Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 133: Chương 133: Không cần như vậy




Thẩm Tu Lâm dẫn theo người đi một vòng trong căn cứ.

Không phải vì hắn muốn điều tra gì đó, chỉ đơn giản là muốn xem tình hình bên này.

Hơn nữa, còn muốn biết trong căn cứ này có nhân tài hay không.

Đương nhiên, nếu có nhân tài mà Thẩm Tu Lâm muốn, vậy thì có thể làm chút gì đó để mời chào…

Thẩm gia căn cứ vẫn còn thiếu quá nhiều nhân tài, nếu có thể tìm thêm người, vậy thì nghiên cứu sẽ có được tiến triển mới…

Buổi tối, Đông Phương Hiển trở lại.

Thẩm Tu Lâm dừng tu luyện, nhìn Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển nói “Chưa ngủ sao?”

“Không, anh đang tu luyện. Nhưng rõ ràng là anh đã bố trí trận pháp đơn giản bên ngoài rồi, vì sao em lại có thể đi vào dễ như vậy?” Thẩm Tu Lâm buồn bực nói.

Đông Phương Hiển nhìn bộ dáng buồn bực của Thẩm Tu Lâm, không nhịn nổi cười “Anh mới học trận pháp được mấy ngày?”

Thẩm Tu Lâm “…”

Lời này, đúng là không có cách phản bác lại, thế nhưng, chết tiệt, vẫn cảm thấy… khó chịu thế nào ấy.

Đông Phương Hiển nhìn khuôn mặt ngày càng lộ rõ vẻ buồn bực của Thẩm Tu Lâm, rốt cuộc cười rộ lên.

Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại, đột nhiên đứng lên, sau đó nhào về phía Đông Phương Hiển.

Tiếp theo, Đông Phương Hiển bị ôm.

Eo nhỏ của y bị ôm chặt gắt gao.

Thẩm Tu Lâm thở ra một hơi bên tai đối phương.

Cả người Đông Phương Hiển lập tức run lên “Anh làm cái gì đấy…”

Thẩm Tu Lâm hôn lên tai đối phương “Em đoán xem?”

Đông Phương Hiển “…”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm bế ngang đối phương lên.

Đông Phương Hiển giật mình, vội vàng hô lên một tiếng.

Thẩm Tu Lâm mạnh mẽ cắn một chút lên môi đối phương.

Đông Phương Hiển bị cắn, cảm thấy môi hơi đau.

Thẩm Tu Lâm lại cười, rồi đặt người lên trên giường. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, không hề khiến cho đối phương bị đau.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm đè lên.

Tim Đông Phương Hiển nhảy lên một cái.

Tiếp theo… đương nhiên là cướp đoạt vừa ngọt ngào vừa mãnh liệt.

Cách hai người yêu thương nhau, bao giờ cũng hài hoà như vậy.

Rất lâu rất lâu sau đó, Thẩm Tu Lâm dừng động tác, mà Đông Phương Hiển đã buồn ngủ từ lâu.

Thẩm Tu Lâm lấy bồn tắm từ trong không gian ra, đổ đầy nước, lại dùng lửa đun nóng, rồi mới đặt Đông Phương Hiển vào trong.

Nhiệt độ thích hợp khiến cho Đông Phương Hiển vô cùng thoải mái, y nhắm hai mắt lại.

Thẩm Tu Lâm cười. Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng lười biếng như vậy của Đông Phương Hiển, hắn đều cảm thấy được đối phương khá giống mèo.

Hơn nữa, còn là kiểu mèo lười biếng, thích tắm nắng, thích ngủ gật.

Mặc dù khi Đông Phương Hiển tỉnh táo, y là sư tử, là báo, là lang, là nhân vật đáng sợ, thế nhưng khi nửa tỉnh nửa mơ, y thực sự là đáng yêu muốn mạng người luôn.

Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm không nhịn được, nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương.

Đông Phương Hiển ngủ mơ mơ màng màng, Thẩm Tu Lâm lau khô người cho đối phương, ôm người ra, đặt lên trên giường.

Sau khi nằm lên giường, Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển vào lòng, mĩ mãn ngủ say.

Đêm đó, hai người ngủ rất ngon.

Rạng sáng ngày thứ hai, ba vị lãnh đạo trong căn cứ đã chờ ở ngoài cửa.

