Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 87: Chương 87: Chọn nhẫn




Đông Phương Hiển luôn là người dứt khoát.

Cho nên, sau khi nhận nội đan, y thực sự hấp thu nó luôn.

Tiếp tục tư thế tĩnh toạ, Đông Phương Hiển hấp thụ nội đan, Thẩm Tu Lâm ở bên cạnh khẩn trương quan sát.

Nhưng nhìn từ bên ngoài vào, Thẩm Tu Lâm không nhận ra được điều gì đang diễn ra cả.

Chíh vì vậy, Thẩm Tu Lâm càng lo lắng hơn.

Nhưng hắn căng thẳng cũng không được bao lâu, vài phút sau, Đông Phương Hiển đã mở mắt ra, Thẩm Tu Lâm nhìn chằm chằm đôi mắt đen của đối phương.

Đôi mắt này, người khác nhìn thì thấy sợ, nhưng bản thân hắn càng ngày càng thích nó.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm không nhịn được, nhào tới hôn lên…

Hai mắt Đông Phương Hiển hơi loé lên, nhưng lại không đẩy Thẩm Tu Lâm ra.

Thẩm Tu Lâm cũng không muốn hôn sâu, trên thực tế, hắn chỉ muốn hôn mắt Đông Phương Hiển.

Vì thế, môi Thẩm Tu Lâm di chuyển từ môi đối phương lên trên mắt…

Lần này, Đông Phương Hiển hơi nhắm mắt lại.

Thẩm Tu Lâm vô cùng dịu dàng hôn một cái “Mắt Đông Phương rất đẹp.”

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, đột nhiên nở nụ cười.

“Ngươi nói mắt của ta đẹp?”

“Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm thật sự gật đầu “Mắt Đông Phương rất đẹp.”

Đông Phương Hiển chậm rãi nói “Ngươi biết có bao nhiêu người sợ mắt của ta không? Rất nhiều người nói, hai mắt của ta có thể giết người…”

“Sao lại như vậy được.” Thẩm Tu Lâm cười “Vậy khẳng định bọn họ làm sai gì đó hoặc họ là kẻ thù của Đông Phương.”

Đông Phương Hiển không biểu lộ gì.

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Đông Phương, ngươi xem, ta này, lại cả người nhà của ta nữa, ngươi có thấy bọn họ sợ mắt của ngươi không? Không có đúng không?”

Đông Phương Hiển lần này thực sự không phản đối “Đúng là không có.”

“Thế nên… ” Thẩm Tu Lâm cười “Mấy người sợ ngươi, ngươi đừng để ý tới họ. Chỉ cần người thân không sợ, thậm chí lại thấy nó rất đẹp là đủ rồi. Suy nghĩ của người khác chúng ta không cần quan tâm tới.”

Đông Phương Hiển nhíu mày “Ta cũng không nói ta để ý điều đó.”

Thẩm Tu Lâm lại cười “Được, không để ý là tốt rồi. Đông Phương chỉ cần nhìn một mình ta là đủ.”

Đông Phương Hiển lườm một cái “Mặt của người đúng là dày thật.”

Thẩm Tu Lâm cười hì hì “Đông Phương giận sao?”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Giận cái gì chứ.”

Thẩm Tu Lâm lại vội vàng hỏi “Đông Phương, nội đan kia, ngươi hấp thu được sao?”

“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Nhưng mà một viên nội đan còn lại thì hôm nay không thể hấp thu nữa.”

“Ngươi hấp thu nội đan này, có cảm giác gì không ổn không?” Thẩm Tu Lâm nhanh chóng hỏi điều hắn lo lắng nhất.

Đông Phương Hiển nghe vậy chậm rãi lắc đầu “Tạm thời không có. Ngươi yên tâm, ta có chừng mực. Hơn nữa ta cũng có công pháp có thể giải quyết những phiền toái đó.”

