.”

“Bé con?” Thẩm Tu Lâm dừng lại một chút, đột nhiên nói “Vậy là không có tên chính sao? Thế con họ gì?”

“Không biết.” Đứa nhỏ lắc đầu.

Thẩm Tu Lâm hơi nghi ngờ nói “Con không nhớ cái gì sao?”

“Nhớ cái gì?” Đứa nhỏ hỏi ngược lại.

Thẩm Tu Lâm im lặng, rồi nói “Trước đây con và ba ba sống ở đâu?”

Đứa nhỏ lắc đầu “Không biết, chỗ đó, không biết tên.”

Thẩm Tu Lâm phát hiện đứa nhỏ dù chỉ có hơn hai tuổi, thế nhưng suy nghĩ rất rõ ràng, chỉ là không nhớ rõ trước đây thế nào.

Không biết là nguyên nhân gì, Thẩm Tu Lâm quyết định để cho người đi điều tra một chút.

Trước tiên bỏ qua vấn đề này, Thẩm Tu Lâm lại nói “Con không biết vì sao giấy thử lại đổi màu sao? Trước đây con và ba ba có bị tang thi cắn không? Hoặc là bị độc vật biến dị có độc cắn?”

“Không có, chúng rất yếu, con và ba ba rất mạnh.” Đứa nhỏ rất đắc ý nói, đôi mắt có chút trắng sáng long lanh, không khỏi khiến người khác cảm thấy buồn cười.

Thẩm Tu Lâm phát hiện đứa nhỏ này rất hài hước, đương nhiên, đối phương có thực lực cũng là sự thật.

“Ừm, con và ba ba con rất mạnh.” Thẩm Tu Lâm cười, lại hỏi một ít những vấn đề khác, ví dụ như làm sao lại đi tới nơi này, trên đường gặp phải cái gì…

Hai mươi phút sau, Thẩm Tu Lâm mới gọi người đàn ông đi vào.

Người đàn ông vẫn giống như lúc nãy, hơn nữa đi vào cùng còn có hai người trị liệu hệ dị năng giả. Hai người này khi ở bên ngoài đã kiểm tra qua người đàn ông.

Hai dị năng giả nhìn Thẩm Tu Lâm, mờ mịt lắc đầu, ý nói là không kiểm tra được vấn đề gì.

Người này rất khoẻ mạnh.

Đẳng cấp của hai dị năng giả này vẫn còn quá thấp, cho nên không kiểm tra ra được tinh thần lực của người đàn ông này bị thương.

Mà tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm cũng đang bị thương, hơn nữa đẳng cấp còn thấp hơn người ta, đương nhiên cũng không nhìn ra cái gì.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm để hai người dị năng giả rời khỏi.

Sau khi bọn họ đi, Thẩm Tu Lâm cười với người đàn ông “Hai cha con các ngươi thực lực đều rất mạnh, nếu quyết định ở lại căn cứ, chuyện lúc trước các ngươi không nhớ rõ, như vậy bắt đầu lại từ đầu, có được không?”

“Ừm.” Người đàn ông gật đầu.

“Như vậy, các ngươi không nhớ rõ tên, ta lấy cho các ngươi một thân phận mới đi. Ngươi tên là Thẩm Hình. Còn đứa nhỏ, gọi Thẩm Dật Hiên đi, tên thân mật là Hiên Hiên, được không?”

Người đàn ông lại gật đầu, không có ý kiến gì “Được.”

Thẩm Tu Lâm cứ như vậy trời xui đất khiến đặt tên cho con trai của chính mình.

Đứa nhỏ lẩm bẩm đọc tên của mình, cảm thấy rất êm tai, cũng rất hài lòng.

“Thẩm Hình, ngươi gọi ta là Thẩm thiếu là được. Còn Hiên Hiên, con còn nhỏ, gọi chú là chú Thẩm là được.”

“Vâng.” Đứa nhỏ gật đầu.

“Vậy ta để người dẫn hai người đi làm quen hoàn cảnh, nếu hai người có nhu cầu gì có thể nói ra.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười, nói.

“Ừm.”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm gọi Lưu Tương Vân tới, để Lưu Tương Vân trông coi hai người…

Khi cặp cha con này rời đi, Thẩm Tu Lâm liếc nhìn bóng lưng đứa nhỏ, cảm thấy trong lòng mơ hồ khó chịu cùng không nỡ.

Hắn không thể nói là rất yêu thích trẻ nhỏ, thế nhưng con trai mình mất tích, phái người đi tìm kiếm đều không có tin tức…

Có lẽ bởi vì như vậy, khi nhìn thấy đứa nhỏ kia, hắn mới… có chút kỳ lạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.