Mấy người Thẩm Tu Lâm ở trong căn cứ, nhưng đoàn người đi theo Thẩm Tu Lâm vẫn ở bên ngoài căn cứ.

May là buổi tối cũng không gặp phải quá nhiều tang thi, bởi vì trước đó, nơi này đã được dọn dẹp qua rồi.

Cho nên đoàn người dù ở bên ngoài căn cứ nhưng nghỉ ngơi cũng coi như không tệ, còn thay phiên nhau gác đêm.

Ba vị lãnh đạo của căn cứ đã thí nghiệm xong tác dụng của vũ khí, còn muốn suốt đêm sao chép cho bằng được những súng ống này.

Nếu như có thể sao chép chế tạo ra được, thì dù không có bản thiết kế cũng được, không phải sao?

Thế nhưng kết quả lại khiến cho bọn họ thất vọng, vật làm ra hoàn toàn không dùng được, dù chỉ là một ít linh kiện cũng không được.

Cuối cùng, ba người này suốt đêm thức trắng, sáng sớm đã chạy tới.

Thái độ của bọn họ lúc này đã biến thành vô cùng khiêm tốn.

Thẩm Tu Lâm vừa mở cửa đã thấy được ba khuôn mặt tươi cười rực rỡ.

Thẩm Tu Lâm cười “Xin chào, sớm như vậy, không phải nói hạn chót là chiều hôm nay sao? Còn có rất nhiều thời gian mà.”

Khoé miệng ba người đều âm thầm giật giật, quyết định đàm phán với Thẩm Tu Lâm.

Bọn họ cũng không hi vọng có thể lấy được đồ miễn phí, Thẩm thiếu cũng đã nói, hắn không phải Cứu thế chủ, đừng có đem lợi ích của toàn nhân loại ra để chèn ép hắn.

Huống chi, chỗ bọn họ cách Thẩm gia căn cứ khá gần, đều biết bản lĩnh của Thẩm thiếu rồi.

Bọn họ hiểu được, trong căn cứ này không có người có thể vượt qua Thẩm Tu Lâm.

Ngẫm lại, chuyện này cũng thật khiến cho người khác vừa đau lòng vừa ghen tị.

“Thẩm thiếu, đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?” Vương Trung Quyền cười nói.

“Phải, Thẩm thiếu, nếu có gì không ổn, nhất định phải nói.” Lưu Văn Tân tiếp lời.

Chu Phương Tuyền cũng nói “Thẩm thiếu, đã chuẩn bị bữa sáng cho Thẩm thiếu rồi, ngài có muốn để người đưa tới không?”

Ba người đều cười tới mức mặt cũng nở hoa luôn rồi.

Thẩm Tu Lâm cười như không cười, nói “Được, vậy thì cảm ơn ba vị.”

Ba người nhìn thấy Thẩm Tu Lâm tiếp nhận rất sảng khoái, vội vàng kêu người phía dưới đi làm bữa sáng.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm cùng ba người đi vào.

Đông Phương Hiển còn đang nghỉ ngơi, Thẩm Tu Lâm mời người vào trong phòng khách.

“Ba vị, mời ngồi.”

“Thẩm thiếu khách khí.”

Ba người rối rít nói, sau đó ngồi xuống, bầu không khí thoạt nhìn qua có vẻ rất tốt.

Lưu Văn Tân dẫn đầu nói “Chỗ vũ khí Thẩm thiếu cho chúng tôi, chúng tôi đã dùng rồi. Hiệu quả vô cùng tốt, người bình thường dùng súng đều không thua gì dị năng của dị năng giả.”

“Đúng vậy, điều này thực quá tốt.” Chu Phương Tuyền cũng nói “Hiện tại người bình thường đều rất khó sinh tồn, về lâu dài đều không thể bảo đảm được. Nếu như súng này có thể sản xuất đại trà, đây là chuyện tốt.”