Công pháp này y ngẫu nhiên lấy được, trước kia y cũng không phải là hấp thu được mọi thứ.

Năng lượng mà y hấp thu nếu không tinh khiết, ngẫu nhiên cũng có thể phản phệ lại.

Thế nhưng, sau khi vô tình lấy được công pháp, chuyện như vậy hầu như không xảy ra nữa. Tiếc là công pháp cũng không hoàn chỉnh, cho nên y cũng không biết loại năng lượng thể đã bị ô nhiễm theo lời Thuỷ Bạch Sắc thì mình có thể dùng công pháp hấp thu được hay không.

Nhưng mà, bất luận ra sao, y đều có thể thử một lần.

Nếu phản phệ, y cũng tự tin có biện pháp khác có thể giải quyết.

Nói chung, y cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra để đùa.

Thẩm Tu Lâm nghe đối phương nói như vậy, cũng yên tâm hơn.

“Đông Phương, thật sự có công pháp phù hợp sao?”

“Ừm, công pháp này ta có thể dạy ngươi, nhưng tinh thần lực của ngươi lại không có thuộc tính thôn phệ, công pháp này không có tác dụng gì nhiều.”

“Vậy không cần dạy ta đâu.” Thẩm Tu Lâm lập tức nói.

Đông Phương Hiển khẽ cười một cái, cũng không nói thêm gì nữa.

Viên nội đan thứ hai không cần tiếp tục hấp thu, vì vậy, Thẩm Tu Lâm nắm lấy tay Đông Phương Hiển.

“Đông Phương, nếu tối nay ngươi không tiếp tục hấp thu viên nội đan kia, chúng ta ngủ sớm một chút nhé.”

Đông Phương Hiển nhìn đối phương, sau đó chậm rãi gật đầu.

Thẩm Tu Lâm rất tuân thủ lời hứa, hắn từng nói qua trước khi kết hôn, hắn nhất định sẽ không làm gì quá phận với Đông Phương Hiển, hắn vẫn nhớ kỹ điều này.

Nhưng hắn cũng quyết định cần âm thầm thúc dục người nhà mau chóng chuẩn bị hôn lễ.

Đêm đó, Thẩm Tu Lâm chỉ ôm Đông Phương Hiển ngủ, thuần tuý chỉ là ngủ mà thôi, Đông Phương Hiển cũng không đẩy Thẩm Tu Lâm ra, tuỳ ý đối phương ôm mình.

Ngày thứ hai, khi Đông Phương HIển cùng Thẩm Tu Lâm dậy thì vẫn còn rất sớm, mới hơn sáu giờ.

Nhưng hai người hôm trước cũng ngủ sớm, một tối lại ngủ rất ngon, không phải ở bên ngoài, không cần cảnh giác phòng bị, tinh thần của cả hai đều phục hồi nhanh hơn.

Đặc biệt là Đông Phương Hiển, khi y chữa trị cho Thẩm Tu Lâm đã tiêu hao không ít tinh thần lực.

Sau khi hấp thu nội đan hôm qua, y đã khôi phục toàn bộ, thậm chí tinh thần lực còn tăng lên một ít.

Dù chỉ tăng lên không nhiều, nhưng y vốn đã rất khó tăng cấp.

Trực giác nói cho Đông Phương Hiển, hai ngày nữa y mới có thể tiếp tục hấp thu một viên nội đan còn lại.

Đương nhiên, với sự trợ giúp của công pháp kia thì mới có thể làm vậy.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Đông Phương Hiển tiếp tục tu luyện.

Trong phòng khách, cả nhà Thẩm gia ngồi lại nói chuyện.

“Ngày hôm qua con đuổi nhiều người như vậy, khẳng định tất cả mọi người đều biết con đã trở lại. Việc nhà máy quốc phòng, phỏng chừng ba nhà kia rất nhanh sẽ phái người đến đây.” Thẩm Hoa Phong nói.