“Sản xuất đại trà? Vậy phải xem sản xuất thế nào. Chế tạo súng ống không phải là chuyện đơn giản. Dị năng giả thích hợp để chế tạo loại vũ khí này cũng không nhiều. Đặc biệt là một loại linh kiện khó nhất bên trong vũ khí, không phải ai cũng có thể chế tạo được. Thẩm gia căn cứ chúng ta tập hợp toàn bộ thành phố, những người thích hợp được chọn ra cũng không được bao nhiêu, số lượng vũ khí sản xuất ra được lại rất ít, không cung cấp đủ cho người bình thường. Mặc dù số lượng vũ khí có thể đủ, thế nhưng lại không thể cung cấp đạn miễn phí vô thời hạn được.”

Ba người nghe vậy, đầu óc lập tức bình tĩnh lại, cũng nhận ra khi nãy bọn họ còn nghĩ đơn giản quá.

Chuyện này cũng không thể trách được, việc lớn như vậy, bọn họ sốt ruột cũng là bình thường.

Hiện tại, Thẩm Tu Lâm đúng lúc giội một gáo nước lạnh, bọn họ cũng tỉnh táo lại.

Nhưng ba người bọn họ vẫn rất vui vẻ.

Bởi vì, dù không thể sản xuất số lượng lớn, thế nhưng có vũ khí là khẳng định có thể tăng cường lực phòng ngự cho căn cứ.

“Thẩm thiếu nói đúng lắm.” Vương Trung Quyền nói “Chúng tôi nghĩ đơn giản quá rồi, một lời của Thẩm thiếu đã cảnh tỉnh chúng tôi.”

“Phải, chúng tôi quá nóng vội.” Lưu Văn Tân cũng nói “Có loại vũ khí này, dù không thể cho mỗi người bình thường một khẩu, cũng không thể cung cấp đạn tuỳ ý, thì đã là điều rất tốt rồi, có thể tăng cường lực phòng ngự cho căn cứ.”

“Đúng vậy.” Chu Phương Tuyền gật đầu “Chỉ như thế thôi thì chúng tôi cũng đã vô cùng cảm ơn Thẩm thiếu, vì đã mang thứ hữu dụng như vậy tới đây.”

Chu Phương Tuyền vừa dứt lời, ba người họ bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm cười “Mọi người đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ không nhịn được cho rằng mọi người đều yêu thiếu gia ta đấy.”

Mấy người lập tức lúng túng.

“Thẩm thiếu thật biết nói đùa.”

“Đúng đó, Thẩm thiếu…”

Thẩm Tu Lâm cười, nói “Mọi người cứ nói thẳng ra đi, mọi người muốn lấy những thứ gì để trao đổi bản thiết kế và phương pháp?”

Vương Trung Quyền hít một hơi, lấy tay ước lượng một chút “Tầm này tinh hạch, cấp một và cấp hai, cấp ba cũng có thể có một chút.”

Lưu Văn Tân lại nói “Lương thực chúng tôi cũng có thể đưa ra con số này.”

Đối phương nói ra một con số.

Cuối cùng, Chu Phương Tuyền cười, nói “Mặt khác, nếu Thẩm thiếu cần thứ gì, có thể nói ra. Nếu chúng tôi có thể đáp ứng được thì nhất định sẽ không chối từ.”

Thẩm Tu Lâm coi như hài lòng với ba người này.

Giá bọn họ đưa ra không khác là mấy so với mức mà hắn có thể đồng ý.

Nếu như tính kĩ, hắn vốn phải lấy thêm nhiều đồ hơn một chút, thế nhưng Thẩm Tu Lâm cũng không để ý.

Thẩm gia căn cứ so với những nơi khác, có lẽ là đã tương đối sung túc. Dù sao, Thẩm gia cũng có một đoạn thời gian để thu xếp, mọi thứ đều được chuẩn bị rất đầy đủ.

Vì vậy, đối với con số mà ba người này đưa ra, Thẩm Tu Lâm đồng ý, sau đó nói “Được, ta đúng là có chút yêu cầu, nhưng cũng không coi là khó. Ta cần một ít nhân tài về mặt kỹ thuật, nhất là liên quan tới phương diện phát thanh điện tử và nghiên cứu hệ thống cung cấp nước.”

Ba người Vương Trung Quyền cũng không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm dễ nói chuyện như vậy, hơn nữa, yêu cầu của hắn cũng không quá đáng một chút nào.

Bọn họ vốn đã chờ Thẩm Tu Lâm chặt chém, sau đó bọn họ sẽ khóc lóc ôn nghèo kể khổ để giữ giá. Thật không ngờ đối phương sảng khoái đồng ý như vậy.