Thẩm Tu Lâm gật đầu, thản nhiên nói “Con cũng đang mong bọn họ phái người tới.”

Thẩm Tiền Du nói “Đông Phương cần tu luyện bao lâu?”

“Con cũng không biết, nhưng chắc sẽ kịp lúc.” Thẩm Tu Lâm khẳng định nói.

“Vậy là tốt rồi, hai người các con cùng đi chúng ta mới yên tâm.”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Con muốn cùng Đông Phương kết hôn, mẹ với bà nội giúp con sắp xếp một chút.”

“Hả?” Hứa Du Nhiên hết hồn.

Dương Phân lại rất vui vẻ “Thật sao?”

Hứa Du Nhiên lo lắng nói “Nhanh vậy sao? Tu Lâm, mẹ biết con thích Đông Phương, nhưng như thế này có phải nhanh quá không?”

“Không nhanh.” Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Mẹ, con còn thấy quá chậm ấy chứ.”

“Nếu như vậy, mọi người chuẩn bị đi, chờ hai đứa nhỏ từ nhà máy quốc phòng trở về rồi kết hôn, sớm thông báo cho thủ hạ một chút.” Thẩm Tiền Du nói.

Hứa Du Nhiên nghe thấy ba chồng cũng không phản đối, không nói gì thêm, chỉ cười “Được rồi, con yên tâm, nhất định sẽ chuẩn bị cho con một hôn lễ náo nhiệt nhất. Mặc dù bây giờ là mạt thế, nhưng đồ cưới các thứ, đồ nào cần đến nhất định đều sẽ có.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vậy làm theo kiểu tây đi, để Mộc hệ dị năng giả giúp sửa lại khung cảnh một chút. Con hi vọng lễ cưới thật lớn, thật long trọng.”

“Được, được.” Hứa Du Nhiên cười, liên tục gật đầu “Các con yên tâm, sẽ vừa lớn vừa long trọng. Nhưng về phần nhẫn cưới… Con trai, con tự mình chuẩn bị nhé.”

Thẩm Tu Lâm cười “Vâng, con hôm nay sẽ đến cửa hàng trang sức tìm một chút.”

Sau mạt thế, mấy đồ trang sức không đáng giá này sẽ chẳng có ai thèm để ý cả.

Cho nên, hắn đi còn có thể cẩn thận lựa chọn.

Dương Phân nghe vậy cũng cười “Được, con nhanh đi đi.”

Thẩm Tu Lâm đứng lên, nhìn về phía baba và ông nội.

“Con ra ngoài một lúc, nếu như hôm nay bọn họ tới, vậy mọi người quyết định là được, con sẽ tự phối hợp theo. Ngoài ra, không cần nể mặt bọn họ làm gì.”

“Được.” Thẩm Tiền Du cười gật đầu “Cháu trai của ông đều trở đều, ông đương nhiên chẳng sợ gì bọn họ, hẳn là bọn họ sợ mới đúng.”

“Đúng rồi, Tu Lâm.” Thẩm Hoa Phong nói “Con cấp mấy rồi?”

“Con?” Thẩm Tu Lâm cười “Cấp năm.”

Thẩm Tu Lâm vừa nói xong, cả Thẩm gia đều giật mình.

Thẩm Tiền Du cùng Thẩm Hoa Phong đều kích động đứng lên.

“Tu Lâm. Sao không thấy con nói tới.”

“Đúng, con tên nhóc này, con nói bao nhiêu? Ta không nghe nhầm đấy chứ?”

Thẩm Tu Lâm nhếch môi “Mọi ngươi không nghe nhầm đâu, cấp năm.”

“Hả?” Cả Thẩm gia lại giật mình hoảng hốt lần nữa.

“Thật sự, thật cấp năm?” Dương Phân thì thào nói.

Viền mắt Hứa Du Nhiên có chút ướt “Con trai của mẹ thật là lợi hại… Thật là lợi hại.”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười “Được rồi. Con ra ngoài đây. Mọi người không phải che giấu cấp của con đâu. Nếu hiện giờ hình tượng của con là kiêu căng ngạo mạn thì cứ nó kiêu căng đến cùng. Nhưng mà cấp năm thì khác thường quá rồi, mọi người cứ nói con cấp bốn là đủ.”

“Đúng, đúng, cấp bốn, sẽ nói là cấp bốn.” Thẩm Tiền Du nói “Như vậy chúng ta vừa giữ được bí mật, vừa làm cho kẻ khác kinh sợ.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vâng, ông nội và baba quyết định là được.”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm ra ngoài…

Chuyện chọn nhẫn này, đương nhiên cần chính mình đi, không mang theo Đông Phương chính là để cho đối phương bất ngờ mà thôi.

Hiện tại, Đông Phương lại đang tu luyện nên càng đúng dịp…

Thẩm Tu Lâm mang theo Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang ra ngoài, Thuỷ Bạch Sắc cùng sóc con vẫn để ở nhà.

Thuỷ Bạch Sắc đang nâng cao thực lực, không ngừng hấp thu tinh hạch. Mà sóc con, vẫn luôn ở bên cạnh “bảo hộ” Thủy Bạch Sắc, mang ra ngoài cũng không yên tâm ở nhà.

Hơn nữa, năng lực đặc biệt của nó lại là chạy nhanh… đối với Thẩm Tu Lâm cũng không có tác dụng gì quá lớn.

Nhưng lúc đi nhà máy quốc phòng vẫn nên mang theo sóc con, nó có thể nhận biết mùi vị, năng lực đó ở trong công xưởng kia vẫn có tác dụng rất lớn.

Mục tiêu của Thẩm Tu Lâm lúc này đương nhiên là cửa hàng bán trang sức lớn nhất.

Thẩm Tu Lâm định tìm hai loại, một loại là kiểu cổ truyền, chính là nhẫn ngọc, một loại còn lại là nhẫn kim cương.

Thẩm Tu lâm vẫn thích nhẫn kim cương hơn, nhưng không phải loại kim cương mấy cara kia, mà chỉ là hình thức cổ điển, nhẫn trơn, chỉ khảm chút kim cương bên ngoài mà thôi.

Sở dĩ muốn chọn kim cương, cũng không phải do Thẩm Tu Lâm thích kim cương, mà là nhắm trúng ý nghĩa của nó, vĩnh hằng.

Hắn hi vọng tình yêu của hắn và Đông Phương Hiển có thể vĩnh hằng, cũng hi vọng hai người có thể bên nhau mãi mãi.

Cho nên, Thẩm Tu Lâm đi tìm nhẫn kim cương trước.

Xe dừng ở trước tiệm bán trang sức kim cương, sau khi xuống xe, hắn thu xe vào không gian.

Cả phố bán trang sức này cũng không có người. Tại mạt thế, ăn còn chẳng đủ no, ai có tâm để ý tới kim cương nữa chứ. Vật này trở thành không đáng giá, bán cũng chẳng đổi được lương thực. Nguồn:

Tang thi nơi này cũng không nhiều, có thể bởi vì không có người thường xuyên tới đây.

Thẩm Tu Lâm đi vào tiệm bán hàng phía trước…

Tiệm này có bốn tầng.

Bên trong tang thi lại có không ít, có vẻ là tang thi ở sẵn trong tiệm khi mạt thế bắt đầu.

Thẩm Tu Lâm lúc thanh lý tang thi cũng không tốn công sức lắm.

Long Thành Uyên cùng Tuyết Lang cũng hoàn toàn chẳng để ý tới mấy tang thi cấp bậc thấp.

Cho nên, ở trong này, chính là một bên giết, một bên bị giết.