Chỉ là…

“Thẩm thiếu, nhân tài như vậy đúng là có mấy người, có người còn đang nghiên cứu, thế nhưng, đưa cho Thẩm thiếu, việc này có chút…”

“Không cần đưa.” Thẩm Tu Lâm khoát tay “Kết quả nghiên cứu dùng chung là được rồi.”

“Được.” Ba người lập tức quyết định.

“Thẩm thiếu đúng là người hào phóng. Chúng tôi đồng ý, cảm ơn ngài.”

“Phải, cảm ơn Thẩm thiếu rất nhiều.”

Ba vị lãnh đạo của căn cứ đều đồng ý, vậy cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này, bữa sáng cũng đưa tới.

Thẩm Tu Lâm ngoài miệng mời bọn họ ở lại ăn cơm, ba người liên tục lắc đầu, nói rằng còn có chuyện quan trọng phải đi chuẩn bị, Thẩm Tu Lâm cũng lập tức gật đầu, tiễn bọn họ ra khỏi cửa.

Ba người này đi khỏi, Đông Phương Hiển từ trong phòng đi ra.

Thẩm Tu Lâm nhìn thấy đối phương đi ra, vội vàng chạy tới đón.

“Đông Phương? Em dậy rồi sao? Anh còn muốn để em ngủ thêm một lúc.”

“Lúc anh dậy, tôi vốn đã tỉnh rồi.” Giọng Đông Phương Hiển có chút khàn khàn, đáp lại.

Nghe giọng nói khàn khàn của đối phương, Thẩm Tu Lâm lập tức nghĩ tới cảnh tượng nóng bỏng đêm qua, không nhịn được kích động. Thế nhưng hiện giờ là ban ngày, hơn nữa hắn cũng không muốn dừng ở nơi này quá lâu, còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm đành nhịn xuống nóng vội trong lòng, sau đó hôn lên môi Đông Phương Hiển.

“Anh cứ nghĩ em muốn ngủ thêm một lúc.”

“Không cần.” Đông Phương Hiển lắc đầu “Thương lượng xong rồi?”

“Ừm, lúc nãy em có nghe không?” Thẩm Tu Lâm cười hỏi.

Đông Phương Hiển lắc đầu “Không.”

“Vậy sao? Thật đáng tiếc.”

Đông Phương Hiển liếc nhìn đối phương, không hiểu nói “Có cái gì đáng tiếc?”

Thẩm Tu Lâm chớp chớp mắt “Bởi vì nếu như vậy, sau này Đông Phương có thể đứng ra thương lượng với người khác, còn anh ở trong phòng ngủ.”

Thẩm Tư Lâm da mặt dày, có thể tự nhiên nói ra mấy lời này.

Khoé môi Đông Phương Hiển hơi giật giật, trợn mắt nhìn Thẩm Tu Lâm “Anh không cần nghĩ tới mấy cái này, tôi không thích mấy việc như vậy.”

“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười “Được rồi, Đông Phương không thích thì không thích, anh làm sao nhẫn tâm để Đông Phương đi làm mấy chuyện mà em không thích được chứ…”

Đông Phương Hiển nghe vậy lại im lặng một chút, sau đó nhìn Thẩm Tu Lâm, nhẹ nhàng nói “Anh muốn tôi học sao? Có thể giúp anh một tay?”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi ngẩn ra, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đông Phương Hiển, lập tức cười “Không cần.”

Thẩm Tu Lâm cười đến vô cùng dịu dàng “Đông Phương, em nói đúng, em không thích những thứ này, anh cũng không hy vọng em sẽ vì anh mà thích nó. Những thứ này vốn không tính là cái gì, tự bản thân anh đã có thể giải quyết, đâu cần Đông Phương phải tới xử lý. Hơn nữa, những thứ này cũng có thể giao cho mấy chuyên gia đàm phán tới làm, trong đội ngũ của chúng ta có người phụ trách việc này. Lần này anh tới làm cũng chỉ là muốn đánh nhanh thắng nhanh thôi, đợi đến khi gặp phải phiền toái, hoặc chúng ta lười ra tay, thì giao hết cho người khác là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.