Thế nhưng điều khiến Thẩm Tu Lâm thất vọng là, hắn đi khắp mấy tầng, không tìm được kiểu mình ưng ý.

Hơn nữa bởi vì không có nhẫn đôi cho nam, hắn chỉ có thể chọn hai cái kiểu tương tự, rồi tìm cỡ to nhỏ mà thôi.

Trên thực tế, kim hệ dị năng giả có thể điều chỉnh cỡ nhẫn, cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ cần chọn kiểu dáng nhẫn.

Nhưng không hiểu làm sao, nhiều tầng như vậy, một cái kiểu nhẫn ưng ý cũng không có.

Nhíu mày, Thẩm Tu Lâm nghĩ, hay đến cửa hàng khác xem sao.

Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm càng thêm thất vọng rồi, hắn đến qua năm cửa hàng cũng không tìm nổi.

Điều này khiến cho lông mày Thẩm Tu Lâm nhíu chặt lại.

Long Thành Uyên đề nghị “Thẩm thiếu, hay là, tìm nhẫn ngọc đi vậy?”

Thẩm Tu Lâm mím môi gật đầu “Ừm, đành phải vậy…”

Thẩm Tu Lâm vốn không phải người thích chịu thiệt, dù hắn thích ý nghĩa của kim cương, nhưng kiểu không thích, thì ý nghĩa có hay cỡ nào hắn cũng không hài lòng.

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, quyết định đi xem nhẫn ngọc, sau đó có thể dùng dị năng khảm hai viên kim cương vào nhẫn, như vậy, nhẫn ngọc vừa đẹp, lại có ý nghĩa vĩnh hằng.

Nghĩ tới đây, Thẩm Tu Lâm vui lên một chút, hy vọng nhẫn ngọc sẽ không để mình thất vọng…

Hai giờ sau, Thẩm Tu Lâm đến một tiệm nhẫn ngọc không thu hút lắm.

Từ lúc ra ngoài tới giờ đã qua bảy tiếng đồng hồ, không tìm được một cái thích hợp, Thẩm Tu Lâm không thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng bắt đầu nổi giận.

Không có kiểu nào được cả, có phải không muốn thấy Thẩm thiếu hắn kết hôn đúng không?

Nhưng mà, Thẩm Tu Lâm cũng không muốn từ bỏ, hắn đã quyết định, nếu như bên trong không tìm được, hắn sẽ đến thành phố bên cạnh, hoặc bên cạnh nữa để tìm. Nhất định sẽ tìm được.

Vừa vào cửa hàng bề ngoài hơi nhỏ này, Thẩm Tu Lâm vốn không ôm hi vọng gì, nhưng sau đó lại ngẩn người.

Bởi vì… hắn nhận thấy linh khí.

Không sai, chính là linh khí.

Hắn hiện giờ đã có thể tìm được một chút thiên địa linh khí, dù thiên địa linh khí hỗn loạn, cần tới công pháp phụ trợ mới có thể hấp thu được.

Hơn nữa, trước đó hắn đã tìm được khá nhiều ngọc thạch có chứa linh khí, tinh hạch cũng có thể dùng, kết hợp với thiên địa linh khí, hắn không cần vì linh khí mà phiền não nữa.

Lại không nghĩ tới, cửa hàng bé như vậy mà cũng có linh khí. Thẩm Tu Lâm nhất thời hứng thú…

Thẩm Tu Lâm quan sát cửa hàng, sau đó bắt đầu cảm nhận vị trí của linh khí.

Hắn đầu tiên quan sát ở trên quầy hàng, dùng tinh thần lực thăm dò, nhưng trên quầy hàng không có cảm giác của linh khí…

Nhíu mày, Thẩm Tu Lâm tiếp tục thăm dò, mỗi nơi đều quét tới. Rốt cuộc, khi đụng vào một két bảo hiểm ở bên trong một quầy hàng, tinh thần lực của hắn cảm ứng được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.